Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo

Chương 27

Tô sủi cảo tổng cộng có mười hai cái, cho dù là Lâm Đại Ngọc tái thế cũng không ăn hết được, bà chủ không biết khi nào đã trở lại tiền thình, từng cái cắn hạt dưa kèn kẹt vang, hiển nhiên không thể chờ đợi thêm được nữa, hai người họ vừa mới đặt đũa xuống, bà chủ đã nhích lại gần: “ Nghiêm què, đây là người thân của cậu à?”

Nghiêm Khánh Sinh ừ một tiếng: “Là em trai tôi.”

Bà chủ trên tay gọn gàng dọn dẹp, để mắt liếc Trình Thủy: “ Ôi thật tuấn tú, yêu đương không, chị Hồng giới thiệu cho cậu mấy cô gái trẻ đẹp?”

Thái độ Nghiêm Khánh Sinh khác thường cướp lời nói: “Em ấy, em ấy không cần.”

Bà chủ liếc anh cái, lại nhìn Trình Thủy.

Trình Thủy cười híp mắt, gật đầu nói: “ Yêu đương, hơn nữa em thích người lớn tuổi chút, cảm ơn chị Hồng.”

Bà chủ thời dài: “ Lớn tuổi mới biết đau người, hay cháu gái chị cũng không tệ đâu, suy nghĩ một chút?”

Trình Thủy cười nói: “ Nhìn chị Hồng liền biết chắc sẽ đẹp rồi.”

Bà chủ chậc nói: “ Thật biết nói chuyện.”

Trình Thủy nói: “ Lời nói thật lòng. Cảm ơn chị Hồng chăm sóc anh của em, lần tới đi mua sông dài lộ, chị Hồng người thích cái gì trực tiếp lấy.”

Hắn hống chị Hồng mặt mày hớn hở, cùng Nghiêm Khánh Sinh đi về. Vừa ra cửa Nghiêm Khánh Sinh bị gió thổi, rùng mình lạnh run, Trình Thủy nhích anh lại: “ Làm sao không mặc áo khoác lông?”

Nghiêm Khánh Sinh vung vung tay: “ Còn chưa tới lúc lạnh nhất, mặc sẽ hỏng.”

“ Quần áo dùng để giữ ấm, lạnh không mặc mới là chà đạp.” Trình Thủy gạt bỏ lí do của anh, “ Ngày mai mặc vào, nghe lời.”

Hắn rất gần Nghiêm Khánh Sinh, nói ra thở ra khí hơi trắng, như động vật lông xù tiến vào trong tâm khảm Nghiêm Khánh Sinh, Nghiêm Khánh Sinh đột nhiên nói lắp, sợ quá không lựa lời nói: “ Em, em vừa nãy, đối với chị Hồng… Thật nhiệt tình ha.”

Trình Thủy xì xì một cái cười.

“ Ca ca ngốc của em, oan uống chết em rồi,”  tay Trình Thủy còn ở sau lưng nơi eo của anh nhẹ nhàng vỗ một cái, “ Ngày mai anh còn phải tới nơi đó làm, em nào cần phải nói những lời đó.”

Nghiêm Khánh Sinh nghe được mùi chua, cùng mời tám dặm lão bình dấm chua.

“ Ca ca ngoan, đối với em có tự tin, hả?”

Nghiêm Khánh Sinh mặt mày đỏ cứng: “ Ừm.”

Bọn họ nói với nhau vài câu, lại yên tĩnh. Trên đường gió lớn, nói chuyện thật không tiện, Nghiêm Khánh Sinh được Trình Thủy đỡ thân thể, bước đi chuyên tâm hơn trước, ngày hôm nay anh làm việc phải tập trung tinh thần cao độ, còn phải ngon ngọt, lúc này cảm thấy mệt mỏi, đối mắt từ từ nhíu lại, biên độ nhỏ mà nháy.

Trình Thủy hỏi: “ Buồn ngủ?”

Nghiêm Khánh Sinh buồn ngủ đáp: “ Một chút.”

Trình Thủy nói: “ Em cõng anh về nhà, ca lần trước đã đồng ý em.”

Nghiêm Khánh Sinh đang buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, chợt cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng khỏe, anh vội vàng từ chối: “ Không cần không cần, sắp đến rồi.”

Trình Thủy buống anh ra, ngồi xổm xuống trước anh: “ Cõng anh 3 phút là tới, chúng mình đi về như này còn chậm hơn, mau lên đây.”

Nghiêm Khánh Sinh bất động, hắn không động, mãi đến khi cảm nhận được sức nặng trên lưng, Trình Thủy tự nhiên mà đưa tay ra sau nâng đỡ anh: “ Ôm cổ em.”

Nghiêm Khánh Sinh đang nắm vai Trình  Thủy, qua hai giây,  tay từng chút buông ra, đưa ra phía trước, anh khó khắn ôm, cứ như vậy áp. Trình Thủy tay xỏ qua đùi anh, đi một đoạn lại điều chình tư thế, qua mấy lần, chờ Nghiêm Khánh Sinh nhận ra, Trình Thủy đã chộp trên mông anh rồi.

Anh âm thầm xoắn xuýt mấy giây.

“ A Thủy…”

Trình Thủy trầm thấp đáp lại, âm thanh không dị thường gì, Nghiêm Khánh Sinh nghe ra được tâm tình hắn đang vô cùng tốt, cười ra thật vui vẻ.

“ Tay em…”

Trình Thủy giả ngốc, ngón tay còn không đứng đắn ở chỗ đó nhấn nhấn: “ Làm sao vậy?”

Nghiêm Khánh Sinh phản ứng lại, Trình Thủy vốn cố ý, vì vậy ở cuối ngỏ hẻm, Nghiêm Khánh Sinh quyết định không thèm để ý tới Trình Thủy.

Phương diện trứng phạt giằng co một phút, thật sự rất nghiêm khắc.

Nghiêm Khánh Sinh vào nhà liền bị Trình Thủy cưỡng chế yêu cầu ngồi ở trên giường, một mình hắn trong ngoài bận việc, tự mình tắm xong, liền chuẩn bị nước nóng cho Nghiêm Khánh Sinh, mới cho anh xuống.

“ Không cần vậy đâu.” Nghiêm Khánh Sinh nho nhỏ nói, anh chỉ mệt thôi, Trình Thủy chăm sóc cho anh quá tốt rồi, còn anh như địa chủ vậy.

Trình Thủy đem áo khoác quấn toàn bộ cởi, chui vào chăn, ngồi xếp bằng trên giường nhìn anh tắm, “ Em tình nguyện, ca phải nhường em.”

Nghiêm Khánh Sinh tắt bóng đèn, đôi mắt Trình Thủy sáng lên, chiếu lên anh tắm ở trong bóng tối như đại cô nương xấu hổ.

Anh không nhìn Trình Thủy, còn biết nhất định Trình Thủy đang nhìn mình tắm.

“ Ca.” Giọng nói Trình Thủy thuộc về người trẻ tuổi đặc biệt kích động và nhiệt tình, từng chỗ gọi sẽ nhảy ra một ngọn lửa nhỏ, “ Ngày hôm nay bà chủ của anh nói, anh còn nhớ rõ không?”

Đương nhiên Nghiêm Khánh Sinh nhớ, nhớ bà chủ một lòng một dạ muốn giới thiệu cháu ngoại cho Trình Thủy!

Vừa nghĩ tới đó, trong lòng anh lại rầu rĩ.

“ Bà ấy nói, lớn tuổi biết đau người.” Nghiêm Khánh Sinh không để ý tới hăn, hắn vẫn bình thản tiếp tục nói, “ Ca, anh biết bà ấy nói biết đau người chỉ cái gì sao?”

Anh niệm cụm đau người nhiều lần, liền ngừng lại chút, đặc biệt nahans mạnh hàm nghĩ trong đó. Nghiêm Khánh Sinh vẫn không hiểu, liền xin lỗi chừng hai mươi ngày giặt quần chíp.

Anh xoa mặt làm ra động tác lớn, làm bộ không nghe thấy. Thu quần chíp từ bên ngoài thu vào đều là lạnh, bên trong chăn còn dùng túi chườm nước nóng, anh trên người lung tung mò áo bông, thân thể trần truồng mặc lên, hạn thân dứt khoát không có mặc, ỷ vào vừa mới dội nước nóng, chống đỡ leo lên giường.

Anh xoa xong treo vô móc, nhất định phải lên giường.

Trình Thủy nhìn anh đi tới, nghe thấy tiến anh thở hổn hển, liền biết anh cái gì đều rõ ràng —- cũng đúng, Sinh ca hắn về phương diện đó cũng là thầy đấy.

Hắn nhảy xuống giường, lấy chăn, quay đầu đem Nghiêm Khánh Sinh còn cách giường hai bước chân lấy chăn bao hai người, ôm lấy người ngã vào trên giường. Hắn bọc kín, hồ hấp của hai người cộng thêm nhiệt độ trong chăn càng bốc cao thêm, Nghiêm Khánh Sinh thậm chí cảm thấy nhiệt khí có chút làm nóng người, có rúm lại muốn tránh ra.

Trình Thủy nhìn hắn một lượt, thở gấp càng thêm lợi hại.

“ Ca…” Tiếng hắn run rẩy, chẳng hề làm ra động tác tiếp theo, chỉ lo từng tiếng liên tiếp gọi: “ Ca, em thích anh, rất thích anh.”

Như thiếu niên ngây ngô mà biểu lộ, quả thực cùng người vừa nãy chém gió như hai người khác nhau.
Bình Luận (0)
Comment