Nam Nhan Họa Thủy

Chương 5

“A! Nhộn nhịp quá nhộn nhịp nha! Tam cô lục bà đều đến đây, hôm nay là có hội chùa hay là các cô các mẹ đi cúng tổ, như thế nào không có các phụ thân theo bồi, vương bát đã quên tặng mỹ nhân của ta lược ngà, thế nhưng cũng có thể đạt tới hiệu quả máu lưu đầy mặt dùng được……”

Tống Ánh Từ cánh tay giơ cao ở giữa không trung, không có cơ hội hạ xuống, một cái đại chưởng thình lình kiềm lấy các đốt ngón tay tại cổ tay của nàng, làm cho nàng không thể bỏ xuống được, cũng vô pháp nhúc nhích, giơ lên trên cao .

Giang Thùy Tuyết vốn tưởng rằng khó thoát khỏi ăn một cái tát đang chờ cảm giác đau đớn phát sinh, thế nhưng bên tai không truyền đến âm thanh dự định mà gần như lại là tiếng cười đùa cợt hi ha, nàng lâm vào trạng thái ngẩn ra.

Bất quá trạng thái trong bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng của nàng, lại thêm hành vi không chút phản kháng chọc người nào đó tương đối bất mãn, trong đôi mắt xinh đẹp bốc lên hai ngọn lửa giận nhem nhóm, cơn tức ứa ra giống như tân như bị bỏng.

Cũng chính bởi vì hơi nóng bốc lên, trong phổi tựa như bị thiếu dưỡng khí, giận dữ đến nỗi muốn giết người, hắn cũng bất quá chỉ tới trễ 10 phút, thiếu chút nữa ân nhân cứu mạng ngốc nghếch phải chịu khổ vì độc thủ!

Này vài năm công tác trị an càng ngày càng tệ, ngay cả kẻ bắt cóc đều có thể quang minh vào nhà cướp giựt tiền sát hại tính mệnh người ta, dưới lầu bảo vệ hẳn nên đuổi việc toàn bộ, đổi cho đội lục chiến hoặc là thành viên tổ đột kích đến đảm nhiệm công tác bảo hộ công nhân viên, vừa thấy có người xấu xâm nhập ngay lập tức cầm lấy nã thủ, lại dùng chuông báo động, xem thử ai còn dám làm xằng làm bậy, trong mắt không thể không có luật pháp kỉ luật.

“Ngươi…… Ngươi là ai, mau thả tay ta ra ……” Đau, đau…… Tay nàng sắp bị chặt đứt.

“Di? Bà bà vẻ mặt dữ tợn không biết ta, xem ta hôm nay dung mạo như thiên tiên cũng hiểu được ta là tiên nhân hạ phàm, mau lấy ba cây hương ( nhang ) đến vái cúng, để ta phù hộ cho các ngươi bình an.” Hắn thật sự là xinh đẹp khó có thể ghét bỏ, mỗi người nhìn thấy hắn đều đã kìm lòng không đậu mà yêu thượng hắn.

“Ngươi là điên tử, người đâu! Mau đưa nàng đuổi ra ngoài.” Điên nữ nhân này thật sự làm chuyện không nên làm, cư nhiên kêu nàng bà bà?!

“Dục! Dục! Dục! Càng muốn diễn kịch phim cổ trang, còn người nữa a! Ta thấy ngươi mặc phục trang đồ đen, ngươi là có thể làm bao thanh thiên, ta sẽ giúp ngươi kêu uy ~ võ.” Ha! Xi đánh giầy lúc này thật sự phát huy công dụng.

“Ngươi…… Ngươi đang làm cái gì?! Dừng tay, mau dừng tay, đừng trét lên trên mặt của ta, bảo vệ…… Gọi bảo vệ…… Các ngươi tất cả đều chết sạch, không nhúc nhích……” Hương vị gì vậy? Thật khó nghe thấy.

Không phải chết sạch, mà là bị người tới “Sắc đẹp” mê hoặc, xem tới nỗi hai mắt choáng váng, trong lúc nhất thời đã quên công tác.

Ngay cả con trai của nàng Giang Cuối Xuân hai mắt đều muốn phát sáng, mắt không chuyển nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Đường Thần Dương, thanh âm xung quanh mình hoàn toàn nghe không thấy, trong mắt chỉ tồn tại có mỗi mỹ nhân.

“Chậc! Chậc! Từ từ lão bà, cũng có một phen phong tình khác nha, tuy rằng cằm hơn ba tầng thịt, bộ ngực rủ xuống nghiêm trọng, thắt lưng phì dầu trơn ( mỡ ý ) phong phú, nhưng là đại sư ta có bàn tay khéo giỏi nhất là thuật hóa trang, bảo đảm ngươi có thể lên làm phu nhân tù trưởng Châu Phi.” Người muốn ăn mặc, phật muốn kim trang, nhan sắc quả thực không giống bình thường.

“Không…… Không cần lại đồ…… Ngươi mau thả ta ra…… A! Ăn đến, ân…… Ngươi không cần…… Giang Thùy Tuyết, ngươi mau gọi nàng dừng tay, ta…… Phi! Phi! Phi! Nước sơn bôi đen này là cái quỷ gì ……” Hảo thối lại hảo trơn.

“Giang Thùy Tuyết là để cho ngươi gọi sao? Muốn lời nói nhỏ nhẹ nhẹ giọng gọi nàng một tiếng Giang tiểu thư, đừng trừng mắt hai mắt dựng thẳng giống như đến đòi nợ.” Trên mũi lại vẽ ra đóa hoa nhỏ, chúc nàng xinh đẹp như hoa.

“Ngươi…… Ta……” Đáng giận, người này bệnh thần kinh không biết từ bệnh viện nào chạy đến đây phát điên. “Giang tiểu thư! Còn không mau gọi nàng buông.”

Tình thế này người mạnh hơn so với ta, Tống Ánh Từ không thể không cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi cất giọng.

“Không đủ thành tâm, ta nhìn thấy răng ngươi bị thối nha, có lẽ ta nên nhổ sạch chúng nó, cho ngươi lắp bộ răng giả.” Từ răng hàm bắt đầu thì tốt lắm, hay là răng cửa?

“Ta không……” Nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn toàn bộ bị quét sạch, thiếu chút nữa liền quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Một bên Giang Mộ Hạ thấy thế không hề có ý giải vây, nàng là ác nhân tiêu chuẩn nhát gan, khi thiện sợ ác, thấy mẫu thân xưa nay luôn luôn ngang ngược lại bị người này vùi dập toàn bộ, nàng lại càng không dám mạnh miệng xuất đầu, sợ người kế tiếp bị đen mặt sẽ là chính mình.

“Tiểu Dương, không cần khó xử mẹ kế ta.” Chung quy vẫn là trưởng bối, để cho người ta hạ đài không được tốt cho lắm.

Nhẹ nhàng cất tiếng gọi, “Mỹ nữ”cười đến bừa bãi tựa như diễn viên Xuyên kịch ( kịch hát Tứ Xuyên ) biến đổi sắc mặt, biểu tình chênh lệch thật lớn biến tâm can ôn nhu ngọt ngào, như là con chó nhỏ đáng yêu hướng tới chủ nhân tươi cười không ngừng.

“Mẹ kế của ngươi xấu nha! Nàng khi dễ ta.” Ác nhân cáo trạng trước.

“Ta khi dễ ngươi……” Trợn mắt miệng nói dối, kẻ này không phải bị điên a.

“Đúng, chính là ngươi, chính là ngươi! Ngươi chính là không thể chịu được ta so với ngươi trẻ tuổi hơn, so với ngươi xinh đẹp hơn, ngươi ghen tị ta, muốn hủy đi vẻ đẹp của ta.” Cô gái trẻ Đường Thần Dương thực sự dậm chân một cái, vung ngón út ra tố khổ.

“Ngươi…… Ngươi……” Quả thực không thể nói lý.

“Ta, ta, ta như thế nào? Nói trúng tâm sự của ngươi lão thái bà rồi đi! Lão nhân xấu không quan trọng, đừng ngay cả tâm cũng biến đen.” Hắn học ngữ khí Tống Ánh Từ nói chuyện, kể cả nói từ ‘ ta’ ba lần.

Ác ma Đường gia thiên tính nếu muốn sửa rất khó, xưa nay có hắn danh xưng tiểu ma nam không thể ngông nghênh trong nhà như những tỷ muội khác, đối với đối tượng hắn để ý, hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào có ý muốn bắt nạt, ma tính một mặt miêu tả sinh động.

Kỳ thật trừ bỏ tâm ma không khống chế tốt, biểu lộ tự nhiên như vậy ra bên ngoài, vốn dĩ trong nhà tính kế tính tới tính lui sớm đã thành thói quen, thật sự nếu muốn hắn thu liễm là vạn phần khó khăn, ma cốt cả đời khó có thể trị tận gốc, vô vọng thành tiên.

Trái một câu lão, phải một câu xấu, Tống Ánh Từ lửa giận công tâm đem tức giận đổ bão vào một người khác.

“Giang Thùy Tuyết, ngươi cho là ta đã chết có phải hay không, như thế nào lại đưa bọn đầu trâu mặt ngựa tới, dám can đảm đối với ta bất kính.”

“Nàng là vô tâm……”

“Sai.” Một cây ngón trỏ ở trước mũi nàng lay động.

“Sai?”

“Ta là cố ý, ai kêu nàng đối với ngươi không tốt, còn tại công ty ngươi rống to kêu to, xấu xí khiến cho đôi mắt đẹp mê người của ta bị thương.” Rất không lễ phép, có thể thống gì.

“Tiểu Dương……” Nàng cười khổ, lời nói này là vì bảo hộ nàng cảm thấy một trận cảm động.

Đã thật lâu không ai dám vì nàng mà chống đối mẹ kế, liền ngay cả các trưởng bối thúc bá nhìn nàng lớn lên này cũng không từng vì nàng mà ra mặt nhiều lời một câu, chỉ nói việc nhà không hay, muốn nàng nhẫn nại.

Mà nay lại có người nguyện ý đứng ở trước mặt nàng, mặt không đổi sắc chỉ trích kế mẫu không phải, trong lòng nàng là tràn đầyấm áp thỏa mãn, lần đầu tiên cảm thấy chính mình không phải cô đơn, có người bồi tại bên người.

“Tiểu Tuyết bảo bối, ngươi đừng sợ, ta bảo hộ ngươi, về sau lại có chó dữ tới cửa, chúng ta phóng con hổ cắn người.” Xem ai có vẻ lợi hại.

Nàng phốc xích cười ra tiếng, hướng cánh tay hắn thoạt nhìn không thô nhẹ nhàng đấm một cái. “Đừng học người ta miệng lưỡi trơn tru, gọi là gì bảo bối, ngươi không biết xấu hổ.”

Ở trong mắt Giang Thùy Tuyết, Đường Thần Dương so với nữ nhân còn mĩ hơn không hề nghi ngờ là cái nữ hài tử, đương nhiên sẽ không nghĩ tới chuyện hắn phẫn nữ trang là một nam nhi tử.

“Không xấu hổ không xấu hổ, ta còn muốn ngoạn thân ái, học yêu tinh đánh nhau, lột sạch sẽ quần áo của ngươi hắc! Hắc! Hắc!” Hắn cố ý làm ra bộ dáng sắc lang, nhìn thấy thế nào cũng đều giống đại cô gái đang nói đùa dí dỏm.

Hắn rất thường phẫn nữ nhân, đem thân thể cùng vẻ mặt biểu hiện nữ nhân so với nữ nhân còn nữ nhân hơn, làm cho người ta hoàn toàn nhìn không ra sơ hở, nghĩ đến chuyện hắn chính là nữ nhân không thể giả được, tuyệt đối không thể nghi ngờ.

Bất quá phẫn nữ nhân lâu cũng có một cái khuyết điểm, có khi trò chuyện hắn thường đã quên chính mình không phải nữ nhân, không tự giác làm ra hành vi nữ nhân, thậm chí là mị thái ( trạng thái mị hoặc ) nữ nhân, càng ngày càng giống nữ nhân.

Mà hắn loại hành vi “Liếc mắt đưa tình” này rơi vào trong mắt người có tâm, lập tức sinh ra liên tưởng không tốt──

“Quăng chết người! Quăng chết người, hai người các ngươi cư nhiên là cái loại quan hệ này, khó trách ngươi không cần Trang Vũ Hãn cái đồ vô dụng kia, nguyên lai ngươi làm với nữ nhân, đem nề nếp Giang gia trở nên bại hoại như vậy, ta như thế nào cũng không nghĩ ngươi muốn làm cha ngươi đã mất phải thất vọng đi ……” Tổn thọ nha! Giang gia thế nhưng lại sinh ra nữ nhi bại hoại đạo đức như vậy, muốn nàng làm sao nhìn mặt tổ tiên bọn họ như thế nào ?

Bị nói thành đồ vô dụng, ánh mắt Trang Vũ Hãn lâm vào ảm đạm, nam nhân như hắn thật là không đáng phó thác chung thân, ngay cả người yêu nhất trên đời cũng đều không thể bảo hộ được, còn liên lụy nàng chịu người chê trách.

Phạm sai lầm là hắn, hắn thế nhưng không cách nào vì nàng biện bạch, ngược lại là người bên ngoài vì nàng xuất đầu, không sợ nhưng lời lẽ kiếm chuyện của những kẻ chính nghĩa, không có một tia lùi bước, hắn không bằng một nữ hài tử.

“Ta không có……”Nói đến đi đâu vậy, nàng không kết giao bạn trai không có nghĩa là nàng có khuynh hướng đồng tính luyến ái.

“Công ty giao cho ngươi quản lý thật sự rất mạo hiểm, vẫn là để cho Cuối Xuân, Mộ Hạ tiếp nhận, nói không chừng còn có thể bảo trụ tâm huyết của cha ngươi, ngươi muốn chạy đi đâu tìm kiếm niềm vui, đừng nói ngươi là con cháu Giang gia, bại hoại nề nếp gia đình nha……” Đi được càng xa càng tốt, đừng đến nhận thức thân thích.

Giang Thùy Tuyết thấp giọng cười khẽ, “Nguyên lai ngươi đánh là chủ ý này, hao tổn không ít tâm tư của ngươi nha.”

Nói đến nói đi, không phải là muốn chiếm lấy công ty.

“Ngươi đang nói cái gì ta như thế nào nghe không hiểu? Tốt xấu ta cũng có được 10% cổ phần trong công ty, ta cũng không hy vọng ngươi đem công ty phá hủy, làm cho ta mất đi miếng cơm manh áo.” Bởi vì chột dạ, Tống Ánh Từ càng thêm đúng lý hợp tình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Thế nhưng ngươi luôn ỷ vào 10% cổ phần này đối với ta ta cần ta cứ lấy, tuyên bố ta nếu chưa đủ yêu cầu của ngươi, ngươi liền đem cổ phiếu bán cho người khác, làm cho số cổ phần của ta không bán được, không thể không thoái vị vì tiếu năng lực a.”

Ngoại công Giang Thùy Tuyết trước lúc lâm chung nắm trong tay cổ phần công ty chia cho nữ nhi, con rể cùng con, Hạ Vận Vân có được 20%, Giang Đông Sinh có được 10%, mà Hạ Hạo Phong còn lại là 25%, tổng cộng có đến 55%.

Hạ Vận Vân trước khi chết đem cổ phần công ty chuyển tới trên danh nghĩa cho nữ nhi, mà Hạ Hạo Phong bệnh nặng cũng lo lắng thời gian không còn nhiều, sớm đưa ra văn bản văn kiện, để cháu ngoại thay mình bảo quản, xử trí, ngày sau hắn nếu mất, toàn bộ thuộc về sở hữu của nàng.

Cho nên Giang Thùy Tuyết trong tay đang giữ 45% cổ phần công ty, là cổ đông lớn nhất trong công ty, nhưng nếu chưa vượt quá 50% cũng vô pháp ngồi vào vị trí chủ tịch, phải từ trong nhóm cổ đông tuyển ra người thích hợp.

Có thể nghĩ tình cảnh của nàng có bao nhiêu gian nan, tiểu nữ sinh hai mươi tuổi, có ai tin tưởng nàng có thể đảm nhiệm được trọng trách to lớn như vậy đâu? Đều nghĩ biện pháp bức nàng thoái vị, ngồi một chỗ nhận lương là tốt rồi, bởi vậy mà Tống Ánh Từ cần bức lấy cổ phần từ trong tay nàng.

Về phần Tống Ánh Từ như thế nào có được số cổ phần của Giang Đông Sinh không ai biết, hắn khi còn sống có lưu lại bản di chúc cho nữ nhi, lại không chút manh mối mất tích, rồi sau đó Tống Ánh Từ lấy thân phận nhân thân tiếp nhận lấy hơn phân nửa tài sản của hắn, bao gồm 10% cổ phiếu này.

“Còn có, ngươi chớ quên, công ty là của người nhà họ Hạ, ta bất quá là thay cậu nhỏ của ta quản lý mà thôi, cùng họ Giang không quan hệ, cha là người mà ngoại công ta ký thác phụ trách công ty.” Điểm ấy không có người nào có thể phủ nhận.

“Ngươi…… Hảo, trước không nói chuyện công ty, ngươi cùng dã nữ nhân này là chuyện gì xảy ra? Cho dù ngươi bị nam nhân làm tổn thương thấu tâm cũng không thể tìm cái nữ nhân làm loạn, ngươi khiến cho cha ngươi cho dù đã chết đều khó có thể an tâm nhắm mắt, thẹn với liệt tổ liệt tông.” Bà cũng không tin không đánh bật được nàng.

“Ta cùng Tiểu Dương là trong sạch, cũng không phải như ngươi suy nghĩ……” Làm những chuyện ám muội.

“Đúng, đúng! Chúng ta cái gì cũng không có làm, chẳng qua ngủ cùng nhau mà thôi, cho nhau cái ôm sưởi ấm, các ngươi đầu óc thực dơ bẩn.” Đường Thần Dương một trận trách móc, đã có loại cảm giác càng tô càng đen.

Con người nha! Không thể ngồi bị đánh, nhất định phải chủ động phóng ra.

Tống Ánh Từ vừa nghe, thiếu chút nữa ngất hô trời cao, “Trời ơi! Đều ngủ cùng nhau còn nói không có gì, ngươi…… Ngươi đồi phong bại tục nha! Đông Sinh, ngươi tới nhìn một cái xem nữ nhi của ngươi thật tốt, xem nàng làm cái chuyện gì gièm pha đây này!”

“Ta……” Không cần khoa trương như vậy đi! Ngay cả người cha đã chết đi đều gọi đi ra. Giang Thùy Tuyết nhướng mày, không cho là đúng.

“Nam nữ hoan ái tính là cái gièm pha gì, kế mẫu không cho phép ngừoi ta yêu đương nha! Chúng ta nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, thông qua ánh mắt, ngươi sẽ không ngay cả chuyện này cũng muốn quản đi!” Đường Thần Dương nhân cơ hội vạch chuyện, thế nhưng không có người chú ý thanh âm của hắn ngày càng thấp.

“Cái gì nam nữ hoan ái, ngươi rõ ràng là cái nữ nhân, chúng ta Giang gia thế nhưng là gia đình có uy tín danh dự, có thể nào truyền ra chuyện ám muội như vậy, ngươi…… Các ngươi……” Quả thực chẳng ra cái gì cả.

“Ai nói ta là nữ nhân?!” Hắn vẻ mặt hoang mang nói.

“Rõ ràng là nữ nhân còn xằng bậy, nếu để cho tổ tiên Giang gia có biết, khẳng định sẽ từ trong mộ phần nhảy ra…… Di, chờ một chút, ngươi vừa mới nói cái gì?” Nàng giống như nghe thấy nàng nói nàng không phải nữ nhân.

Đường Thần Dương cười meo meo đem tóc dài xinh đẹp buộc lên, ánh mắt biến đổi, hiện ra nét anh khí. “Ngượng ngùng, ta vừa ra sinh ra đã là nam, là tới kế thừa hương khói, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”

Chỉ là kiểu tóc cùng ánh mắt bất đồng, mị thái mỹ nữ mọc lan tràn thanh nhã diễm lệ thế nhưng lại biến hóa nhanh chóng, được thay thế thành quý công tử tuấn mỹ thanh dật, hơn nữa vừa phong nhã ( nhã nhặn, lịch sự ) mà không có một tia tà khí nào.

Mỹ nam tử tựa như chạm khắc ngọc rõ ràng hiện ra trước mắt, phát ra hơi thở quý tộc Châu Âu giữa nhân gian đàm tiếu, có một phen khí thế khác lôi cuốn vào cảnh đẹp, cao ngạo lại sạch sẽ.

Đó là một loại vẻ đẹp tới thị giác, không quan hệ tới giới tính, phảng phất tựa như thiên sứ thánh khiết đi vào nhân gian, mắt đẹp sáng rọi khiến người không thể nhìn thẳng, chiếu ra những dơ bẩn vẩn đục của mọi người.

“Cái gì, ngươi là nam, vậy ngươi vì sao mặc nữ trang?!”

Không chỉ Tống Ánh Từ kinh ngạc vạn phần, khó mà tin được, ở đây tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhất là khẩu khí hút không khí lạnh của Giang Thùy Tuyết, nàng trừng lớn hai mắt nhìn về phía hầu kết đột phát của Đường Thần Dương, tứ chi cứng đờ lạnh lẽo.

Nàng…… Không, hắn lừa nàng, còn cùng nàng ngủ cùng giường ……

Hắn cười làm cái động tác nhướng mày suất khí. “Trường học chúng ta có dựng kịch biểu diễn thôi! Diễn là dâm phụ Carmen*, các ngươi cũng hiểu được nữ hài tử da mặt mỏng, không nghĩ bị trở thành dâm phụ, cho nên chỉ có do ta đến thế vai, ta vội vàng vì muốn cùng Tiểu Tuyết bảo bối dệt câu chuyện tình yêu cho tiện lợi nên không kịp thay đồ hóa trang thôi!”

Hâm nóng tình cảm cùng việc để cho thuận lợi cho việc nhận thức, đúng là thật đơn giản dễ dàng, cá lóc cùng sò khô xếp thành hồng tâm đẹp mắt lại ăn ngon, đồ ăn tỏa mùi hương bốn phía nhất thời khiến người tràn đầy thỏa mãn.

Có sai liền sửa, ân! Là công dân tốt biết ứng xử.

Biết sai thì sửa, cái thiện luôn được hoan nghênh, nói như vậy đều đã có được sự tha thứ, mọi người chung quy rồi sẽ có một ngày phạm phải sai lầm, ai cũng không thể tránh, cho dù có là thánh nhân cũng vậy.

Ở trên tivi đều là diễn như vậy, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, mặc kệ trước đó hắn có giết bao nhiêu người, đốt bao nhiêu nhà, làm bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức, chỉ cần một câu “Ta sai lầm rồi”, mọi lỗi lầm đã gây nên đều có thể trở thành hư không, thuyền không thế thiếu nước, mọi người thật tâm vô tư nghênh đón hắn cải tà quy chính.

Gạt người, gạt người, tất cả đều là gạt người, hắn bị lừa, sự thật căn bản thì cuộc sống không có chuyện lấy ơn báo oán, cái loại sự tình này từ trên người hắn, thế nhưng lại là một nẻo khác hắn muốn tố cáo đài truyền hình vô khống diễn loạn, dạy hư tiểu hài tử.

Hắn biết sai rồi nha! Cũng hoàn toàn thanh tỉnh biết quay đầu trở lại, thập phần thận trọng nhận thức lỗi sai, còn đem cánh hoa hồng trải rộng, chỉ còn lại thiếu mỗi dùng đòn nhận tội, vì sao còn không chịu tha thứ, kết quả thu được chính là vài cái xem thường?

Rất không có thiên lý, hắn bất quá là nói dối có chút xíu thôi, có tất yếu giống như hắn hủy đi thế giới sao? Lại nói trước sau hắn chưa từng nói qua hắn không phải nam đi!

Chính mình thị lực không tốt còn nghi ngờ hắn có điều giấu diếm, vật nam tính tượng trưng rõ ràng như vậy, người mù cũng nhìn ra được đi……[TNN: anh Dương mà xuất hiện trước mặt ta, ta đảm bảo lấy đao bổ vào đầu ảnh =>.

Uy! Ngươi đang nhìn cái gì, tầm mắt hướng từ trên xuống, rời mắt khỏi bộ phận nơi khố hạ kia đi, ngực giả đã rời ra ngoài, nhìn dưới cằm, ký hiệu Adam không phải ở đằng kia sao, một viên quả nho nhỏ có hạt nằm ở giữa yết hầu.

“Tiểu Tuyết……”

Không có nghe thấy, không có nghe thấy, muỗi ong ong kêu. Giang Thùy Tuyết đem mặt chuyển sang hướng bên kia, chuyên chú ở trên văn kiện, không để ý tới con muỗi bự chảng đang vòng quanh nàng đảo qua đảo lại.

“Theo ta hờn dỗi cũng không nên ngược đãi dạ dày của ngươi được, ruột già đệ đệ của ngươi cùng ruột non muội muội hấp hối hô to muốn đồ ăn.” Đến nha! Đến nha! Ăn cánh hoa ngon này đi, còn có mỹ vị tôm chiên ngon miệng.

Trong khoang miệng mấy ngụm nước miếng ực ực tuôn chảy, nàng nuốt nuốt nước miếng làm bộ như nhìn không thấy, trong mắt không có mỹ thực…… Ách, là không có người nào đó.

“Tốt thôi, tốt thôi! Ta đáng chết, mắt ta xấu, ta không có hảo tâm, quên đi ngươi hãy đem ta thiên đao vạn quả, dù sao ta loại này bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa người như vậy ở lại trên đời cũng vô dụng, không bằng chết thống khoái, đỡ phải ngươi phiền lòng.”

Di, vẫn là thờ ơ?

Không quan hệ, chiêu thức hắn gạt người, đùa giỡn có rất nhiều phương án nha ( A ) xiếc còn có biết bao nhiêu tiết mục chưa dùng như ( B ) đồ ăn, ( C ) chút tâm cơ, ( D ) liên tục đổ tội, cho dù là đại thần tiên hạ phàm cũng chống đỡ không được.

Hắc! Hắc! Chuyện đứng đắn hắn thật đúng là làm không được cũng không khác biệt lắm, sở trường nhất chính là trộm gà bắt chó, hắn không làm phi thiên đạo tặc chính là phúc khí của xã hội, nếu làm thì ắt hẳn sẽ gây nên tai họa khó trừ.

“Được rồi! Ngươi đã không hạ thủ được, ta đây liền tự mình kết thúc, cái chuôi tiểu đao này thoạt nhìn có điểm rỉ sắt, bất quá không quan trọng, nếu một đao không chết ngay, ít nhất sẽ chết vì uốn ván, ta cắm cắm…… A! Không tốt chơi, thật sự đổ máu, ta chỉ là làm bộ chút thôi mà!” Ngay cả ông trời cũng không giúp.

“Cái gì, đổ máu?!”

Giang Thùy Tuyết mềm lòng không có biện pháp lại tiếp tục hờ hững mà chống đỡ, vừa nghe thấy hắn lầm bầm lầu bầu lại thêm âm điệu ngạc nhiên, như thế nào còn nhớ rõ chính mình lúc này còn tức giận cái gì, vội vàng quay đầu lại, nhìn xem thử hắn bị thương có bao nhiêu nặng.

Đối sách bỏ mặc mất đi hiệu lực, nàng như thế nào hiểu được tiểu tử Đường Thần Dương này căn bản chính là kẻ dối trá đoán chắc được phản ứng của nàng, cố ý ai ai kêu thật to khiến cho nàng chú ý, ai muốn đem dao nhỏ hướng vào da thịt, hắn chắc chắc sẽ là người thứ nhất nhảy dựng lên mắng to người nọ điên rồi, thân thể là do cha mẹ ban tặng, không dám phá hoại.

“Oa! Đau…… Ngươi nhẹ một chút, ta nhất định bị cắt đến động mạch, ngươi xem máu lưu lại nè, ta sẽ không đi đời nhà ma chứ, tuổi còn trẻ liền cùng thượng đế liều mạng thay đổibánh xe luân hồi nha?” Thắng thì trọng sinh, thua thì xuống địa ngục.

Lấy những việc ác mà hắn đã làm, thiên đường đại khái không chịu thu nhận đi.

Giang Thùy Tuyết chụp cánh tay hắn một chút lại, sắc mặt ngưng tụ. “Đừng có nói hươu nói vượn, ngươi rốt cuộc bị thương thế nào ? Ta như thế nào cũng không nhìn thấy miệng vết thương.”

“Ta thương đến…… Tâm nha! Ngươi không nhìn thấy nó vẫn đổ máu, kêu rên không thôi.” Đau lòng y.

“Cái gì tâm, là ngực sao?” Nàng ngạc nhiên một chút, giật mình kinh ngạc một lát. “Ngươi lại gạt ta.”

Thật sự là không thành thật, ngay cả loại sự tình này cũng lấy ra vui đùa, nàng thật sự không nên quản sống chết của hắn, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt.

Hắn tra vù vù lớn tiếng kêu oan, “Nào có, ngươi xem này không phải huyết, thật lớn một giọt.”

Khóe miệng vừa kéo Giang Thùy Tuyết rất muốn dùng hồ sơ đậ vào đầu của hắn. “Là nha! Thật là một giọt lớn, so với con kiến mà nói.”

Nàng hoài nghi chính mình như thế nào không bị hắn làm cho tức chết, móng tay đâm vào vỡ da, một điểm nhỏ xíu như vậy mắt thường thấy được chút chấm hồng, hắn không biết xấu hổ hô to thành chuyện kinh thiên động địa, làm cho người ta vô cùng khẩn trương.

Một ngày nào đó nàng hộc máu mà chết, không cần phải gấp gáp truy tra hung thủ, khẳng định là do tên tiểu tử yêu nói dối này làm, chuyện bản lĩnh lớn nhấtcủa hắn nếu như không phải khiến người tức vỡ mạch máu chết, thì chính là chết vì nội thương.

“Đúng nha, ngươi cũng biết đây là thương thế cực kỳ nghiêm trọng, ngươi không thấy cần phải đi khám gấp sao? Chúng ta dùng đặc quyền, trụ phòng bệnh hạng nhất, bác sĩ suất, y tá xinh đẹp, giường bệnh màu thủy lam cùng sa trướng rủ xuống ……”

Nàng rốt cục nhịn không được cho cái ót của hắn một cái tát.

“…… Ôi uy, ngươi ngay cả người bị thương cũng hạ độc thủ, thật là một trái tim độc ác! Nữ nhân như rắn rết, ta hôm nay thật sâu cảm nhận được, nguyên lai vận mệnh của ta là khổ ải như vậy, thoát không khỏi tình cảnh bị nữ nhân chà đạp, vận mệnh tra tấn.” Hắn một bên khóc một bên lau lệ, trông vào rất thống khổ.

Giang Thùy Tuyết thở dài một hơi, không hổ phong cho hắn danh vô lại. “Đó là lấy nước tưới hoa, có vi khuẩn, cẩn thận lại chạy vào trong mắt.”

“Ờ?!” Ngón trỏ đang dính nước cứng đờ, Đường Thần Dương nâng lên đôi mắt hồng hồng. “Anh rể ta là bác sĩ, xem bệnh được chiết khấu.”

“ Khoa mắt?”

“Không, khoa tim mạch.” Trước mắt là làm thầy thuốc trường học.

Nàng vô lực đỡ trán cười, “Ngươi tiếp tục khóc đi! Ta cũng muốn khóc.”

Gặp được hắn, quả thực là Phật tổ muốn cho nàng khảo nghiệm, nàng phát hiện tính nhẫn nại chính mình càng ngày càng tốt.

“Đợi chút cùng nhau khóc, ăn cơm trước.” Hắn gắp một viên thịt viên, đặt ở miệng nàng.

Không phải hắn khoe khoang, nếu bàn về công phu bếp núc, đầu bếp khách sạn năm sao cũng chưa so được với hắn, chỉ có đai xanh ba sao mới có thể cùng hắn ganh đua cao thấp, gà vịt thịt bò, trước đó là hoa cỏ quả một khi rơi vào tay hắn, đều là mỹ vị.

Nguyên do không phải do hắn tài năng, ai kêu trong nhà hắn thành viên nữ tính một cái so với một cái kén chọn hơn, tuy rằng công lực nấu cơm của các nàng cũng không kém, thích những món thanh nhã, tính lười cũng là một cái so với một cái kiên cường hơn, thường thường đem công tác phòng bếp quăng cho hắn bỏ chạy, còn chỉ định dinh dưỡng, độ lửa, khẩu vị.

Thật sự, hắn cũng không muốn tự xưng là bậc thầy, khả năng trù nghệ siêu phàm chính là như vậy mà tôi luyện ra, các món ăn khắp quốc gia đều có lúc đọc lướt qua, bánh trung thu tôm hắn làm ngay cả mọi người ở Thái Lan cũng bật ngón tay cái tán thưởng.

Đường Thần Dương cũng không phủ nhận hắn là kẻ tiểu nhân, bất quá là cái loại phi thường quang minh chính đại, hắn cố ý khi rán trứng chỉ vàng 1/2, làm cho mùi cùng lòng đỏ trứng bên trong đồng thời chảy ra, thật sự là khẩu vị mê người.

Không mấy người chịu nổi dụ hoặc, khi mùi hương tô canh thịt trứng viên tiếp xúc với x hàm răng thịt viên ], nó rất nhanh biến mất ở bên trong cánh môi hoa hồng sáng bóng, hương canh thịt ở bên trong khoang miệng bùng phát đi ra, ngay cả Phật tổ cũng nhịn không được muốn chiêm nghiệm.

Rất muốn nói không đói bụng Giang Thùy Tuyết không chút chí khí nâng lên phần cơm, không cần ai uy một ngụm lại tiếp thêm một ngụm, uống một nữa thì khẩu vị bị kích thích bởi món canh cá, cảm giác đói khát ngay lập tức đã bị kích phát đi ra, nàng phát hiện chính mình thật sự đói muốn chết.

“ Tướng ăn thật khó xem.” Hắc khuôn mặt xán lạn tươi cười trong mắt lại lộ rõ một tia nhu ý, Đường Thần Dương rút ra mảnh khăn giấy nhẹ nhàng lau một bên khóe miệng nàng.

Nàng liếc mắt sang một cái, “Ai cần ngươi lo.”

“Ta mới không nghĩ quản ngươi, ta ưa bị quản.” Trời sinh mệnh nô tài, sửa cũng không thể đổi được.

“Ngươi bị cuồng ngược đãi?” Nhìn khuôn mặt tuấn dật ( anh tuấn + tài giỏi ) kia, má đào tuyết trắng nõnkhông tự giác phiếm hồng.

Nam hài xinh đẹp. Nàng ở trong lòng nghĩ.

“Không, ta là đứa nhỏ lớn lên trong gia đình bất hạnh, ta khát vọng ấm áp.” Nói xong, đôi mắt hắn thế nhưng lại ứa lệ.

Ăn đến một nửa da mặt nàng bỗng chốc co rúm một chút. “Tiểu Dương, ngươi đang làm cái gì?”

Chiếc đũa có thể làm hung khí đi! Đầu của hắn gần ngay trước mắt.

“Ta thiếu tình thương của mẹ.” Hắn dõng dạc nói, cọ nha cọ giống như trở lại lúc ban đầu trong ── tử cung.

“Ta không phải mẹ ngươi.” Mặt nàng không khống chế được bừng đỏ, khuôn mặt nóng lên.

“Mẹ ta ở thiên đường.” Hưởng phúc.

……

Nàng có thể nhẫn tâm đẩy một đứa nhỏ không có mẹ ra sao?

Đáp án là không được.

Nhưng là người này tựa hồ có điểm đắc ý vênh váo, lợi dụng tính tình tốt của con nhà người ta làm chuyện tùy tiện, lấy ngực làm gối ôm an ổn, nét mặt lộ vẻ mỉm cười hưởng thụ cảnh đẹp hai vú vây quanh, hai mắt khép hờ bắt đầu mộng xuân.

“Tiểu Dương.”

“Ân?”

“Bị tập hồ sơ gõ vào trán có thể đau hay không?”

“Đương nhiên sẽ.” Giọng nói thật dễ nghe, thanh nhã nhẹ nhàng hương thơm của cơ thể.

“Muốn thử xem xem hay không?”

“Cũng không phải đứa ngốc, ai sẽ……” Hắn chợt cảm thấy có chỗ nào không đúng, mạnh mẽ mở mắt ra, chỉ thấy tập hồ sơ chính diện theo đến, hắn vội vàng tránh ngay.

“Oa! Ngươi đùa thật a! Mạng nhỏ này của ta thế nhưng là thực đáng giá.”

Thiếu chút nữa chết oan chết uổng, a di đà phật.

Giang Thùy Tuyết sắc mặt đông lạnh, “Ta còn không có tha thứ cho ngươi chuyện lúc trước gạt ta, ngươi được tiện nghi còn khoe mã.”

“Cái gì?! Tâm của ngươi sao nhỏ nhen như vậy, còn ghi hận.” Quả nhiên là nữ nhân, lòng dạ hẹp hòi.

“Đường Thần Dương ──” Hắn làm cho người ta muốn sử dụng bạo lực.

Hắn một bên cười một bên nhẹ nhàng làm bước động tác lướt. “Không thể trách ta, ta chưa từng nói qua ta là nữ nhân, ta chỉ là có sở thích mặc nữ trang là cổ quái, là hai mắt ngươi lừa gạt ngươi.”

“Ngươi……” Nàng nói không nên lời phản bác, hắn thật sự thật đẹp, mặc cho ai cũng sẽ hiểu lầm.

“Tiểu Tuyết bảo bối, có sai sẽ thừa nhận, đừng cứng rắn ㄍ ^_^ ㄥ, giống ta nếu có lỗi thì đều nhận sai, ngươi tốt nhất hãy hướng theo ta học tập.” Hắn nhân cơ hội từ phía sau ôm lấy nàng, ở bên má trộm hôn.

“Phải gọi tỷ tỷ, ta so với ngươi lớn hơn năm tuổi, còn có không được hở một chút lại ôm ta, trộm hôn ta, tật xấu của ngươi cần phải sửa.” Nàng muốn tránh thoát, lại ngoài ý muốn phát hiện cánh tay hắn mạnh kinh người, tương đối rắn chắc.

Đường Thần Dương cười gian hôn trụ môi của nàng, sau đó nhẹ nhàng vô lại nói thốt lên lời làm cho tâm nàng rơi vào nhộn nhạo ──

“Ta không ngại làm nên một đoạn tỉ đệ luyến ái.”
Bình Luận (0)
Comment