Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 40

“Harry…”

Thấy Harry đứng trước lều gia tộc Lucifer, trái tim treo trên cổ họng của Severus rốt cuộc hạ xuống, anh thở phào nhẹ nhõm.

Còn nhớ sau khi đợt tấn công kia vừa trôi qua, màn chắn biến mất, tất cả mọi người đều muốn tránh đi nơi đó nhanh nhất có thể, có người còn dùng cả độn thổ, nhưng náo động vẫn là không thể tránh khỏi, đặc biệt là khi một số người vừa bước ra ngoài đã hét thất thanh, vì bên ngoài vô số xác khô của những phù thủy canh giữ, thế là không còn biết quý tộc hay không quý tộc đều chia năm chia ba ra khỏi nơi đó càng sớm càng tốt, do chen lấn mà khi Severus, Lucius, Voldemort và Abraxas cùng với ba người nhà Prince tập họp lại đã thấy nhóm ba người Harry đã biến mất. Nỗi bất an cứ chực trào trong lòng Severus. May mắn Voldemort đã trấn an cậu, Lucius cũng nói rằng có thể Harry đã trở về lều.

“Sev…” – Harry mỉm cười nhìn Severus đang chạy tới gần, gương mặt anh lo lắng vô cùng, Harry cảm thấy vô cùng cao hứng, anh lo lắng cho cậu phải không. Cũng cảm thấy có lỗi khi khiến Sev phải lo lắng như vậy. – “Cậu không sao chứ.”

“Ừ, còn cậu. Lúc nãy không thấy cậu, mình sợ cậu có việc gì.” – Severus vừa nói vừa đặt tay lên má Harry, hơi ấm của Harry làm anh yên tâm. Nhưng người ngoài xem tình huống này có hơi ái muội. Mà Harry dù không biểu hiện gì nhưng lỗ tai đỏ như cà chua đã bán đứng cậu. Draco và Alan nhướng mày – Nhìn xem kìa, có ai tin được cái người giết ‘thú’ không ngừng tay lúc nãy là cậu ta không ?

“Mình không sao mà, tại lúc nãy người chen lấn đông quá,nên…” – Harry cười nói, nhưng trong lòng thì… – còn lâu mới dám nói là do cậu sợ bị phát hiện mà phải bảo Mirrorry né chỗ khác.

“Mọi người cũng mệt rồi, hay là vào lều nghỉ ngơi tý đi, bây giờ mà về lều của mọi người thì cũng khó khăn lắm.” – Alan ho khan vài tiếng phá vỡ cái cảnh ái muội của hai đứa nhỏ.

“Ừ…” – Voldermort gật đầu tán thành. (Dạ: Bản tính thê nô lòi ra rồi.)

Bên trong lều gia tộc Lucifer rất lớn, mười người vào cũng thấy rộng lãi, trang trí lại trang nhã cao quý làm người ta không thể không khen ngợi, nhóm người lớn cũng không tiếc vài lời khen.

Nhờ gia tinh pha trà, mang điểm tâm được chuẩn bị sẵn ra. Abraxas nhấp một ngụm trà, trà vừa thơm vừa ngọt có vị hồng trà nhưng còn có mùi vị gì đó thơm, ngọt.

“Trà này là trà gì? Mùi vị rất tuyệt.” – Kullever cũng rất thưởng thức trà nên muốn biết.

“À là hồng trà, nhưng trong đó có thêm hoa cúc và hoa hồng.Cùng ít thảo dược..” – Alan đặt tách trà xuống nói.

“Trà này là anh Alan làm ra,” – Harry bên cạnh nói vào. – “Mà thảo dược lại là Draco trồng.”

Eileen nhìn cả nhóm đàn ông bàn chuyện vui vẻ, lúc này bà nhìn xuống những món tráng miệng tinh tế đẹp mắt được xếp lên dĩa, nhiều món rất lạ mắt hình như không phải tráng miệng Pháp hay Anh.

“Những món này là…” – Eileen nhìn Harry nghĩ rằng cậu sẽ biết, bà dù sao cũng rất tò mò với những món này.

“Dì Eileen, đây là tráng miệng của phương Đông, nó ít ngọt ít béo hơn món phương Tây.” – Harry tận tình chỉ và giới thiệu từng món. – “Đây là bánh tiramisu trà xanh, bánh đậu đỏ, bánh kem mochi.”

“À đúng rồi….” – Harry nghĩ gì đó rồi gọi gia tinh ra dặn dò vài câu, lát sau gia tinh mang ra một cái dĩa bằng gỗ, bên trên là vài con cá vàng như đang bơi lội trong nước, bên cạnh là ít viên nhỏ trong suốt như thủy tinh, vài viên bên trong là ít cánh hoa, xinh đẹp, vô cùng tinh xảo.

“Đây là….” – Eileen là một phụ nữ cũng khá thích cái đẹp, bà nhìn dĩa gỗ trước mặt không chớp mắt.

“Dì Eileen, đây là bánh giọt nước, thạch hoa, và thạch cá vàng.” – Harry đơn giản giải đáp.

“Là thức ăn sao.” – Eileen ngạc nhiên hỏi.

“Dạ vâng.” – Harry gật đầu. – “Cô ăn thử đi.”

“Ân…” – Eileen dùng muỗng nhỏ lấy bánh ăn thử, mùi vị thanh ngọt, không ngán, lại thơm hương hoa vô cùng. Rất ngon miệng. – “Rất ngon, Đến. Sev, mau ăn thử. Sẽ hợp khẩu vị của con đó.” – Eileen không nói nhiều đẩy dĩa tráng miệng đến trước mặt Severus.

“Dạ” – Không dám từ chối, Severus mới dùng muỗng ăn thử một ít, kết quả khá bất ngờ là chính anh cũng thích, đây khác biệt hoàn toàn với những món mà cha Dumbledore của anh thích. – “Rất ngon….” – Severus không tiếc lời khen ngợi.

“Harry, món này là ai làm vậy, có thể bảo người ta chỉ dì không.” – Eileen thấy con trai cưng của mình thích thì vui mừng, do lẽ là vì Severus từ trước đến nay không hề thích đồ ngọt nhưng lại thích mấy món này, phải học để làm cho con trai cưng ăn chứ.

“Dạ…cái này…” – Harry gãi đầu cúi mặt không dám nói ra, khiến cho mọi người khó hiểu.

“Bánh này là cậu ấy tự làm đó dì Eileen.” – Draco không ngại ngần nói thay Harry.

“Thật sao…” – Eileen tròn mắt ngạc nhiên. – “Thế cháu nhất định phải đến trang viên của dì làm khách một lần nha. Dì rất muốn học món này đó.” – Sau đó mỉm cười nói.

“Vâng thưa dì.”

Buổi nói chuyện vui vẻ diễn ra, vui vẻ kết thúc, giống như sự kiện ở sân vận động là không có thật, bây giờ nơi này, ngoài vui vẻ ra chỉ còn hạnh phúc và ấm áp.



Dạo gần đây, báo chí ngày nào cũng đưa tin về vụ diễn ra ngày cúp Quidditch thế giới, chuyện ma cà rồng xuất hiện cũng làm chấn động mọi người, ai ai cũng lo lắng, sau đó là cố gắng truy quét, lão Fudge vẫn lên tiếng trấn an mọi người, Harry nhiều lúc vẫn không hiểu tại sao thời gian này vẫn là lão Fudge làm bộ trưởng, hình như hiệu ứng bươm bướm xảy ra diện rộng, những người đời trước thế nào, đời này vẫn như thế ấy.

Mọi thứ không còn trong tầm kiểm soát. Sự xuất hiện của ma cà rồng chính là khởi đầu cho nó.

Báo chí vẫn truy tìm ba người anh hùng đã bảo vệ mọi người ở Cúp Quidditch, trên báo chính là hình ảnh, ba người đàn ông cưỡi rồng uy phong bảo vệ và chém giết các quái vật.

Phiên Ngoại ngắn.

Gia chủ Malfoy đứng trước cánh cổng đóng chặt, người run run nhìn vào bên trong, bắt gặp 2 đôi mắt lam xám của hai đứa trẻ nhỏ ngây thơ nhìn hắn.

– Scorpio, mở cửa cho cha được không? – Lucius thảm thương nhìn con trai.

– Để con đi hỏi ba…? – Scorpio lanh lẹ trả lời, lanh lẹ chạy vào biệt thự, không kịp để Lucius lên tiếng ngăn cản. Lát sao nó chạy ra dắt tay em trai Aries của mình vào nhà sau đó bắn qua cho cha của mình một cái biểu tình – Cha, người tự cầu nhiều phúc.

Lucius nhìn hai con trai vào  nhà, đưa tay vuốt mặt, anh cũng không muốn vậy mà, anh chỉ đi xả giao với đám quan chức cấp cao của bộ pháp thuật thôi mà. Dù sao bộ trưởng như anh… haiz… Lucius thở dài không dám nói gì nữa, nhìn áo khoác trên tay trên đó còn là dấu son môi đỏ của một cô gái, Lucius khi nhìn thấy nó, cũng biết. Mình chết chắc rồi.

Lát sao cổng lớn mở ra, biết ái nhân đã tha thứ, Lucius vội vã bước vào, bên trong không có ai, chỉ có một phần thứ ăn còn nóng, có canh ngon ngọt để ở trên bàn cho anh. Anh biết Draco của anh đã tha thứ cho anh rồi. Draco luôn như thế, lạnh lùng nhưng luôn nhẹ nhàng với anh, bình tĩnh nhưng luôn đầy yêu thương, cậu không nồng nhiệt nhưng luôn khiến cho tim anh ấm áp, ăn xong bữa tối, Lucius quyết định lên phòng xin lỗi ‘vợ yêu’ người dành cho anh tình cảm chân thật nhất chỉ có cậu mà thôi.

Hết Phiên Ngoại nhỏ

Bình Luận (0)
Comment