Đợi cái gì?
Giống như một đứa nhỏ nhếch miệng cười, cầm tấu chương trong tay vứt cho người của hắn phía dưới đang giấu không được tò mò mà nhìn.
Tiếp được, mở ra.
“Đây là tấu chương của Vân Ma tướng quân. Người này tuy từng là môn nhân của Lí thái sư, nhưng rất có tài cán lại đầy ngập khát vọng. Trẫm từng cùng hắn nói chuyện qua một lần cảm thấy hắn thực sự có tài, đầu óc cũng không hồ đồ. Thực tế về sau chứng minh hắn cũng quả thật thâm minh đại nghĩa. Tấu chương này đến thật đúng lúc.”
Đọc xong việc được trình trong tấu chương, Đường Trì nhẹ gõ mặt bàn mở miệng nói: “Bệ hạ là muốn mượn cơ hội thu phục quân phản loạn Dương Hiển để thu hồi binh quyền trong tay Chu Thừa tướng?”
Gật gật đầu, “Ngươi đoán không sai! Trẫm xác thực có ý này.”
Bưng lên nước trà thái giám đưa tới uống một ngụm, thanh thanh giọng, tựa như nói một mình, “Thần nghĩ bệ hạ ước chừng sẽ không để môn hạ tướng quân chu Thừa tướng cầm binh. Bởi vì nếu vậy, cuối cùng binh quyền vẫn là ở trong tay người liên can đến Chu Thừa tướng, hơn nữa môn hạ này tài năng kém cỏi, mang binh bình loạn chẳng những không lập công ngược lại tổn hại số lượng binh lính Đại Á ta. Như vậy hẳn bệ hạ chuẩn bị cho Vân Ma tướng quân hoặc bộ binh thượng thư Trần Sâm mang binh bình loạn, sau đó lấy cớ binh lực không đủ, yêu cầu Chu Thừa tướng đem binh quyền giao ra tiếp ứng sao? Chỉ là…”
“Chỉ là Chu lão nhân có thể đề cử môn hạ này xuất binh tiếng ứng, vẫn đem binh quyền chặt chẽ nắm giữ trong tay. Nếu ép buộc hắn giao ra, chắc chắn sẽ khiến hắn ngờ vực, tiến tới sinh lòng phản. Không đảm bảo hắn hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, rõ ràng thừa dịp quốc gia chưa ổn cố gắng lập vua khác.” Thịnh Lẫm đế tiếp lời nói, đồng thời âm thầm kinh hãi Đường Trì này lại có thể hiểu được ý nghĩ của mình đến thế. May mắn hắn đối với mình không hề không trung thực, nếu hắn làm việc cho người khác chắc chắn sẽ trở thành một đại tai hoạ ngầm của mình.
“Kia… Bệ hạ chuẩn bị làm như thế nào?”
“Ngươi cho rằng trẫm lúc này làm như thế nào?” Thoán hỏi ngược lại.
Nghe trong giọng nói thấy không có gì không ổn, Đường Trì liền lấy sự hiểu biết của hắn đối với huynh đệ của mình cùng tình trạng hiện tại phân tích cho ra kết luận: “Ngự giá thân chinh!”
Hoàng đế trẻ tuổi không sợ hãi cười lại, “Ha ha ha, hảo! Nói hay lắm! Ngươi nói đúng, trẫm thật là có ý ngự giá thân chinh. Đường Trì a Đường Trì, ngươi đối trẫm thật đúng là hiểu biết! Trẫm có hiền thần ngươi phụ tá như vậy lo gì không thể ổn định giang sơn.” Giương mắt, chăm chú nhìn phía dưới, “Đường Trì, ngươi sau này toàn tâm toàn ý phụ tá trẫm, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi. Quyền thế tiền tài thổ địa mỹ nhân cho ngươi hưởng thoải mái! Ngươi hiểu được ý trẫm không?”
Trong tâm sợ hãi, bỗng nhiên nhớ tới người ngồi ở phía trên kia không phải tiểu đệ đệ Thoán Thoán đáng yêu trí tuệ trong trí nhớ của mình mà là Đại Á hoàng triều đệ nhất nhân đương kim Thánh Thượng, sao hắn có thể phát ngôn bừa bãi như thế được!
Vội vàng đứng lên ôm quyền khom người: “Vi thần hiểu được. Vi thần tuyệt đối sẽ không sinh lòng không trung thực! Chỉ cần vi thần còn trên đời một ngày, trong lòng chỉ có bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ có thể tín nhiệm vi thần, Đường Trì thần không cần vật gì ngoài thân.”
Ngừng lại một chút, “Kỳ thật thần hôm nay nguyên bản nghĩ muốn hướng bệ hạ nói chuyện từ quan trở về quê cũ, cho nên mới ở ngoài cửa do dự nửa ngày. Nhưng lo lắng cho tới bây giờ thiên hạ chưa định, thần lại thật sự lo lắng an nguy của Thánh Thượng, cho nên muốn chờ chuyện quân phản loạn xong sẽ nói lại sau.”
“Úc? Ngươi muốn từ quan? Vì cái gì? Trẫm đối với ngươi không tốt sao?” Nghe Đường Trì lại có ý từ quan, Thịnh Lẫm đế đột nhiên sinh ra nôn nóng không hiểu vì sao.
“Không phải. Bệ hạ đối thần… phong quan tước ban cho bảo vật, thần đã xấu hổ.” Ngươi tuy rằng rất tốt với ta, nhưng này chỉ là hoàng đế phong thưởng cho công thần, mà ta không muốn thế… , “Thần ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ tuy chưa đến một năm, cũng đã được cách đối nhân xử thế của bệ hạ thu hút. Nhưng nói thực ra, tính cách của thần không thích hợp với chốn quan trường, một năm này sống trong quan trường thấy chỉ toàn người gạt ta rồi ta gạt người, cảm thấy mệt mỏi, mà bệ trí tuệ tuyệt đỉnh hơn nữa bên người cũng có không ít hiền thần phụ tá, cho nên thần…”
“Đủ rồi! Đừng nữa nói! Trẫm không cho phép! Không cho phép ngươi từ quan! Không cho phép ngươi về quê! Ngươi cảm thấy quan trường hắc ám dơ bẩn không chân thật muốn từ quan rời đi, ngươi có nghĩ đến trẫm hay không, nếu ngươi rời trẫm đi, trẫm làm thế nào mới có thể nghe được lời nói thật? Trẫm làm thế nào mới có thể tìm được thị vệ trung thành như ngươi? Trẫm có chuyện biết tìm ai nói? Ngươi đừng nghĩ đến chuyện cáo quan hồi hương nữa, quả nhân tuyệt đối sẽ không đáp ứng! Trừ phi trẫm già không còn làm hoàng đế , ngươi mới được nhắc lại việc này. Được rồi! Chuyện này sau này nếu không được phép thì đừng nhắc tới!” Tùy tay lấy ra mấy bản tấu chương, ném cho người phía dưới.
“Giúp trẫm xem, có gì được trình lại với trẫm.”
“Hoàng Thượng…”
Không để ý tới, Thịnh Lẫm đế làm bộ vùi đầu vào công sự, vừa thấy Đường Trì rảnh rỗi muốn giải thích cái gì, liền vội tìm việc cho hắn làm.
Đêm khuya, đương kim Thánh Thượng nằm ở long sàng nghỉ ngơi, thực nghiêm túc nghĩ muốn chọn một công chúa gả cho Đường Trì, để hắn cả đời ở lại bên mình.
Ngày kế, lâm triều.
Khi Thịnh Lẫm đế nói ý của mình, vài tên quan tướng triều thần trẻ tuổi vốn là thủ hạ Nhị hoàng tử liền liên tiếp bàn luận đến đề tài quân phản loạn, cũng hơi miêu tả khuếch đại tính nguy hại của vấn đề.
Đường Trì làm thị trung lang của hoàng đế, không cùng triều thần nghị sự, mà đứng yên lặng ở phía sau bên trái Thịnh Lẫm đế xem tình thế phát triển.
“Thần nghĩ việc này tuyệt đối không thể tha! Hiện nay thiên hạ kêu ca nói Đại Á hoàng triều sưu cao thuế nặng nghiêm hình khốc phạt có nhiều câu oán hận, nếu không thể thu phục loạn quân đúng lúc, nguy loạn càng thêm mở rộng, đối với việc thống trị thiên hạ của Thánh Thượng sau này cũng thật rất bất lợi. Thần khẩn cầu bệ hạ sớm quyết đoán giải quyết việc này.” Trần Sâm đi ra khỏi hàng, khom người tấu.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần cũng đồng ý với lời đồng trần thượng thư.” Thượng thư bộ Lại Đỗ Uyên ra tiếng phụ họa.”Hiện giờ theo điều tra, quân Dương Hiển từ từ mở rộng đã tăng tới mười vạn quân. Hai tháng tới nay, đã liên tục đánh hạ sáu tòa thành của Đại Á hoàng triều ta. Bởi vì khẩu hiệu đánh “thay trời hành đạo, bình đẳng lương thực”, không riêng gì dân Tây Bắc mấy năm liên tục gặp tai hoạ, những dân chúng nghèo khổ khác cũng đều hưởng ứng theo. Nếu không nhân lúc quân phản loạn chưa vững chắc mà diệt trừ, e rằng sẽ làm lay động nền móng Đại Á hoàng triều! Thỉnh Thánh Thượng lập tức phái binh trấn áp!”
Triều thần còn lại nghe thấy tin tức như thế, cũng cảm giác mối nguy khôn lường, cùng phụ họa.
“Bệ hạ, thần chờ lệnh mang binh trấn áp phản loạn quân giúp Đại Á ta an bình.” Vân Ma tướng quân Âu Dương đi ra.
“Khải tấu Thánh Thượng, thần cũng nguyện ý làm gương cho binh sĩ.” Trương Lương Thủ Tân vừa mới được phong chức cũng ôm quyền chờ lệnh.
“Ân… , lời các ái khanh nói đều đúng nhưng hôm nay không riêng gì dân chúng nội loạn, biên cảnh quốc gia hoàng triều cũng là rục rịch đối ta như hổ rình mồi. Nếu trẫm phái hai người các ngươi trấn áp, như vậy việc phòng thủ hai người các ngươi làm thế nào? Rộng mở đại môn để quân địch nhập cảnh sao? Hồ nháo!”
Thấy các thần lâm vào trầm mặc, biết cơ hội thể hiện mình đã đến, “Bệ hạ, thần có một đề nghị.” Chu Thừa tướng chậm rãi mở miệng nói.
“Nói xem.” Hừ! Đến đây. Ta không sợ ngươi đâu!
“Thần đề cử tam phẩm Quy Đức tướng quân mang binh trấn áp quân phản loạn. Quy Đức tướng quân Ngô Hiếu Thành lãnh binh nhiều năm đối việc binh vô cùng quen thuộcmà binh chúng thuộc hạ đều ở cảnh nội tùy thời sai phái, cho dù rút ra cũng không lo lắng biên phòng thất thủ. Về phần Âu Dương tướng quân cùng Trương tướng quân sẽ có thể chuyên tâm bảo vệ biên giới.” Này làm sao là đề cử, căn bản là đã thay thế đương kim Thánh Thượng quyết định! Chu Thừa tướng trong lòng khinh thị hoàng đế tuổi trẻ, hiển nhiên cho rằng mình chỉ cần đưa ra ý kiến, Thịnh Lẫm đế sẽ không thể không tôn trọng mà tiếp thu.
“Thừa tướng một lòng tiến cử hiền tài Quy Đức tướng quân này, nói hắn cầm binh nhiều năm, nhưng sao chưa từng nghe qua Ngô tướng quân này đánh thắng trận a! Nếu binh chúng dưới tay hắn điều ra cũng không vấn đề, kia không bằng giao cho Trần thượng thư, mang binh trấn áp quân phản loạn chẳng lẽ không được sao?” Vân Ma tướng quân nói châm chọc.
Trần Sâm vừa nghe lời ấy, vội bước ra khỏi hàng, “Thần nguyện ý vi bệ hạ cống hiến sức lực. Làm gương cho binh sĩ không chối từ!”
“Khoan đã!” Chu Thừa tướng năm nay gần sáu mươi mà dã tâm vẫn như cũ, bừng bừng lửa giận, lại bước ra từng bước, “Âu Dương tướng quân lời ấy sai rồi. Quy Đức tướng quân Ngô Hiếu Thành lãnh binh xuất chiến chỉ có hai lần, khó tránh khỏi chưa đủ kinh nghiệm, nhưng trải qua mấy năm thao luyện, hắn cũng đã có thêm nhiều kinh nghiệm, cựu thần tin tưởng hắn nhất định sẽ không phụ sự phó thác của Thánh Thượng…”
“Hừ! Chính ngươi cũng nói hắn kinh nghiệm không đủ, lại vẫn dám để cho hắn lãnh binh trấn áp loạn quân. Thừa tướng cũng biết chiến sự này quan trọng, nếu một trận chiến bại chẳng những có tổn hại danh tiếng Đại Á hoàng triều ta mà còn càng tăng khí thế đối phương, cũng để cho các quốc gia biên cảnh xem thường sức chiến đấu nước ta rồi tiến tới xâm lược. Đến lúc đó trong ngoài giáp công, Thừa tướng khả nguyện gánh vác hậu quả xấu này? !”
“Âu Dương Phi! Ngươi miệng còn hôi sữa! Thánh Thượng thấy ngươi có tài mới không đem ngươi xử tử cùng đám tặc tử Lí thái sư, hiện giờ ngươi tự cho là được Thánh Thượng trọng dụng đến liền không đem lão phu để vào mắtsao?!” Chu Thừa tướng tức giận râu vểnh lên.
“Không coi ngươi ra gì là sao? Tội của ta là bệ hạ miễn, cũng không phải nhờ gì ngươi. Cũng là ngươi cho rằng thể diện của ngươi so với Hoàng Thượng còn trọng yếu hơn, bắt ta không để ý Hoàng Thượng cũng phải nhìn ngươi trước a?” Xem ra, Vân Ma tướng quân Âu Dương Phi này cũng không phải nhân vật dễ chơi.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó!” Chu thừa tướng tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng mặt ngoài vẫn giữ lễ nghĩa quân thần, sao có thể dám tỏ vẻ được!
“Được rồi, các ngươi không cần ầm ĩ ! Trần Sâm ở lại phòng thủ kinh đô cho trẫm, Âu Dương cùng Trường tướng quân bảo vệ tốt biên phòng cho trẫm.”
Nghe đến đó, Chu Thừa tướng vui vẻ. Xem! Tiểu hoàng đế còn phải để thể diện cho ta! Đang muốn tạ ơn, chợt nghe đương kim thiên tử tiếp tục nói:
“Nếu Quy Đức tướng quân này kinh nghiệm lãnh binh không đủ mà bại trận, để hắn làm tướng trẫm không thể yên tâm. Chu Thừa tướng, ngươi xem như vậy được không?”
Không biết hắn trong lòng giấu điều gì, “Mặc cho Thánh Thượng phân phó.”
Ha hả, nếu ngươi thật sự mặc cho trẫm phân phó là tốt rồi! “Chu ái khanh vừa mới nói Quy Đức tướng quân này dẫn binh chúng rút ra cũng không vấn đề, như vậy, lần trấn áp này, trẫm chuẩn bị ngự giá thân chinh! Người đâu! Truyền Quy Đức tướng quân Ngô Hiếu Thành!”
“Cái gì?! Bệ hạ!” Chu Thừa tướng cùng những người liên quan không hiểu ý tứ vô cùng sợ hãi.
“Lần này trẫm tự mình mang binh, bình định nội loạn nêu cao quốc uy ta! Ba mươi vạn quân mã dưới trướng Quy Đức tướng quân đều điều hết về dưới tay trẫm! Chư thần có gì dị nghị?” Ai dám đưa ra dị nghị thử xem!
“Bệ hạ nghĩ nhiều a! Ngài là nhất quốc chi tôn thân thể đáng giá ngàn vàng sao có thể mới đăng cơ không lâu liền ngự giá thân chinh? Nếu vạn nhất có chuyện gì…” Chu Thừa tướng không sợ chết đưa ra dị nghị.
“Sao, Thừa tướng không tin tài khiển bình của quả nhân? Hay là ngươi muốn cho Quy Đức tướng quân cầm binh ngồi trên đầu trẫm chỉ huy đại cục?” Lời nói sắc bén, biểu tình cũng trở nên nguy hiểm.
“Cựu thần không dám.” Phía sau lưng nóng đến độ đổ mồ hôi, rồi lại không biết như thế nào cho phải! Nếu không đồng ý để cho Ngô Hiếu Thành giao xuất binh quyền, đại khái lập tức sẽ bị coi là tội khinh thường thánh chỉ. Mà nếu đồng ý, binh quyền này sẽ giao ra, mà tương lai còn có cơ hội hay không thì có trời mới biết ! Ngô, xem ra tiểu hoàng đế này so với trong tưởng tượng khó chơi hơn nhiều! Liền nghĩ biện pháp khác khống chế hắn. Chu Thừa tướng quyết định tối nay yết kiến đương kim thái hậu, suy nghĩ đối sách.
Nói trải qua một tháng thao luyện, Thịnh Lẫm đế mang theo ba mươi vạn đại quân ngự giá thân chinh, nhân dân châu Cảnh Vạn tới xem, hoặc sợ hãi hoặc phẫn hận, tâm tình bất đồng nghênh đón đại quân hoàng đế đến. Nhưng đại đa số đều không có thiện cảm về quân đội nên kính nhi viễn chi(*) chỉ là muốn xem như thế nào chứ không có ý hoan nghênh.
Đường Trì yên lặng quan sát, trong lòng suy ngẫm lần này làm thế nào mới có thể trấn áp quân phản loạn, chẳng những không gia tăng độ phản cảm của nhân dân, ngược lại còn khiến dân chúng đối tân hoàng đế Thịnh Lẫm sinh ra hảo cảm cùng kính sợ.
Ba mươi vạn đại quân. Mười vạn tụ tập ở Trung Châu Lạc Dương đợi mệnh, mười vạn vòng theo thượng lưu sông để cắt đứt đường lui của quân phản loạn, mười vạn còn lại do Thịnh Lẫm đế đích thân chỉ huy đi đánh hạ thành trì.
Ba ngày. Hoàng Phủ thoán chỉ dùng thời gian ba ngày đã thu hồi Võ Lao thành.
Phản quân phòng vệ Võ lao đại đa số đều là dân chúng, không có tổ chức và huấn luyện. Trang bị cũng không đầy đủ, hoàn thiện. Hơn nữa chủ yếu thủ lĩnh Dương Hiển không ở đây, không có người nào đủ năng lực chống lại mười vạn đại quân đã thao luyện hơn mười năm của Thịnh Lẫm đế. Không đến ba ngày thành trì đã bị công phá! Đây vẫn là Đường Trì lớn mật ngăn cản đương kim Thánh Thượng dùng hỏa công thủy yêm tuy là phương pháp thu hồi thành nhanh nhưng hậu quả sẽ gây thương vong lớn, nếu không không cần ba ngày ước chừng chỉ là một đêm, Võ Lao thành nhỏ bé sẽ bị Thịnh Lẫm đế thu phục.
Đại bản doanh đại quân Hoàng triều. Đêm, giờ hợi.
“Bệ hạ, vi thần Đường Trì cầu kiến.”
“Tiến vào!”
“Tạ ơn bệ hạ.” Trướng doanh bị xốc lên, có người cúi đầu mà vào.
“Đã trễ thế này ngươi còn không ngủ, chạy tới làm gì?” Thịnh Lẫm đế đang lật xem bản đồ tác chiến
“Đi qua doanh trướng của bệ hạ, thấy bệ hạ chưa nghỉ ngơi, liền qua bái kiến.” Đường Trì đi đến gần, ôm quyền hành lễ.
“A, bái kiến? Theo trẫm thấy, ngươi là rảnh rỗi không có việc làm thôi. Lại đây ngồi xuống, vừa lúc giúp trẫm.” Đối Đường Trì vẫy tay, ý bảo hắn ngồi vào bên cạnh mình.
Nói một tiếng thất lễ, liêu khởi vạt áo thoáng ngồi xuống bên người hoàng đế.
“Trẫm ban đầu nghĩ thu phục quân Dương Hiển sẽ mất nhiều công sức, không nghĩ tới sức chống cự của bọn họ yếu đuối như thế. Quân đội như vậy lại cũng có thể đem quân chính quy đánh cho đại bại làm cho thành trì thất thủ, điều này làm cho trẫm không thể không lo lắng hiện tại quan viên đóng quân các nơi châu trì thị trấn trong thiên hạ rốt cuộc là như thế nào! Xem ra lần này trở về, chuyện thứ nhất đó là cần mở rộng khoa cử trọng tuyển văn võ quan viên. Đem những kẻ chỉ ham lợi nhỏ trước mắt bỏ hết! Kẻo thiên hạ của trẫm thành loạn lạc. Đường Trì, ngươi có thể đề cử ai?”
Lắc đầu, “Bệ hạ, thần quả thật có việc muốn bẩm báo. Còn thỉnh bệ hạ đè lại lửa giận, chậm rãi nghe.”
“Chuyện gì? Ngươi nói. Ngươi có gì nói lỡ trẫm cũng sẽ không trách tội ngươi. Ngươi nếu thật sự lo lắng, muốn hay không quả nhân ban thưởng trước cho ngươi một miễn tử kim bài? Ha ha!” Hoàng đế trẻ tuổi ở trước mặt cận vệ của mình rất tùy ý, biểu tình cũng không có lãnh khốc nghiêm khắc như ngày thường.
Cười rộ lên, thân thể căng thẳng cũng thoáng thả lỏng, “Bệ hạ đang chuẩn bị cho trận bắt giữ phản quân ngày mai?”
“Ân.”
Nhấc ấm trà trên bếp lên, đổ đầy chén Thoán.
“Hoàng Thượng cũng biết phản quân này cũng chỉ là chút bần cùng dân chúng ăn không đủ no không thể không khởi nghĩa? Nhà bọn họ còn có cha mẹ già thê tử cùng con nhỏ phải nuôi, thần tuy rằng hiểu được bệ hạ muốn ở lập uy trận đầu, giết gà dọa khỉ làm cho quân phản loạn mất đi khí thế hoảng hốt bất an mất sức chiến đấu. Có điều, cứ như vậy, bệ hạ có lẽ sẽ làm mất lòng dân, dẫn đến thiên hạ căm phẫn, đến lúc đó chiến hỏa nổi lên bốn phía, chỉ sợ không phải một năm hai năm có thể bình định.” Biết nói đã có chỗ vượt qua, nhưng không muốn thấy Thoán biến thành bạo đế, Đường Trì đem sinh tử không để ý lớn mật góp lời nói.
Mũi ngửi thấy mùi thơm ngát thoang thoảng, Thịnh Lẫm đế không mở miệng, nâng trà lên uống.
Rõ ràng một hơi đem ý nghĩ của mình cùng đề nghị nói ra, dừng câu chuyện lại, chậm đợi phản ứng của đương kim Thánh Thượng.
Nâng mí mắt lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt thuần hậu thanh tú của người thủ hạ trước mắt. Sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Trẫm nghe theo đề nghị của ngươi. Bất quá, lá gan của ngươi cũng quả thật rất lớn, ngươi không sợ trẫm nửa chừng sinh giận giáng tội ngươi sao?”
“Không sợ. Thần tin tưởng Thánh Thượng! Hơn nữa thần một lòng chỉ vì Thánh Thượng, trong lòng vô quỷ không thẹn, có chi mà sợ?”
“Nói hay lắm! Hay cho câu vô quỷ không thẹn! Đường Trì, trẫm nguyên lai liền nói qua với ngươi, ở sau lưng người khác, trẫm cho phép ngươi không cần ti xưng(xưng hô thấp kém). Phải biết rằng… , trẫm ngẫu nhiên cũng muốn có đối tượng có thể tùy ý nói chuyện.”
Thần sắc trở nên nhu hòa, ánh mắt nhìn về phía hoàng đế trẻ tuổi cũng lộ vẻ nhu tình, “A, ta hiểu được. Thỉnh bệ hạ yên tâm, vô luận khi nào, ta sẽ ở bên nghe ngài nói chuyện. Ngài muốn nói cái gì ta cũng sẽ chăm chú lắng nghe. Chỉ cần ngài không trách là ta phiền là tốt rồi.”
“Ân, như vậy dễ nghe hơn.” Hai tay để trên vai Đường Trì, đứng lên, “Đường Trì, ngươi tối nay cũng đừng quay về doanh trướng của ngươi, lưu lại giúp trẫm ấm áp ổ chăn. Tuy nói đã là cuối tháng tư, nhưng đây là tây bắc, hàn ý vẫn còn nhiều. Đêm mai ngươi liền đến ngủ cùng trẫm, đến tận khi nào hồi cung.”
Cận vệ Đường Trì thường xuyên bị đương kim Thánh Thượng nửa đêm quấy rầy chia nửa ổ chăn, đối yêu cầu như vậy của Thoán đã dần tập mãi thành thói quen. Cười gật đầu đáp ứng.
Trong áo ngủ dày bằng gấm bọc một đôi đang ngủ say.
A, không đúng, có một là giả bộ ngủ. Theo mí mắt run rẩy của hắn cùng bả vai di động đó có thể thấy được hắn không ngủ.
Đường Trì ngủ không được. Như thế nào cũng ngủ không được!
Không biết là bởi vì duyên cớ không phải giường của mình, hay là lần đầu tiên ngủ cùng nhau ngoài cung, nam tử có cảm giác khác thường kỳ quái.
Hơi thở còn lạnh hơn tây bắc hoang vắng, độ ấm thân thể của nam nhân bên người cùng mùi hương mơ hồ càng làm cho hắn khó an tâm.
Không thể tiến vào giấc ngủ trạng thái của thần kinh trở nên bén nhọn mẫn cảm, liền ngay cả hơi thở của nam nhân cũng trở nên ầm ĩ.
Mở to mắt, nghiêng người nhìn về phía đương kim thiên tử đã an tâm ngủ say.
Trong bóng đêm, loáng thoáng hiện lên hình dáng khắc sâu giống như có ma lực. Hấp dẫn Đường Trì càng rơi càng sâu.
Đây là Thoán Thoán của ta a, tiểu Thoán Thoán của ta…
Ngón tay không dám đụng vào mặt hắn, nhẹ nhàng theo hình dáng của hắn phác hoạ mắt mũi mồm miệng của hắn. Ngón tay nhịn không được rơi xuống trên tóc hắn, nhắm mắt lại, cảm thụ cảm giác đầu ngón tay trượt trên tóc. Thật sự nhịn không được, đánh bạo, buộc chặt cánh tay đem đương kim thiên tử kéo vào trong lòng.
A, tiểu Thoán Thoán của ta trưởng thành rồi…
Thịnh Lẫm đế không tỉnh lại, có thể là bởi vì mùi hương bên người đã quen thuộc, bị ôm chặt, chẳng những không đẩy ra, ngược lại lẩm bẩm một tiếng vươn cánh tay phản ôm lấy thân hình ấm áp, tìm mộttư thế thoải mái, lâm vào giấc ngủ càng sâu.
Nam tử cảm động sống mũi cay cay, đưa mặt vùi vào mái tóc dài của hoàng đế trẻ tuổi.
Sáng sớm, truyền đến tiếng chuông.
Đường Trì mặc nội sam ngồi chồm hỗm ở trên giường, giúp hoàng đế mặc áo, không gọi thái giám vào hầu hạ. Mà hoàng đế cũng cho rằng không cần, cứ để cận vệ của mình mặc cho cũng được. Tựa hồ chuyện này là đương nhiên.
Dùng cây lược gỗ chải vào mái tóc dài đen nhánh, nắm một lọn tóc ở tay, lại chải tiếp, cẩn thận mà lại ôn nhu kết tóc lại, dùng trâm rồng vấn tóc lên.
Ngoài mành truyền đến thanh âm của thái giám hầu hạ: “Hoàng Thượng, nô tài bái kiến.”
Nhíu mày, “Không cần vào, trẫm đã xong.” Thuận tay đem mũ vua bên người đưa cho nam tử đang đứng phía sau chải đầu cho hắn.
“Vâng nô tài tuân chỉ.” Thái giám chờ ở cách vách, không dám tiến vào.
“Cũng là ngươi giúp trẫm thoải mái! Mọi lần thái giám cùng cung nữ chải tóc, không thoải mái thế này. Ha hả, trẫm nghĩ đến nếu về sau ngươi phạm sai lầm, nên trừng phạt ngươi như thế nào. Quả nhân sẽ biến ngươi thành hoạn quan cho ngươi từ nay về sau hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của trẫm. Ha ha ha!” Thịnh Lẫm đế thấy ý tưởng bất chợt của mình thật vui, không khỏi cười to.
Thiến? Hoạn quan? Cho dù ta phạm sai lầm chọc giận ngươi, ngươi cũng sẽ hy vọng giữ ta ở bên người sao? Đường Trì trong lòng hoàn toàn suy nghĩ thành chuyện khác.
Ngoài thành Dương Địch. Hai quân một trong một ngoại đối chọi.
Trong trận, rõ ràng chật ních người quỳ. Đây là?
Đột nhiên quân hoàng đế phát ra tiếng hô vang dội: “Cung kiến vạn tuế ——!” Tiếng hô của mười vạn nhân vang tận mây xanh.
Theo tiếng hô chỉ thấy Thịnh Lẫm đế một thân võ hoàng trang phục theo hoàng kì kỵ mã xuất trận, phía sau thị trung lang Đường Trì theo sau.
Không nhìn tới đầu tường đã cung tiễn dựng thẳng lên, đi tới trước mặt tù binh, dừng ngựa lại xuống đi bộ, rút ra bảo kiếm —— tiếng hô liền im bặt, bảo kiếm chậm rãi đặt ngang trên đùi. Quétmắt liếc nhìn dân chúng đang quỳ, “Các ngươi muôn sống hay muốn chết?” Tanh âm u nghiêm bình tĩnh không lớn, nhưng khắp nơi đều có thể nghe được.
Chúng tù binh vừa nghe lời ấy, đều ngẩng đầu lên. Như thế nào? Chúng ta chẳng lẽ còn có cơ hội sống?
“Trẫm hiểu được các ngươi nguyên bản là thiện lương dân chúng, chỉ là không thể chịu đươc thuế nặng sưu cao, thiên tai nhân họa, mới có thể bị người phản loạn kích động không thể không vì bản thân mà khởi nghĩa vũ trang.”
Địch nhân, mọi người nghe lời ấy xong, ai nấy đều kinh hãi. Đương kim thiên tử cao cao tại thượng nhưng lại nói những câu đó!
“Chính là, trẫm lúc này cam đoan các ngươi, chiến sự này xong, chắc chắn đại xá thiên hạ! Cả nước gặp thiên tai, nơi nghèo khổ khổ sở được miễn thuế ba năm! Triều đình trù lương trù tiễn cấp cho cứu viện! Ngươi xem, còn sinh lòng phản nghịch hay không? ! Trả lời trẫm ——!”
Thật sự? Hay là giả? Có chuyện tốt vậy sao? Chẳng những không hỏi tội còn…
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể tin được cái tai của mình.
Rốt cục trong tù binh có người nổi lên lá gan, dò hỏi: “Ngài… ngài nói thật hay giả?”
Thịnh Lẫm đế ngẩng đầu ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười dừng lại, “Vua không nói đùa! Không riêng gì các ngươi, những kẻ phản nghịch khác trẫm cũng đối xử bình đẳng! Trẫm hiện tại hỏi lại các ngươi một lần, nếu trẫm nói là làm, các ngươi còn phản nghịch nữa không? !”
Một trận yên tĩnh, trong trận bỗng nhiên nồi mở nhiệt, sôi trào lên. Thanh âm liên tiếp vang lên: “Nếu có thể làm cho yêm nhóm có khẩu cơm ăn, ai còn hội giơ đao kiếm cả ngày quálo lắng đề phòng đích ngày!”
“Nếu không dồn chúng ta vào đường cùng, ai lại muốn xa rời quê hương đi vào nơi chiến trận!”
“Chúng ta chỉ muốn sống thôi a… !”
“Hảo! Trẫm cho các ngươi một cơ hội!” Giơ bảo kiếm lên, “Nhường đường!”
Quân trận tách ra, hình thành một đường ra.
Xoay người đối mặt dân chúng, “Trẫm hiện tại tha các ngươi hồi hương! Cho các ngươi trở về trùng kiến gia viên! Nếu trẫm lật lọng không làm như lời nói, các ngươi cứ tiếp tục phản loạn!” Hảo một bức trí tuệ!
Chúng tù binh sửng sốt, hoan hô phát ra tận trời mừng như điên: “Vạn tuế! Tạ ơn vạn tuế ——!” Quân dân trong trận dập đầu liên tục.
Thịnh Lẫm đế thấy có hiệu quả liền chậm rãi thối lui đến bên người thị vệ Đường Trì, mang theo nụ cười người khác nhìn không ra nhỏ giọng nói: “Ngươi vừa lòng ?”
Nhịn không được lộ ra khuôn mặt tươi cười, cũng nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng làm thế này chắc chắn làm cho thiên hạ dân chúng cùng khen ngợi, cũng khiến quân địch dao động lớn, bệ hạ, người xem, thành của đối phương…”
Quả nhiên, Dương Địch thành xuất hiện cảnh tượng hỗn độn, có người đã thu hồi cung tiễn. Xem ra bên trong đang có biến.
Tù binh đứng dậy, nhường lối cho quân đội đi, có người khi Thịnh Lẫm đế đi qua trước mặt, không tự chủ được quỳ xuống, dập đầu tạ ơn.
Trong đám tù binh được giải phóng thỉnh thoảng truyền ra: ” Doàng đế lần này xem ra là hoàng đế tốt a! Dân chúng thật có phúc!”
“Về nhà ! Có thể về nhà ! Cuối cùng cũng gặp được hoàng đế tốt a! Ông trời phù hộ a!”
…
Đột nhiên, trên tường thành đối phương xuất hiện cờ hàng, ngay sau đó, có người ở tường thành hô lớn: “Chúng ta nguyện ý hàng phục ——!”
Thịnh Lẫm đế cùng Đường Trì đối xem liếc mắt một cái, trong mắt cùng chứa vẻ tán thưởng. —— Ngươi, làm được rồi!