Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 6

Gian phòng vắng vẻ, trong phòng có chút tối đen, mà hai người im lặng lại càng khiến cho gian phòng lâm vào không khí hết sức yên tĩnh, chỉ có ngoài cửa sổ ánh sáng mơ hồ không thấy rõ, cùng lá cây bị gió thổi vô tình đập vào cửa sổ, như có vật gì muốn phá cửa sổ vào trong .

Viên Tử Hàm nằm ở trên ghế xô-pha, hai tròng mắt gắt gao chằm chằm nhìn cửa sổ, mà hai tay lại không tự giác được đem quần áo Thượng Quan Mộc bên cạnh túm thật chặt, trong lòng kinh hoảng, bóng đen theo cửa sổ, cũng tựa hồ muốn nhảy bổ vào cổ họng.

Thượng Quan Mộc không hề biến sắc đem ánh mắt của mình kịp thời thu lại, kế tiếp chính là thời khắc chứng kiến, cảm giác được sự khẩn trương của Viên Tử Hàm, một tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, tay kia thì lại ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh kia. Cách lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm giác được da dẻ của cậu hẳn là rất tốt.

Trái ngược với vẻ bình tĩnh của Thượng Quan Mộc, Viên Tử Hàm nhưng là hoảng sợ, nói, biết động tác của Thượng Quan Mộc, nhưng giờ phút này cậu cũng chẳng có rảnh rỗi để quản nữa, hai tròng mắt gắt gao chằm chằm nhìn cửa sổ, một khắc cũng không rời đi.

Cậu cả người bắt đầu run rẩy, trong đầu thầm nghĩ: cậu bây giờ nên chạy ra, hay là nhắm mắt lại, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ nha, toàn thân cậu tê liệt, mắt mở trừng trừng nhìn một cái lại một cái bóng đen đang nhẹ nhàng tiến vào.

Một cái bóng đen tròn tròn lay động theo chiều gió tiến vào, đang hướng chính mình từ từ đến gần.

Bọn  họ nhìn thấy mình sao? Viên Tử Hàm đầu oanh một tiếng nổ, trái tim như bị bóp chặt, khiến cậu hít thở không thông. Mà Thượng Quan Mộc cũng cảm nhận được sự cậu run rẩy, cúi người, thuận tay đem thân thể Viên Tử Hàm ép sát trong ngực nóng như lửa của mình.

Vừa chạm vào thân thể lạnh lẽo của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc trong lòng cũng hơi xót xa ân hận, mình làm cách này, có phải hay không làm cậu sợ hãi, hai cánh tay càng gắt gao đem cậu ôm chặt hơn, nghĩ thật muốn đem cậu nhét vào trong cơ thể của mình mà.

Cảm thụ được sự ấm áp trên cơ thể, Viên Tử Hàm theo bản năng cũng ôm lấy hắn. Trong nhà này vẫn còn có một người nha, điều này làm cho tâm lý sợ hãi của cậu giảm đi không ít. Trơ mắt nhìn những linh thể trong nhà bay lượn giữa không trung, có khi là phòng ngủ của mình, có khi là bay tới trong WC, tuần tra toàn bộ trong phòng thậm chí cả xó xỉnh, hành động như vậy duy trì liên tục đến mười phút sau đó, mới thong thả bay đi.

Cuối cùng cũng đi rồi, Tay Viên Tử Hàm đang xiết chặt lấy thắt lưng Thượng Quan Mộc, nhất thời vô lực buông lỏng xuống. Đồng hồ báo thức kêu loạn một mảnh, vừa là sợ hãi vừa là vui mừng.

Thượng Quan Mộc lưu luyến không muốn rời, tách cái ôm lạnh lẽo kia ra, đứng dậy đi qua mở đèn lên, ánh sáng lập tức sáng trưng có chút hoa mắt, lông mi hắn hơi nhíu lại, xoay người ngồi xuống ghế xô-pha.

” Thế nào, sợ tới ngớ ngẩn rồi à”

Viên Tử Hàm ngây ra như phỗng

Cậu trước không biết phòng của cậu lại có những thứ này nha, hơn nữa số lượng còn không có ít, tưởng tượng lúc mình ngủ say, những thứ kia lơ lửng xung quanh, thân thể một trận ớn lạnh.

” Tại sao chỗ này của tôi có nhiều… Cái kia  như vậy a “

Cả buổi tối , Viên Tử Hàm không dám đem cái từ “Quỷ” kia nói ra .

Sao cậu ta còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy chứ, Thượng Quan Mộc đỡ trán nhìn cậu một cái, việc này vốn là trong dự liệu của hắn đi, bất quá có một chút hắn vẫn là không ngờ đến, đó là số lượng tương đối nhiều, xem ra đây cũng là do cậu đã bị nữ quỷ kia hút đi tinh khí mới gây nên .

Dương khí đàn ông càng yếu kém, càng dễ thu hút dị vật, cậu ta sau này sinh tồn, thật  là một vấn đề rất lớn chứ chẳng đùa.

“Được rồi, nghi hoặc tôi cũng đã giúp cậu giải thích xong , giờ tôi muốn nghỉ ngơi “

Thượng Quan Mộc đứng dậy, như không có việc gì thẳng hướng phòng ngủ của Viên Tử Hàm đi đến, vừa vào phòng ngủ liền nằm ngay trên chiếc giường xinh xắn duy nhất  ở trong phòng.

Viên Tử Hàm ánh mắt cảnh giác liếc nhìn quanh phòng, tất cả như cũ nha, hình như vừa rồi cậu nhìn thấy những thứ kia, chẳng qua là ảo giác đi, lấy lại tinh thần, liền đuổi theo cước bộ Thượng Quan Mộc, hướng mục tiêu phòng ngủ chậm rãi đi tới.

Thấy Thượng Quan Mộc nằm trên giường của mình, Viên Tử Hàm ngẩn ngơ sửng sốt giây lát, rốt cuộc vẫn đối kháng không lại sự khiếp đảm trong lòng, liền bò lên giường.

Cậu có tư cách đem hắn đuổi khỏi phòng của mình nha, nhưng là hôm nay chuyện đã xảy ra quá mức là kinh sợ, cậu vẫn không có tâm lý mạnh mẽ để đón nhận, phòng nếu có them đồng bọn đó cũng là điều tốt, huống chi, trong lòng cậu tin chắc: Thượng Quan Mộc sẽ bảo vệ mình.

Thượng Quan Mộc nhìn Viên Tử Hàm bên cạnh đang mở to mắt nhìn trần nhà, khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười nhắm  hai mắt lại.

Một đêm này, Viên Tử Hàm ngủ rất không yên ổn, đầu choáng váng nặng nề vừa muốn ngủ tiếp, lại bị chính cậu ép buộc phải mở to mắt ra, cuối cùng vẫn là chịu không nổi, dựa vào tấm lưng dày rộng của Thượng Quan Mộc, nặng nề ngủ tiếp.

” Nhát gan như vậy, thật không biết cậu làm sao sống đây “

Thượng Quan Mộc xoay người nhìn Viên Tử Hàm ngủ say, lông mi như cũ nhíu chặt, duỗi cánh tay ôm lấy bờ vai suy yếu của cậu.

Viên Tử Hàm buổi sáng sau khi tỉnh lại, liền nhìn thấy mình giống chú cừu nhỏ ngoan ngoãn, cuộn tròn trong lòng Thượng Quan Mộc, tay trái khoác lên thắt lưng hắn, tay phải lại đặt ở trên khuôn ngực kiên cường kia.

Ax, ta ngày hôm qua lại có thể cùng đàn ông ngủ chung một chỗ sao, ngẫm lại làm cho Viên Tử Hàm rất rối rắm, nhẹ nhàng thu hồi tay của mình lại, bò xuống giường. Vận động vài cái, nhu nhược vô lực ngày hôm qua đã mất đi hơn phân nửa nha .

Lúc này trời đã muốn sáng rồi, bóng cây loang lổ như trước in trên kính thủy tinh trong suốt. Viên Tử Hàm thức dậy, đối mặt với cửa sổ mà đứng lên, ngày hôm qua tất cả sự tình xảy ra như thủy triều tràn vào trong đầu.

Phòng này cậu kiên quyết không thể ở lại nữa rồi, cậu suy nghĩ thận trọng một chút,  sau đó quyết định sẽ chuyển ra ngoài ở, hơn nữa chính là hôm nay chuyển luôn.

Xoay người, liền đi thu dọn hành lý .

“Ha ha, dù sao ngươi cũng không cần ta nữa, vậy ta còn ở đây ngốc lăng làm cái gì chứ?”

Viên Tử Hàm cầm lấy tấm hình chụp chung của mình và An Nhã trên bàn, thấp giọng nói. Ánh mắt xuyên thấu qua thủy tinh, nhìn ra bên ngoài hướng nơi ấy cách nơi này không xa, có lẽ cô ấy và bạn trai cùng nhau thân thiết lắm đây, cũng có lẽ cô ấy đã không còn ở đó nữa rồi.

Cậu sở dĩ chuyển đến đây ở, một phần rất lớn là nguyên bởi vì An Nhã. Bản thân nghĩ đại học NB, là trường học tốt nhất thành H, ở trong trường học. Học sinh không thể tùy ý làm xằng làm bậy, cho nên rất nhiều bạn học gia cảnh tốt có thể lựa chọn về nhà, cũng có thể lựa chọn ra ngoài ở .

Tính tình cậu rất hướng nội, nên không muốn cùng bạn nam khác ở chung một cái ký túc xá, hơn nữa An Nhã cũng chuyển ra ngoài rồi, cậu thuận tiện cũng liền chuyển theo ra, nơi này với chỗ An nhã thuê phòng cũng không xa lắm, cho nên có thể thường xuyên qua lại cùng nhau.

” Thế nào, đã nghĩ thông suốt , muốn chuyển nhà sao?”

Thượng Quan Mộc âm thầm xuất hiện bên cạnh Viên Tử Hàm, ánh mắt chăm chú nhìn khung hình trong tay cậu, vẻ mặt không rõ đang nghĩ gì.

Hứ, cái phòng ma quỷ này tôi còn có thể ở lại không đi sao? Nói lời vô nghĩa. Viên Tử Hàm nguýt hắn một cái, đem khung hình cầm trong tay bỏ vào rương hành lý, tiếp tục thu dọn những thứ cần mang đi.

Thượng Quan Mộc hai tay ôm trước ngực dựa vào tường cách cậu không xa, nói “Kỳ thật, cho dù cậu có chuyển nhà, đó cũng chỉ là cách đối phó tạm thời mà thôi ” . Đôi mắt như sao lấp lánh, lóe ra tia quang mang suy nghĩ.

” Tại sao chứ ?”

Tạm thời đối phó, chẳng lẽ cho dù có chuyển nhà cũng không thoát khỏi những thứ kia sao? Bọn họ là quấn lấy mình không thành muốn tiếp tục đuổi theo sao? Viên Tử Hàm ngẩng đầu im lặng nhìn hắn.

” Cậu ở cái phòng này điều kiện là không tốt, nhưng vẫn không đến mức thu hút những thứ kia đâu ” Thượng Quan Mộc nhìn về phía cậu nói

” Thu hút bọn họ chính là âm khí tinh khiết trên người cậu, đặc biệt là, cậu còn là một người âm thịnh dương suy ngàn năm khó gặp “

Âm thịnh dương suy, lại là âm âm thịnh dương suy, Viên Tử Hàm tức giận cực điểm, cậu vẫn còn nhớ rõ nữ quỷ kia cũng có nói như vậy, chỉ là âm thịnh dương suy rốt cuộc là khái niệm của cái dạng gì, cậu mảy may không hiểu .

Ánh mắt Thượng Quan Mộc đột nhiên chuyển tới giữa hai chân Viên Tử, hướng chỗ chật hẹp kia cả cười ” Nếu tôi nói không sai, cậu bây giờ vẫn là tự mình giải quyết.

” Anh mới là tự mình giải quyết đó “

Viên Tử Hàm theo ánh mắt của hắn, dĩ nhiên là nhìn về phía chỗ riêng tư của mình rồi, một trận đỏ mặt liền phản bác . cậu đích thực là tự mình giải quyết không sai, nhưng cho dù là như vậy, cậu cũng không  thể dõng dạc nói ra như vậy a.

—————–
Bình Luận (0)
Comment