Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 20

Đây là một khu rừng huyền bí, chứa đựng rất nhiều điều bí mật và nguy hiểm, học sinh bị cấm tuyệt đối không được bén mảng vào. Nó không có tên cụ thể, chỉ gọi hờ với cái tên Rừng Cấm (Forbidden Forest) ngoài ra khu rừng còn được biết có một tòa tháp cổ ở sâu trong khu rừng (Tòa tháp của Mụ phù thủy rừng Maleficent).

Theo đường hầm bí mật, Harry mang theo Hope và King đi vào rừng cấm,một người hai thú đi thật lâu, đến khi dừng lại đã vào đến trung tâm khu rừng.

Trước khi vào rừng cấm, Harry đã giăng sẵn một kết giới lớn với toàn bộ rừng cấm, khiến âm thanh trong rừng không thoát ra ngoài được, mà ai vào rừng cấm cũng không nghe thấy và không thể vào trung tâm được.

Giữa khu rừng cấm một cái hồ lớn, nước trong như gương, phát ra ánh sáng màu lục. Harry nhắm mắt lại.

{Lấy linh hồn ta làm gốc, lấy thân xác ta làm nguồn, lấy sức mạnh ta làm dẫn, lấy máu ta làm liên kết, ta kêu gọi tất cả, bảo vệ tất cả, chỉ dẫn tất cả. Khởi nguồn vạn nguyên, xoay chuyển hắc ám, tập hợp ánh sáng. Nghe lời gọi của ta. Hãy đến đây.}

Dùng một ngôn ngữ, không phải là xà ngữ, khi Harry đọc xong chú ngữ, một ánh sáng màu vàng tỏa ra khắp khu rừng len lỏi từng ngóc ngách, mọi sinh vật nhận được ánh sáng ấy đều theo đó mà tiến về một hướng, mà hướng đó lại là, Hồ trung tâm khu rừng.

Khi Harry đọc xong chú ngữ, cậu dùng tay lên điểm vào trán mình, trán cậu liền hiện lên một hình xăm nhỏ hình đôi cánh màu đen và trắng . Từ hình xăm, một ánh sáng màu vàng tỏa ra, theo đó mái tóc màu vàng của Harry cũng trở nên đen huyền. Khi Harry mở mắt, đôi mắt cũng biến đổi trở nên bất đồng, một mắt tử sắc một mắt lam sắc, trong tử lam có sắc lục nhẹ nhàng. King nằm đó nhìn sự biến đổi của Harry mà cảm thán.

Hope lúc này bên cạnh nó cũng gầm lên một tiếng, cả người cũng bắt đầu thay đổi, Cả cơ thể nó biến thành màu trắng, lông mao mọc dài ra. Hình dáng cũng bất ngờ biến hóa, thân thể từng chút một lớn lên, tứ chi ngắn ngủn lúc này cũng dài ra một ít, Đầu bắt đầu mọc ra thêm một cái bờm sư tử thật dài, lông bờm rũ xuống, Viên ngọc ngay trán hóa thành một màu xanh ánh lên vài tia sáng vàng xinh đẹp, Từ trên lưng một đôi cánh lớn xuất hiện, lông vũ màu trắng bao phủ lấy đôi cánh. Phần đuôi cũng không còn bồng bềnh như hồ ly nữa.Có thể nói đó là một phi sư (Sư tử bay) vô cùng hoàn hảo, cao quý.

[Pepe.] – King nhìn một màn này, gọi một tiếng.

[Đó là một trong những hình dáng thật của Hope.] – Harry nhìn King nghi vấn, tốt bụng giải thích với King.

[A, Pepe rất đẹp nha.] – King cảm thán.

[Cảm ơn, Đin Đin.] – Hope nhìn King nhếch miệng.

Harry nhìn về giữa hồ, xoay tay một cái, mặt hồ vốn yên bình bắt đầu sôi trào lên, một cột nước phóng lên cao, khi cột nước hạ xuống, một cái ghế trong suốt hiện ra, cao lớn và khí phách như ngai vàng, cậu tao nhã bước đến.

Bất ngờ là khi Harry bước đi, đến gần mặt hồ cũng nhàn nhã như đi dạo, đi trên nước mà như đi trên đường bằng phẳng, Hope và King cũng đi theo sau cậu, đến chiếc ghế Harry ngồi xuống, Hope và King cùng đứng hai bên.

Các sinh vật trong rừng cấm cũng dần dần tập hợp, nhìn thiếu niên đang ngồi giữa hồ, tựa như một vị vua đứng trên cao nhìn thần dân của mình.

Có Bạch Kỳ Mã cao quý, có nhện khổng lồ hắc ám, còn có cả nữ hoàng nhân ngư, phía dưới mặt hồ trung tâm rừng cấm, tất cả còn nhìn thấy xúc tua của con mực khổng lồ ở hồ đen, tất cả đều đến đây theo tiếng gọi của Harry, người kêu gọi họ.

{Ta chỉ muốn hỏi mọi người ở đây, hỡi những sinh vật ánh sáng và hắc ám, Cảm ơn đã đáp lại lời kêu gọi của ta.}

Harry dùng ngôn ngữ chung của, Vạn Linh ngữ để có một buổi nói chuyện với các sinh vật thật lâu.



Sau khi nói lời cảm ơn các sinh vật bắt đầu tản ra, lúc này một nhân mã vẫn ở lại. Harry biết nhân mã này, Firenze.

Đó là một nhân mã cao lớn có mái tóc màu nâu, gương mặt anh tuấn, nếu như không phải ông ta có nữa thân dưới là ngựa thì đây là một người đẹp hoàn hảo.

“Chào ngài, đứa con của thần.” – Firenze cúi đầu hai tay để lên ngực cung kính với Harry.

“Chào ông Firenze, không cần khách sáo với tôi như vậy.” – Harry cười hiền hòa với Firenze. – “Ông có chuyện gì muốn nói với tôi phải không!?”

“Vâng, các ngôi sao đã thay đổi vị trí, thế giới pháp thuật cũng đang thay đổi theo chiều hướng tốt. Nhưng mà…” – Firenze nhìn bầu trời nói – “Một thứ gì đó đang đến gần. Nếu..”

“Fir..” – Một giọng nói cắt ngang lời nói của Firenze.

Khi Harry cùng Firenze ngước nhìn thì đó là một nam nhân có mái tóc màu đỏ, dáng dấp mạnh mẽ hơn Firenze một tý, bên cạnh ông ta còn có hai nhân mã khác, gương mặt nhân mã tóc đỏ hiện lên tia giận dữ, ông ta chạy đến ngăn cản lời nói của Firenze.

“Chúng ta không được nói lời tiên đoán với ai, đó là cam đoan với thần.” – Nhân mã tóc đỏ lớn tiếng.

“Bane, ngài ấy chính là con của thần, chúng ta không thể biết mà không nói với ngài ấy.” – Firenze lớn tiếng trả lời nhân mã tên Bane.

“Không được, ngươi muốn bị trừng phạt hay sao.” – Bane nói lại.

Hai người to tiếng với nhau một thời gian thì Firenze tức giận bỏ đi, Bane quay lại trừng Harry rồi cùng hai nhân mã khác bỏ đi.

Harry đứng đó nghĩ nghĩ – mình làm gì sai sao.

Hết Chương 19.

Phiên Ngoại 1: Đin Đin và Pepe – Harry ghét gì.

Khi nhìn thấy Harry đang nói chuyện với nhân mã tên Firenze, King nói với Hope.

[Pepe, Harry ngầu quá phải không?]

[Ừ..] – Hope nằm một bên đánh một cái ngáp dài.

[Ngươi không thấy vậy à.] – Nhìn Hope nằm một bên, King hỏi.

[Thì ngầu, nhưng mà..] – Hope nhìn Harry đứng đằng xa rồi liếc mắt nói với King – [ Quá… LÙN..]

King đơ mười giây, sau đó nhìn về phía Harry, Harry chỉ đang đứng tới thắt lưng nhân mã, King nhìn vài lần, sau đó…

[Há há…] – Con xà nào đó không có tiết tháo nằm lăn qua lộn lại cười đến chết đi sống lại, sau đó còn nằm ngửa bụng lên trời cười đến nước mắt chảy ra. – [ Lùn thiệt…]

Bên kia Harry nhìn qua khó hiểu thấy sủng vật của mình lê lết.

[Đin đin, trước mặt Harry không được nói cậu ấy lùn.] – Hope nằm một bên cảnh cáo với King – [Chủ nhân có nhiều tật xấu mà mi không được nói.]

Thế là con cáo nào đó, vì có bạn mới mà bán đứng chủ nhân của mình. Làm Harry khó hiểu không biết hai con sủng vật của mình vừa nói nhỏ điều gì.

Harry đáng thương không biết bản thân trở thành trò vui của hai con sủng vật.

Hết Phiên Ngoại.
Bình Luận (0)
Comment