Ban đêm thời tiết có chút hơi lạnh, bầu trời bởi vì màn đêm buông xuống mà một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống. Lúc này một bóng người nghiêng nghiêng dựa ở trước xe, nhìn điện thoại đã hơn 10 giờ 20 phút, Tống Mẫn không biết vì cái gì càng thêm bất an. Lâm Tĩnh An luôn ra ngoài vào lúc 10 giờ 15 phút, đây là lần đầu tiên ra muộn như vậy, làm anh đã đứng ở cửa xe đợi khoảng 15 phút.
Nhưng mà đứng ở bên ngoài, có vô số khủng hoảng ập vào trong lòng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đồng hồ chuyển động, trái tim đập mạnh, ánh mắt liên tục nhìn những người đi đến trên đường.
Thời điểm đợi được 30 phút, Tống Mẫn liền nhanh chóng khóa xe, chạy đến quán cà phê nơi Lâm Tĩnh An làm việc. Cửa quán cà phê đã đóng, tay anh ngăn không được mà run lên, cơ hồ là chạy như điên đi tìm người.
Tim đập thật sự rất mạnh, phảng phất giây tiếp theo có thể nhảy lên đến cổ hỏng, tay nắm chặt, đôi mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, lại hoàn toàn không thấy bóng người quen thuộc.
“Đúng rồi, điện thoại.” Ảo não mở lấy điện thoại ra, bấm số gọi lại chỉ nhận lại thanh âm lạnh như băng của tổng đài, Tống Mẫn tâm lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nhất định là có chuyện gì xảy ra, bằng không Tĩnh An không có khả năng tắt máy, không có khả năng lâu như vậy còn chưa ra?
Nỗi sợ hãi cùng tâm tình bất lực làm chân Tống Mẫn phảng phất không thể nào di chuyển, nhưng sau khi bàng hoàng anh liền điên cuồng chạy đi. Mồ hôi ướt nhẹp cả quần áo, dính ở trên người, từng giọt mồ hôi chảy trên mặt anh rơi xuống quần áo, lại vẫn tiếp tục chạy đi tìm. Chờ đến khi đã chạy hết những phố lớn ngõ nhỏ đến kiệt sức, Tống Mẫn cơ hồ là không thể hô hấp.
Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng người kia sẽ xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên anh cảm giác được anh vô năng cùng bất lực, cảm giác như cõi lòng tan nát.
Không thể tìm thấy người, Tống Mẫn chỉ có thể quay về xe rồi gọi điện báo cảnh sát. Chỉ là ông trời không chiều lòng người, lúc đang đi trên đường trở về chỗ đậu xe một cơn mưa to liền đổ xuống. Gian nan bước đi, đôi chân đã mỏi mệt vẫn chạy như điên dưới cơn mưa về đễn chỗ đậu xe. Tầm mắt một mảnh mơ hồ, không biết là mồ hôi hay vẫn là nước mắt, thẳng đến khi nghe thấy một tiếng gọi ở bên tai.
Đôi mắt ngây dại vẫn có thể phân biệt ra bóng người trong bóng đêm, Tống Mẫn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lâm Tĩnh An, gắt gao ôm lấy người kia. “Hmm…….” Nghe thấy âm thanh khó chịu của đối phương, Tống Mẫn nhanh chóng buông ra, lại nhìn thấy sắc mắt tái nhợt.
“Lên xe đi, chúng ta đi bệnh viện.” Nhẹ nhàng bế Lâm Tĩnh An lên, đặt cậu nằm ở ghế sau, tay đặt trên tay lái, nhìn thấy đôi bàn tay vẫn đang nắm chặt kia, đầu móng tay hung hăng đâm vào da thịt.
Đau đớn, lại làm người thanh tỉnh. Lúc này trên xe không có bất kì âm thanh gì, Tống Mẫn cùng Lâm Tĩnh An đều không có mở miệng nói chuyện, trong xe chỉ có sắc mặt tái nhợt của Lâm Tĩnh An cùng Tống Mẫn trán đã nổi gân xanh. Dọc theo đường đi đều không có nói chuyện, thẳng đến khi đến bệnh viện, đem chỗ bị thương băng bó xong, Tống Mẫn lại một lần bế cậu ra bãi đỗ xe, Lâm Tĩnh An ngăn trở động tác của Tống Mẫn.
Tống Mẫn có chút cứng đờ đem động tác ngừng lại, rất là săn sóc đem Lâm Tĩnh An thả xuống, chỉ là tay lại vẫn nắm tay cậu, không có buông ra dấu hiệu.
“Xin lỗi, là em không cẩn thận, làm anh lo lắng.” Lâm Tĩnh An cúi đầu, vừa rồi áp suất thấp làm cậu ngữ khí có vẻ thấp thỏm, tay còn lại đặt ở trên xe, duỗi ra rồi lại nắm chặt.
“Là anh không tốt, vừa rồi không nói lời nào cũng không phải trách em. Anh là tự trách mình đã không đi tìm em ngay từ đầu, lúc thấy không ổn anh nên chạy đi tìm em luôn. Anh thực ảo não, anh cảm thấy chính mình thực thất bại, là anh không có bảo vệ tốt cho em, xin lỗi, không nói lời nào chỉ là bởi vì tâm tình không thể nào bình tĩnh, sợ nói ra nói những lời sẽ làm em thương tâm, nhưng thật ra em đột nhiên xin lỗi làm anh cảm thấy chính mình còn ghê tởm hơn, đồ ngốc, em hiện tại không có việc gì mới là quan trọng nhất. Anh thực vui vẻ, anh hiện tại luôn lo lắng cho em.”
Tống Mẫn sờ sờ mặt Lâm Tĩnh An, ánh đèn ở bãi đỗ xe chiếu xuống gương mặt bầm dập, vết máu loang lổ ở khoé miệng, anh đau lòng không chịu được.
“Chúng ta về nhà đi!” Tựa hồ là phát hiện Tống Mẫn thương tâm, Lâm Tĩnh An nắm chặt tay anh, truyền đến hơi ấm trong đêm mưa mùa hạ lạnh lẽo. Nhìn hai bàn tay nắm chặt, Tống Mẫn càng nắm chặt hơn, thật giống như giờ khắc này chính là vĩnh hằng.
Thời điểm về đến nhà, Tống Mẫn rất là săn sóc pha nước tắm, còn ở bên cạnh giúp Lâm Tĩnh An tắm rửa, cho dù Lâm Tĩnh An vẫn luôn kháng nghị, vẫn không thể ngăn cái móng heo kia chạm đến trên người Lâm Tĩnh An. Tống Mẫn rất là tẫn trách trợ giúp Lâm Tĩnh An tắm xong, cũng không có bất luận biểu hiện gì khác người nhưng mà thật ra Lâm Tĩnh An không biết là do nước quá nóng hay vì có người giúp cậu tắm rửa mà cả người vẫn luôn đỏ bừng bừng.
Thời điểm hai người cùng nhau nằm ở trên giường, Tống Mẫn nhìn Lâm Tĩnh An đã mệt mà ngủ thiếp đi, ngực anh được vây quanh bởi sự ấm áp không kiểm soát được. Tay anh càng ôm chặt người trong lòng, nhẹ nhàng hôn cậu một chút.
“Ngủ ngon, Tĩnh An của anh.” Nguyện trong mơ của em có anh, nguyện em cùng anh vĩnh viễn ở cùng nhau. Cuộc đời anh, em chính là giấc mộng đẹp nhất của anh.
Giấc mộng năm xưa, anh mong yên ổn.
Nguyện cả đời như hình với bóng, cùng đi đến chân trời.
Lần này, anh sẽ không bao giờ yêu em quá muộn.
Thời điểm Lâm Tĩnh An tỉnh lại, ngoài ý muốn ngửi thấy được mùi hương. Có chút nghi hoặc đi đến phòng bếp, thật sự thấy được Tống Mẫn đang mặc tạp dề thỏ Tuzki đáng yêu nấu cháo, Lâm Tĩnh An tươi cười quả thực làm Tống Mẫn mặt lập tức âm trầm xuống.
“Em nói xem, sao có thể cười bộ dáng hiền huệ của ông xã nhà em như vậy, anh chính là cam nguyện vì em giặt quần áo, nấu cơm, em không cảm kích thì thôi đi, còn chê cười anh.”
“Ha ha, anh xác định anh sẽ giặt quần áo, nấu cơm, hôm nay cháo anh nấu xác định không phải mua về, chỉ là hiện tại đang ở đun nóng lại cho em.”
“Ớ, thì ra trên đời này kinh hỉ chỉ là một hồi mộng đẹp, em thật là sáng suốt, đoán đúng rồi đấy.” Khi nói chuyện, Tống Mẫn đã đem cháo múc ra, an an ổn ổn đặt ở trên bàn, nói ra được những lời như thế đúng là không có nửa điểm hổ thẹn khi bị vạch trần.
Lâm Tĩnh An thật không có nói gì nữa, người này không hề có trù nghệ nấu nướng, muốn anh có thể nấu đồ ăn có thể ăn được cho cậu, trừ phi nấu hảo cho hắn ăn, cái này trừ phi tận thế. Cậu ăn qua đồ ăn Tống Mẫn tỉ mỉ chuẩn bị, chỉ là thiệt tình thảm không nỡ nhìn, trời cao có đôi khi thiệt là công bằng, cho mỗi người đối đãi công bằng.
“Buổi sáng đã giúp em gọi điện thoại, xin nghỉ mấy ngày, mặt em phải hết sưng mới có thể đi học. Anh mấy ngày nay cũng không thể bồi em, em có thể gọi bạn đại học của em tới nhà chúng ta chơi, anh thật ra còn chưa gặp qua bạn của em, gọi bọn họ tới đi, anh nhất định sẽ chiêu đãi cẩn thận.”
Có chút ngoài ý muốn sự săn sóc cùng ý nghĩ của Tống Mẫn, cậu không nghĩ tới Tống Mẫn sẽ nghĩ nhiều như vậy. Một chút mơ hồ trong ánh mắt, Lâm Tĩnh An có chút sợ hãi cúi đầu. Thẳng đến khi một bàn tay khác nắm chặt tay cậu, bàn tay khẽ run lên làm cậu một lần nữa ngẩng đầu.
Giờ phút này Tống Mẫn liền đứng ở trước mặt cậu, nhìn cậu muốn nói lại thôi, bộ dáng ấp úng làm Lâm Tĩnh An lại lần nữa không nhịn được nở nụ cười.
“Anh có chuyện gì thì nói đi, em nghe.”
Thanh âm trầm thấp dễ nghe, có loại cảm giác trấn an người ta.
“Anh nghĩ là, chúng ta đã ở bên nhau, anh muốn chiếu cố em, không vì cái gì cũng chỉ là đơn thuần muốn những thứ thật tốt đến với em. Không cần phải quan tâm chuyện nhiều hay ít, anh muốn nhìn em có thể an toàn mà mỉm cười dưới sự chăm sóc, chiếu cố của anh, anh hy vọng có thể giải quyết những lo lắng trong lòng giúp em, em có thể không cần đi làm thêm vất vả như vậy nữa, anh chính là muốn cả đời có thể cùng em san sẻ cuộc sống sau này của chúng ta, tế thủy lưu trường (*), bình bình đạm đạm.”
(*) Tế thuỷ lưu trường: nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.Lời nói đơn giản lại ấm áp như vậy, tiếng nói ôn nhu ở bên tai, ngữ điệu từ từ làm người động tâm. Ánh mắt của anh cực kỳ nghiêm túc, đầu hơi hơi nghiêng, khoé miệng mỉm cười càng làm cậu ngăn không được nội tâm rung động.
“Em vài ngày trước đã xin thôi việc, tối hôm qua chính là ngày đi làm cuối cùng của em, không nghĩ tới lại bị cướp hành hung, tối hôm qua thiệt tình xin lỗi, em làm ngươi lo lắng.”
Vừa nói xong, đã lại bị ôm lấy một lần nữa, trong lòng cảm thấy ấm áp, nghe nhịp tim của nhau lại cảm thấy xúc động muốn khóc. Rõ ràng là nam nhân, lại vì chuyện nhỏ thế này mà cảm động.
“Đồ ngốc.” Người bên tai cậu nhẹ nhàng thở dài, lại ôm thật chặt lấy người trong lòng. Dưới ánh mặt trời, càng làm người ta an tâm.
Bởi vì thích, cho nên sẽ cùng suy nghĩ vấn đề của đối phương, muốn đối với người này tốt hơn một chút, tốt hơn nữa. Không hy vọng để anh phải chờ đợi cậu dưới màn đêm, cũng không hy vọng trong một đêm mưa lạnh nhìn thấy thân ảnh vẫn luôn chờ mình. Lâm Tĩnh An chính là muốn thật khoẻ mạnh, càng có nhiều thời gian ở bên người này, cùng anh cả đời này bên nhau, làm bạn đến giờ, bên nhau mãi mãi.
Ánh mặt trời bên ngoài có chút mãnh liệt, ấm áp trong thời tiết đầu thu mát mẻ, giống như cái ôm của bọn họ lúc này.