“Trời lạnh quá, còn một tháng nữa là sang năm mới, năm nay không giống năm rồi, lão bách tính (dân chúng) hẳn là đã có một năm tốt lành.” Nhìn bầu trời xa xăm có nhiều tuyết rơi, Đường Trì nghĩ thầm, rằng sư phụ lúc này không biết đang làm cái gì, đã ba năm chưa có trở về nhìn thăm lão nhân gia, thân thể người có tốt không.
Một người phía sau đi tới, từ sau mà ôm lấy thắt lưng y, kê đầu lên trên bả vai y, cùng y cùng nhau quan thưởng (thưởng thức) cảnh tuyết, “Lão thiên gia cuối cùng vẫn là chưa muốn trẫm phải gặp phiền toái, hai năm nay coi như mưa thuận gió hoà. Nhìn tuyết rơi thế này, năm nay đại khái lại là một năm được mùa. Dân chúng sống khá giả, trẫm làm hoàng đế cũng thấy mừng.”
“Ha hả.” Biết hắn sợ lạnh, y cũng không ngại để hắn đem hai bàn tay lạnh giá tham lam tiến trong lòng ngực mình ủ ấm. Từ bên ngoài y phục, giữlại đôi tay có chút nghịch nghợm kia, Đường Trì cười nói: “Đương kim Thánh Thượng sáng suốt tài đức, ông trời tự nhiên phải ra sức tương trợ thôi.”
“Nếu thiên tử một đời bạo ngược tàn nhẫn, hoang *** thiên hạ, tổn hại triều chính, thì trong triều lúc này, chắc chắn đại họa không ngừng, cuối cùng gây nên cảnh chiến hỏa ( chiến tranh khói lửa) kéo dài, triều đại thiêu vong.”
” Đại Á hoàng triều ta khai quốc cũng bởi những vị thiên tử cuối cùng của triều đại trước không để ý bách tính thiên hạ , bản thân chỉ ham mưu cầu khoái lạc , đủ loại quan lại a dua, khiến triều cương bại hoại, gian thần lộng quyền, thuế má nặng nề, ách cai trị hà khắc khiến cho bách tính thiên hạ không chịu nổi. Lúc đó mới có Thái Tổ hoàng đế khởi nghĩa thống lĩnh binh sĩ giành lại giang sơn.”
“Chỉ cần bệ hạ luôn đặt trăm họ trong lòng, siêng năng với việc triều chính, tự nhiên sẽ tạo lập được một Đại Á có nền móng vững chắc, bách tính an vui.”
Thoán ở trong lòng ngực của y nhéo một cái, bất khoái ( khó chịu) nói: “Nói chuyện với ngươi chưa được ba câu, ngươi liền lập tức đem quốc gia đại sự bách tính thiên hạ bên miệng nói không ngừng. Ban ngày đã bận xử chuyện quốc gia đại sự không yên , buổi tối ngươi liền không thể để cho trẫm hảo hảo nghỉ ngơi một chút! Trẫm hỏi ngươi, vừa rồi ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Không có gì, ta nghĩ đến lão nhân gia sư phụ của ta. Đã xa cách hai năm, cũng chưa từng một lần trở về vấn an người, cảm thấy bản thân thật đúng là một đệ tử bất hiếu.” Đường Trì thả lỏng thân thể, cảm thụ cái ôm ấp ấm áp phía sau , nhắm mắt lại ảo tưởng đây là thứ chỉ thuộc về y.
“Nhớ ông ta thì có gì tốt, nếu muốn nhớ thì nhớ trẫm này! Đường Trì,trong lòngngươi có phải hay không chỉ có trẫm?” Hắn hướng ánh nhìn đầy gian xảo xuống vành tai y, ngón tay tham tiến trong lòng ngực bắt đầu sờ soạng đầu nhũ nhỏ nhắn mềm mại kia.
“Bệ hạ…”, chuyện này còn phải hỏi sao, “Ta… Ta còn muốn hỏi ngài, lễ mừng năm mới trong cung năm nay có nên… gia tăng đề phòng không?”
Càng cố gắng nén nhịn, cảm giác sẽ càng ngày càng nhạy cảm. Một tiếng ” Ừm !” của hắn làm cho Đường Trì thở phào.
Nghe được nam nhân trong ***g ngực khẽ thở nhẹ, hạ thân của Thoán nhất thời căng lên, dục vọng hoàn toàn bị khơi mào, một tay vẫn tiếp tục thưởng thức qua lại hai đầu nhũ mềm mại kia, một tay bắt đầu không kiên nhẫn loạn xả đai lưng người kia.
“Hoàng Thượng!”
“Vì sao… Vì cái gì phải gia tăng đề phòng?” Cuối cùng cũng đem được đai lưng kéo xuống, bàn tay cũng liền không khách khí mà tiến vào trong khố hạ.
“Bởi vì… Nam Hi quốc nói muốn bồi thường tốn thất cho quốc gia của ta, đồng thời… cũng muốn cảm tạ Thánh ân độ lượng khoan hồng, chuẩn bị đem quốc bảo trân quý cống nạp vào cung, thời gian không sai biệt cho lắm với dịp cử hành lễ mừng năm mới, cho nên…” Đường Trì khắc chếthở dốc cùng với sự rối loạn trong cơ thể, một bên trần thuật, một mặt đưa tay đóng khép cửa sổ lại.
“Họ muốn đưa tới cái gì?”
Thoán không để cho y cơ hội phản kháng, dùng thân thể áp y vào chấn cửa sổ, đưa tay đem khố hạ của y kéo xuống.
Đường Trì có điểm sợ hãi hành vi tiếp theo của hắn, tuy nói cùng Thoán như vậy đã bốn tháng, nhưng tâm lý thân thể sẽ bị khó chịu vẫn không tan biến. Mỗi lần mập hợp lại mang đến không ít hao tổn cho thân thể của y, nếu Thoán nổi hứng cường bạo y, hậu quả sau ấy y càng chịu không nổi.
“Sắp tới sẽ rõ ! ” Hắn sẽ không cứ như vậy đem ta áp trên tường?
“Úc ( ờ), nếu bồi thường vật không hợp trẫm ý, trẫm có thể mượn có đó gây phiền toái cho bọn họ hay không ?” Thoán lộ ra một chút dáng cười không có hảo ý, cố ý đem ngoại sam ( áo lót bên ngoài) kéo khỏi bả vai y , trói cổ tay y lại.
Bắt đầu ngộ ra ý đồ của hắn, Đường Trì âm thầm hô to không ổn! Nhưng hiển nhiên, khi y nhận ra thì đã quá muộn. Còn chưa kịp phản kháng, một chân bịnắm lấy, hai cánh mông bị tách ra, tạo thuận lợi cho ngoại vậtthô nóng tiến vào.
“Hoàng Thượng… Không được, như vậy… Không được. Ta, ta không chịu được…” Thân thể không có lấy một điểm thoải mái, cùng tư thế không phù hợp, khiến cho nơi kia ương ngạnh kháng cựngoại vật muốn xâm nhập.
Thoán không kiên nhẫn nhăn mày nhíu mặt.
Cơ thể Đường Trì mặc dù luôn khiến hắn mê hồn, nhưng mỗi lần lại phải tốn chút công phu làm cho y có thể thích nghi, muốn hảo hảo huấn luyện lại nghĩ y thường ngày còn phải giúp hắn xử lý công việc triều chính, thật không thể đem phương pháp cải tạo tính nô (nô lệ ***) áp dụng với y. Nếu Đường Trì có thể giống như nữ nhân trong hậu cung, luôn chuẩn bị sẵn sàng chờ đón hắn lâm hạn thì thật quá tốt.
Làm hoàng đế , từ trước đến nay chỉ quen tần phi luân phiên hầu hạ, có lý nào hắn phải đi hầu hạ kẻ khác? Hắn nghĩ như vậy chả có gì kỳ quái, chính là với suy nghĩ ấy, lại khổ cho Đường Trì về sau.
Không để cho y cơ hội giãy dụa chạy trốn, Thoán từ trong tay áo lấy ra bạng du ( dầu ngọc trai) thường để bôi da tay khi mùa đông đến, tùy tiện quét một vòng quanh khe hẹp kia, một bàn tay ôm lấybắp đùi của y, thânthể đè lên nửa người trên của y, bàn tay liền nương nhờ chất trơn kia mạnh mẽ khai mở Đường Trì.
Cắn chặt răng, cố nén đau đớn, mặc cho mồ hôi chảy ròng trên trán , Đường Trì không tái phát ra bất kì thanh âm nào. Mắt thấy mỗi lần cùng Thoán mập hợp đều phải nếm trải đau đớn ngay từ đầu, phải chăng là ông trời phạt y vì đã phá luân thường đạo lý, đánh mất tư cách của một người huynh trưởng, ykhông thể tránh được cũng vô pháp chối bỏ !
Thoán cảm thấy được không sai biệt lắm , cũng không muốn tái tiếp tục nhẫn nại, cơ thể gắng gượng, đem hạ thân vùi sâu. Ở bên trong trừu động vài cái, ngại còn chưa đủ sâu, thoáng rút ra một chút, lại cắm vào , lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng toàn bộ thuận lợi xâm nhập.
“Hô… Thoải mái! Bên trong ngươi… thật là ấm áp!” Thoán ghé vào lỗ tai y cười khẽ , ôm y, nhẹ nhàng lay động (*) thân thể y, đem toàn bộ trọng tâm ( sức nặng) của hắn đặt vào mông, rồi tự động đẩy bản thân chiếm đoạt sâu bên trong , “Trẫm từ lâu đã muốn thử làm như vậy một lần. Chính là hậu cung này, tần phi không một ai có thể làm cho trẫm vừa lòng, cũng là ngươi hảo, Trì…”
Đường Trì lại nhắm mắt lại, y cảm thấy có nhiều lúc lời nói vô tình của Thoán thật sự rất tàn nhẫn.
Thân thể của y bị hắn đem ra so sánh với người khác từ khi nào? Phải chăng vì họ không đủ làm ngươi thỏa mãn, cho nên mới đến với ta sao? Đối với ngươi mà nói, ta là một người không biết đau, một món đồ chơi có thể chịu đựng được những hành động cuồng bạo vô lý của ngươi sao?
Đúng là, ta không có điểm nhu mì của nữ tử, không giống các nàng sẽ dễ dàng bị tổn hại, có thể chịu đựng đủ loại giày vò của ngươi. Thế nhưng cứ ngoạn như thế này nữa, sớm hay muộn gì sẽ có một ngày ta cũng sẽ bị phá hư… Có lẽ, ta bây giờ đang chơ đợi cái ngày ấy đến?
Tần suất nam nhân ngày càng nhanh, va chạm cũng càng ngày càng hung ác, dần dần hoàn toàn mất đi kiểm soát, không khống chế được.
Một bên dùng miệng lưỡi răng nanh công kích tới nửa thân trên của y ở những chỗ mềm mại mẫn cảm , một bên không để tay rảnh rỗi tiến đến ở trên người y mạnh mẽ xoa bóp, đùa bỡn đầu nhũ và hạ thân phía dưới của y, tai nghe tiếng thở dốc dồn dập dù cho y đang liều mạng kiềm chế, kẽ hở giữa hai hàm răng thỉnh thoảng để lọt ra tiếng rên rỉ, vị hoàng đế sinh lực dồi dào thầm nghĩ : “Thật không ngờ chuyện ngoạn Đường Trì lại sảng khoái như vậy.”
“Những nữ nhân trong hậu cung làm sao so được với ngươi có thể chịu được sự giày vò của trẫm. Vẫn chưa làm tới hai, ba lần, thì lập tức vừa khóc vừa kêu la ầm ĩ như người sắp chết! Tuy là, có trung lang ( nam tần) hầu hạ cũng có thể chịu đựng được, thế nhưng ngay cả một chút thanh âm cũng không phát ra. Rên rỉ mau, ngươi càng không muốn phát ra tiếng, trẫm lại càng muốn nghe ngươi khóc kêu la!” Nghĩ như vậy , động tác cũng theo đó mà ngày càng cuồng dã thô bạo.
Ngày thứ hai, Đường Trì sắc mặt tái nhợt, bước chân choạng vạng tham gia lâm triều.
Tuy rằng Thịnh Lẫm đế đã tỏ ý miễn cho y lâm triều, nhưng bởikhông muốn bị xem là thần tử nhờ vào ân sủng của bề trên để leo cao, y vẫn cố gắng chống đỡ, đứng phía sau hoàng tham dự bàn bạc quốc sự.
Bản danh sách bồi thường Nam Hi quốc cống nạp ngày đó đưa đến. Ngoài trân phẩm ngọc trai của phương Nam, hai đại thuyền chở theo hoa quả , còn có năm vạn lạng hoàng kim ( châu báu), năm mươi vạn lượng bạc trắng. được xem như số tiền bồi thường. Danh sách cuối cùng có đặc biệt ghi chú rõ: xúc động trước khí phách rộng lượng bao dung của quốc vương Đại Á hoàng triều , nghe danh Thịnh Lẫm đế tuy còn trẻ nhưng anh vĩ ( tài nhân to lớn), có công lao trong việc hưng thịnh nước nhà. Vì muốn hai nước tương giao tốt đẹp hơn, đặc biệt cử công chúa trân quý của bổn quốc đi đến Đại Á hầu hạ bên cạnh quân vương. Chân thành kính ngưỡng !
Đối với việc tiếp đón Trân Trân công chúa, trong triều mọi người lại có thái độ bất đồng. Lúc bãi triều, Chu Thừa tướng không lưu lại lâu, rất nhanh rời đi. Đến phía sau phủ đệ, lập tức viết một bức thư tín, sai người âm thầm truyền vào trong cung.
Thịnh Lẫm đế nhìn thấy trên danh sách ở giữa có kèm theo bức họa Trân Trân công chúa , cười to ba tiếng, sai người chuẩn bị lễ trọng nghênh đón công chúa của Nam Hi quốc đến.
Sau khi bãi triều, hoàng đế ở ngự thư phòng cười châm biếm đem bức họa Trân Trân công chúa cho Đường Trì xem.
“Ha ha! Nha đầu này không biết có thú vị hay không, người ta đều là hận không thể đem bức tranh vẽ mình đẹp hơn ba phần. Nàng ta ngược lại, đem đem bức tranh vẽ bản thân giống như một con hầu tử, lại còn đề là : Trân Trân công chúa tự họa. Thú vị thú vị! Trẫm thật muốn nhìn này con tiểu hầu tử rốt cuộc bộ dạng cái dạng gì! Ha ha ha!”
Nhìn khuôn mặt hoàng đế vui vẻ tươi cười, nhìn lại bức họa tự vẽ rất sống động trong tay, Đường Trì đột nhiên trong lòng sinh ra ý niệm không muốn làm cho Trân Trân công chúa này gặp Thoán.
Vẫy tay, ra lệnh Đường Trì đem bức họa cho hắn. Cẩn thận cuộn nó lại, để bức tranh vào trong hộp một lần nữa.
“Nhìn thấy tranh này, trẫm mới nghĩ ra hồi trước có khoảng thời gian cũng hay thuận tay vẽ linh tinh. Tuy rằng không nhớ rõ vẽ những thứ gì, nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ. Về sau có cơ hội, bảo thái giám tìm ra cho ngươi xem… Đường Trì, ngươi sắc mặt không tốt, hôm nay ngươi sớm đi về nghỉ ngơi đi. Trẫm truyền Đỗ Uyên cùng Trần Sâm lại đây thượng đàm rồi.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng, thần không có chuyện gì. Hôm nay bộ hộ ( bộ phận chuyên lo về tài chính) có giao tư liệu tới, không biết bệ hạ suy tính ra sao?” Gắng gượng dẹp bỏ chua xót khổ sở không rõ trong lòng, Đường Trì chỉ biết vùi đầu vào chính sự.
Không ngắn không dài một tháng sau, người chờ đợi thấy lâu quá, còn đối với người không muốn thì lại quá ngắn.
Ngày hai mươi mốt tháng mười, trước lễ mừng năm mới mười ngày, Thịnh Lẫm đế hạ chỉ cho hoàng cung trên dưới, lễ trọng nghênh đónvị Trân Trân công chúa mười sáu tuổi của Nam Hi quốc.
“Trời thật đúng là lạnh! Đầu lĩnh, ngươi cứ kiến quyết muốn lôi ta đi cùng ngươi tuần vệ sao a? Hoàng Thượng đều nóiđêm nay sẽ cho hai ta đi tham gia cung yến ( yến tiệc cung đình). Ôi, không chờ điện chầu náo nhiệt, không cần mỹ tửu giao hào ( rượu và đồ ăn ngon), ta như thế nào lại ngu xuẩn. Đầu lĩnh hãy giải thích lý do tại sao lại kéo ta ra đây đi?”Từ lúc phó úy kỵ binh dũng mãnh Nguyên Khiêm Thành bị chủ soái Đường Trì lôi ra phía sau đại điện, thì liên tục lầu bầu không để yên.
Đường Trì quét mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi nghĩ mình có thể cùng nữ nhân ở trong đại điện? Ngươi cho là Hoàng Thượng thật sự hy vọng hai thị vệ chúng ta dự yến tiệc của ngài? Chung quanh đều là tần phi của ngài còn có thái hậu đang ngồi đó, ta và ngươi, hai người thủ hạ ngồi ở đó thì xem quái gì?”
“Hoàng Thượng bất quáchỉ thuận tiệnkêu chúng tiểu nhân lưu lại, nhưng đầu lĩnh à,Hoàng Thượng đã chính miệng chỉ đích danh ngươi tham yến tiệc. Ngươi vì lý do gì lại muốn ra đây nhịn đói ? Lại còn muốn kéo theo ta…” Trừng mắt nhìn bầu trời đầy tuyết, Nguyên Khiêm Thành miệng rêu rao nói thẳng.
Lưu lại làm cái gì? Lưu lại nhìn hắn cưng chiều “Trân Trân” đông sủng của hắn sao! Mới không quá hai mươi ngày mà thôi, người của hắn đã hoàn toàn bị vẻ khờ dại của tiểu nữ kia hấp dẫn.
Với hắn mà nói, vẻ ngây thơ kia, hoạt bát động lòng người của nữ hài tử kia tựa như mây trắng không bị vấy bẩn, mới là người mà trong lòng hắn đeo đuổi. Không có hậu phi dối trá trang điểm dày đặc làm điệu, không có quan viên gian xảo giả dối a dua nịnh hót, không có mỗi ngày ghé vào lỗ tai hắn nói liên miên cằn nhằn chuyện quốc gia đại sự chính sách trị quốc, hắn muốn khoái hoạt cùng phóng túng, nữ hài tử đi đều có thể đem đến cho hắn.
“Ngươi nếu ngại lạnh, hãy đi về trước đi. Tối nay tuyết lớn che khuất tầm nhìn, khó nảy sinh biến cố. Bọn đạo chích, bọn chuột nhắt đại khái cũng sẽ không chọn đêm nay mà hành động, một mình ta trông chừng được rồi.” Chưa bước được hai bước trên người đã biến thành ngân trang ( trang phục trắng toát). Đường Trì trong lòng cảm thấy thực xin lỗi với phó úy, bởi vướng mắc của bản thân mà liên lụy hắn phải ra theo chịu gió đông rét lạnh.
“Đầu lĩnh ở bên ngoài chịu lạnh, ta đây làm phụ tá nào dám lưu ở bên trong phòng hưởng phúc? Hắc hắc! Đêm nay trên danh nghĩa huynh đệ liền cùng ngươi ở lại có nạn cùng chịu.” Sờ sờ cái mũi, Khiêm Thành hắc hắc nở nụ cười.
“Ngay đêm nay?” Đường Trì trêu đùa nói.
“Ngay đêm nay!” Nguyên phó úy quả quyết nói.
“Ngươi tiểu tử này!” Đường Trì cười mắng.
“Đầu lĩnh à, ngươi xem! Hoàng Thượng bọn họ như thế nào từ trong điện đi ra ?” Khiêm Thànhvới vẻ mặt không tin được chỉ vào đình các bốn bên đều phủ rèm bông, ở giữa đốt lò lửa.
“… Ngắm tuyết. Hoàng Thượng thích cảnh tuyết rơi.”
Đúng là tuyết rất trơn sao? Trân phi xuất thân phương nam không cẩn thận trượt chân ngã xuống đất. Mọi người nghĩ đến nàng sẽ khóc, kết quả nàng lại vui vẻ mà khanh khách nở nụ cười, lập tức ỷ lại trên mặt tuyết không chịu đứng lên.
Thoán cười mắng , đi đến đem nàng ôm lấy, thay nàng phủi đi tuyết đọng trên người, sợ nàng lạnh cóng, cởi áo bông trên người phủ lên người nàng.
Thoán cười đến thật vui vẻ, tiếng cười thật lớn, hắn hiện tại nhất định rất là khoái nhạc rất vui vẻ đi…
Thìnhlình, “Đầu lĩnh, sắc mặt ngươi có vẻ khó coi, có phải cảm lạnh hay không? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Khiêm Thành quan tâm nhìn Đường Trì.
“Khiêm Thành, ta quả thật cảm thấy không thoải mái, có thể thật sự bị cảm lạnh. Thực xin lỗi, hôm nay ta đi về trước được không?” Đường Trì quay đầu nói với phó úy.
Khiêm Thành sửng sốt một chút, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn từ trên xuống dưới đánh giáy một phen, “Đầu lĩnh, ngươi thông thạo y thuật mà? Như thế nào ngay cả mình sinh bệnh cũng không biết? Còn để ta nhắc cho tỉnh! Được rồi! Nhanh lên đi về nghỉ ngơi đi, một mình ta được rồi.”
“Khiêm Thành, cám ơn ngươi. Hôm nay vốn là ta kéo ngươi lôi ra, kết quả…”
“Đầu lĩnh, ngươi cùng ta khách khí làm gì! Nhanh lên trở về nằm nghỉ đi. Nếu ngươi thân thể suy sụp , hoàng đế sẽ lại lo lắng mất!”
Hắn lo lắng ư? Trong lòng khẽ động, không tự chủ được mà mở miệng nói: “Nếu Hoàng thượng có hỏi ta ở đâu, ngươi bẩm báo với Hoàngthượng rằng ta thân thể không khoẻ, đi về trước.” Do dựtrong chốc lát, nói lời cảm tạ rời đi.
End chap 16.
Quyển 2 –