Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 42

Nhìn ngày tháng trong không trung, Severus lập tức ngồi bật dậy, hàng số màu vàng rõ ràng hiện rõ 08 – 08.

Anh biết rõ ngày này là gì, là sinh nhật của Harry, anh cư nhiên không nhớ sinh nhật của Harry. Severus ngồi phịch xuống giường, mắt anh lúc này hiện rõ sự ưu buồn khó nói hết, đưa một tay ôm mặt, anh nhớ rõ từ ngày hôm đó, từ ngày mà anh nhận rõ tình cảm của mình, anh lại vô thức trốn tránh Harry, anh đang làm gì, chính bản thân anh cũng không biết, anh sợ hãi mình sẽ vấy bẩn Harry. Severus tự ghê tởm bản thân mình.

Nhưng bây giờ thì thế nào đây, hôm nay là sinh nhật Harry, bao nhiêu ngày qua anh tự chìm đắm trong độc dược đến cả sinh nhật của cậu ấy anh cũng không nhớ, vậy mà anh lại tự nhận mình yêu cậu, anh tự nhận mình yêu Harry, nhưng kể cả sinh nhật của cậu, anh lại không hề nhớ đến, trên môi ẩn hiện nụ cười tự giễu, anh ngã xuống giường, tay đặt lên mắt như che đi nội tâm xấu hổ của bản thân. – Severus, mày thật tệ hại, mày đã làm gì, quên đi sinh nhật của người ấy, người xem mày là bạn, người mày tự nhận là yêu sâu sắc, mày vô dụng thật.

Tự mắng chửi, sỉ vả bản thân đủ rồi, Severus ngồi dậy, anh nhanh chóng lao vào nhà tắm, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, bước đến lò sưởi, tay cầm một ít bột màu trắng, quăng toàn bộ vào lò sưởi, một ngọn lửa màu xanh bốc lên nhưng hiển nhiên nó không hề nóng, anh bước vào trong miệng thì thầm hai tiếng – “Hẻm Xéo.”

Ngọn lửa màu xanh bao trùm lấy thân hình anh, sau đó Severus biến mất.



Severus dạo khắp nơi trong Hẻm Xéo nhưng có lẽ vận số anh không may mắn cho lắm, hiển nhiên anh không tìm được thứ gì tốt, hay xứng với Harry cả, Severus chau mày thật sâu, trên mi tâm ẩn hiện ba đường rảnh thật sâu biểu hiện rõ chủ nhân của nó đang rất khó chịu.

Hẻm Xéo lớn vậy làm sao mà không có thứ gì được chứ, nhưng mà… do Severus quá khó chọn thôi, theo như Severus là thế này, Harry là người tốt nhất, hoàn hảo nhất, tuyệt vời nhất nên cần phải tặng thứ xứng với cậu ta, nhưng mà không có thứ nào hoàn hảo xứng với Harry cả, nên đi cả buổi Severus vẫn không tìm được thứ gì mà cửa hàng ở Hẻm Xéo Severus đã đi gần hết, chỉ còn những cửa hàng HL thôi, nhưng mà kính nhờ có ai mua hàng của người đó đi tặng người đó không. Vậy nên Severus lập tức phủ định.

Khi Severus còn đang đảo tới đảo lui ở hẻm xéo tới vòng thứ ba thì Severus nhận ra một cửa hàng rất nhỏ ở một góc không thu hút người, tại sao anh đi tới đi lui nãy giờ mà không chú ý tới cửa hàng này… Severus chỉ nói ba chữ – Không quan tâm.

Suy nghĩ trong chốc lát Severus bước vào trong cửa hàng, đây là một cửa hàng trang sức nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ, không quá lớn, toàn cửa hàng chỉ có vài kệ tủ trang sức mà thôi. Chủ cửa hàng là một nam nhân trung niên tóc vàng khá tuấn mỹ, ngũ quan hoàn hảo đoan chính. Nhìn thấy Severus bước vào, ông ta cười lên tiếng chào đón, Severus nhìn ông chủ gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi xem sản phẩm trong cửa hàng.

Trang sức có đủ kiểu loại, từ dây chuyền đến nhẫn, kim cài áo, kẹp tóc, nhưng không có quá nhiều hàng mà sản phẩm được đặt ngay ngắn ở tủ trưng bày, không nhiều nhưng Severus có thể thấy thủ công những món trang sức này rất tinh tế, đơn giản nhưng đủ trang nhã, Severus từng nhìn thấy rất nhiều trang sức nhưng những thứ này có thể nói là rất đẹp.

Khi đi đến một kệ tủ riêng lẻ, Severus bị thu hút ngay bởi thứ trưng bày trong đó, trong kệ tủ là một cặp vòng màu bạch kim, có hoa văn hình một con xà quái uốn lượn cùng dây trường xuân, nhưng xà quái này không như những con xà quái khác giương nanh múa vuốt mà nhu thuận nằm bên trường xuân, đôi mắt xà quái được khảm ngọc màu đen thâm thúy, chiếc còn lại cũng gần giống như vậy nhưng xà quái lại quấn quanh với loại cây khác như là nguyệt quế mà mắt nó lại là tử ngọc. Vòng tay làm như thật khiến người ta nhìn không dời mắt.

“Xin hỏi vòng tay này là bao nhiêu?” – Severus quay đầu lại hỏi ông chủ.

“À vòng này tôi chỉ có một cặp duy nhất trên đời này.” – Ông chủ bước đến nhìn vòng tay tươi cười giải thích.

“Đây là do ông tự làm.” – Severus ngạc nhiên nhìn ông chủ.

“Phải a. Vòng này là một cặp, bạn bè mỗi người một chiếc…” – Ông chủ nói.

“Vậy tôi lấy cặp này, giúp tôi gói lại một chiếc.” – Severus ngẫm nghĩ nhìn cặp vòng tay rồi nói.

“Được, xin hỏi ngài muốn gói lại chiếc nào.” – Ông chủ lấy vòng ra quay sang hỏi Severus.

“Chiếc này.” – Severus cầm vòng tay có ngọc màu tử sắc lấy ra.

“Được..”



Sau khi tiễn Severus ra khỏi cửa hàng, người bán hàng lập tức sờ sờ cằm, nhìn theo bóng dáng Severus ý vị thâm trường mỉm cười.

“Nga~, lúc nãy tôi còn chưa nói hết a. Nếu người mang vòng này có tình cảm với nhau thì sẽ là một đôi vòng có sức mạnh cộng hưởng,cũng không bao giờ tháo ra được, cùng chết cùng sống với nhau cả đời này.” – Sau đó ông lấy ra một tấm ảnh, tay ve vuốt như báu vật của bản thân. – “Con đỡ đầu của em rất đáng yêu, Al.”

Lúc này, gương mặt của ông chủ cũng đã thay đổi hoàn toàn trong trẻ hơn lại rất nhiều, nếu Harry có mặt ở đây sẽ dễ dàng nhận ra người đó là ai. Người đó không phải ai khác chính là chúa tể hắc ám thứ nhất, Gellert Grindelwald.

Nói về vị chúa tể hắc ám này sau khi nói chuyện với Harry ngày đó, ông đã suy nghĩ rất chuyên tâm, sau đó khi hay tin cuộc tấn công của Quidditch thế giới thì đã không ngồi yên được, sau khi sai bảo thánh đồ điều tra và tìm hiểu xem con trai đỡ đầu của Dumbledore là ai thì phủi tay phủi chân mà chạy đến Anh quốc, khi thuộc hạ báo cáo về tình bạn của Harry và Severus ông cảm thấy hơi kì lạ, lại hay tin Severus muốn mua quà sinh nhật cho cậu bé tên là Harry kia thì ông bày ra cửa hàng này, mọi thứ chỉ hoàn tất trong bốn giờ đồng hồ chỉ để ông tiếp xúc với Severus hai mươi phút, ông cảm nhận được đôi mắt của Severus rất dịu dàng khi nói về người bạn của mình. Cái gì mà trong nhà chưa tỏ ngoài ngỏ đã tường chính là như vậy, vì sao ông biết hai người kia có tình cảm với nhau, vì khi ông tới đây từng gặp Harry một lần, ông có hỏi về Severus, vậy nên chỉ cần quan sát là biết ngay. Giờ thì cam đoan một trăm phần trăm rồi. – “Chậc chậc, chắc phải phụ đạo cho nhóc Severus này rồi.” – Cứ như thế số phận phụ đạo của Severus cứ thế mà thành lập.



Lâu Đài Hope Light.

Harry đang thẩn thờ ngồi ở một góc hoa viên uống trà chiều, Draco đang bên cạnh đọc sách, còn Alan thì đi chăm vườn thảo dược mất rồi.

Mấy ngày trước Harry và Draco đã nhận thư nhập học năm thứ hai, sau đó Harry tiếp một cuộc viếng thăm nho nhỏ của vị chúa tể hắc ám đời thứ nhất, sau khi bàn về cuộc tấn công Quidditch thế giới thì tới chuyện Severus là con đỡ đầu của Dumbledore, lúc đó thật sự thì Harry khó có thể tin được. Khi nghĩ đến Dumbledore và Severus là cha con đỡ đầu tự dưng Harry cảm thấy ê răng.

Đang vùi đầu suy nghĩ thì một gia tinh tên Lizy xuất hiện trước mặt cậu, cung kính cúi đầu.

“Thưa chủ nhân, bên ngoài lâu đài có một người đang đứng là phù thủy, người đó muốn tìm chủ nhân Harry.”

“Là ai, có biết không?” – Harry nhấp một ngụm trà hỏi.

“Người ấy nói mình là Severus Prince.”

Phụt….

Ngụm trà chưa kịp nuốt của Harry cứ thế phun vào gia tinh đang quỳ. Cậu bật dậy, luống cuống, cách một trời một vực với chủ nhân lạnh lùng lúc nãy, làm gia tinh cũng to mắt nhìn, cặp mắt tenis lúc này như muốn rớt ra ngoài, ngạc nhiên làm nó cũng quên đi việc lau nước trà trên người.

“Im lặng.” – Draco buông sách xuống nhìn Harry như nhìn thằng ngốc. – “Cậu bình tĩnh xíu, đâu phải lần đầu cậu gặp Severus.”

“Ừ…” – Harry hít sâu vài hơi bình tĩnh, bảo Lizy đi mời Severus vào phòng tiếp khách, bản thân sẽ đến ngay. Gia tinh nghe lệnh biến mất.

Khi Severus được mời vào phòng tiếp khách, anh ngồi xuống, trên bàn là một tách trà nóng và điểm tâm, nhìn gói quà nhỏ trên tay tự dưng mất bình tĩnh, thật ra anh dự định gửi đến bằng cú mèo nhưng suy nghĩ thế nào lại tự đi, đi đến nơi mới thấy toàn cảnh trống trải, anh mới nhớ là không có khóa cảng không vào được lâu đài, đứng một lát thấy mình khờ, dự định trở về thì một gia tinh đi ra hỏi, anh mới nói muốn gặp Harry, rồi báo thân phận của mình. Yên vị rồi anh mới hốt hoảng, anh né tránh Harry bấy lâu nay tự dưng hôm nay xuất hiện, vậy nên đối mặt với cậu ấy thế nào? Nên nói gì với cậu ấy? Cậu ấy có giận mình không?….

“Sev..” giọng nói quen thuộc của Harry vang lên bên tai Severus, câu hỏi trong đầu anh lập tức đứt dây đàn mà đình chỉ vô thời hạn. Anh xoay qua nhìn lại, Harry vẫn vậy, vẫn đẹp đến hoàn hảo, nhìn cậu lúc này anh mới thấy bản thân muốn gặp Harry đến nhường nào. Trái tim đứng trước nụ cười của Harry không ngừng binh binh bang bang đập mạnh.

“Harry…” – Severus bước đến, không biết có phải do cảm xúc chi phối hay không, anh ôm lấy cậu, ôm thật chặt, thật lâu, ôm cho thỏa mong nhớ, ôm cho vơi đi cô đơn trong lòng, ôm cho tự anh biết được rằng, anh không xa Harry được, anh biết rằng, anh sẽ ở bên cạnh Harry, bảo vệ cậu, dù với tư cách một người bạn anh cũng nguyện ý. – “Sinh nhật vui vẻ Harry.” – Severus ôm cậu thầm thì một câu nhẹ nhàng.

“Sev…” – Harry ngạc nhiên, Severus chúc mừng sinh nhật cậu, còn ôm cậu, ôm rất chặt, cậu mỉm cười ôm lại anh, với Harry như vậy là đủ rồi… cậu không tham lam đòi hỏi gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment