Nam Nô

Chương 12

CHƯƠNG MƯỜI HAI

Trong tiểu sảnh tiếp khách được bài trí tinh xảo của Vương phủ, Du Liễm ngồi đối diện với Hạ Hầu Lan, trên mặt bàn giữa họ đặt một bình trà đang nhàn nhạt bốc lên những cuộn khói thơm mát, bên cạnh còn có vài đĩa nhỏ mứt quả. Du Liễm nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống, cười nói:

“Trà ngon, ta vẫn nghe nói kinh thành Đông Vãn nổi danh trà đô*, nhưng vì quan hệ hai bên căng thẳng nên chưa có dịp nếm thử danh trà. Hôm nay rốt cuộc cũng được toại nguyện, nói vậy… trà này là trà cống trong Hoàng cung Đông Vãn phải không?”

Hạ Hầu Lan bật cười, nói: “Quả là không qua được mắt ngươi. Cũng biết ngươi ưa thích uống trà, ta đã sai người chuẩn bị loại trà cống thượng đẳng nhất trong Hoàng cung Đông Vãn, lát nữa cho ngươi đem về.” Nói đến đó ngữ khí hắn bắt đầu thay đổi, lộ ra một nét nghiêm nghị: “Thế nào, hai năm nay ta chinh chiến, Tuyết Duyên mọi việc vẫn bình an chứ?”

Du Liễm hừ một tiếng, trả lời: “Đâu đơn giản thế, những kẻ ác tâm đều nhân cơ hội rục rịch; đều nhờ ta cùng mấy người trung thần trong triều vất vả chống đỡ, cuối cùng mới không cho bọn chúng được như ý. Cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao cho. Giờ sao đây? Lạc Vương gia muốn tưởng thưởng ta thế nào đây?”

Hắn vừa dứt lời, Hạ Hầu Lan phá lên cười, nói: “Quốc sư đại nhân quá lời rồi. Vả lại giữ cho quốc thái dân an chẳng phải chức trách của Quốc sư hay sao?”

Du Liễm cũng không vừa, đáp trả: “Ngươi vừa thắng trận xong, hóa ra lại thành đồ keo kiệt, vắt cổ chày ra nước sao?”

Hai người đang vui vẻ giỡn chuyện, chợt thấy Hạ Hầu Thư ngập ngừng thập thò ngoài cửa, Hạ Hầu Lan liền gọi ngay hắn vào: “Tiến lại đây, tham kiến Quốc sư đi.”

Hạ Hầu Thư lúc này mới dám vào, hắn thụp xuống hành lễ rồi mới đứng lên. Hạ Hầu Lan nhìn hắn, hỏi: “Mọi việc sắp xếp ổn thỏa chưa?” – Ngữ khí mặc dù lãnh đạm, nhưng Du Liễm đâu phải tầm thường, vừa nghe qua đã nhận ra trong giọng nói của hắn vừa xong có đôi chút nôn nóng.

Hạ Hầu Thư gật đầu đáp: “Đã làm chu tất ạ, người đang ở ngay bên ngoài. Có điều nô tài xem hắn có vẻ không được bình tĩnh, hay là Vương gia chờ… chờ Vong Nguyệt cô nương dạy dỗ hắn một thời gian, cho tinh thần ổn định trở lại đã.”

Hạ Hầu Lan bác lời: “Không cần, trước mắt đưa hắn đến sương phòng*, chờ lát nữa dẫn tới gặp ta.”

Du Liễm nghe vậy đã hiểu ngay sự tình, đứng lên nói: “Ngươi đó, thói xấu khó sửa. Coi chừng đấy, đừng để cả đời đánh nhạn rồi tới ngày bị nhạn mổ mắt*. Ta đây xin cáo từ, khỏi mất công ngươi oán ta vô ý tứ.” – Hắn nói xong thì cười cười đi ra, Hạ Hầu Lan cũng theo tiễn tới cửa lớn rồi mới quay lại, nói với Hạ Hầu Thư:

“Đưa Dịch Thủy tới tiểu ngọa phòng* ở Tây viện chờ ta.” Hắn quả nhiên đang rất cao hứng, liền tự mình đi tắm rửa, thay y phục, lại thong thả dùng ít điểm tâm rồi mới ung dung đi đến ngọa phòng ở Tây viện.

Vừa bước vào đã thấy Dịch Thủy đang cúi đầu đứng tựa bên cửa sổ, nghe tiếng bước chân hắn tới mới ngẩng đầu lên, bày ra trước mắt Hạ Hầu Lan gương mặt khiến hắn nhớ nhung dai dẳng. Chỉ có điều dung nhan mỹ lệ như hoa lúc này ngập tràn tức giận.

Vừa thấy Hạ Hầu Lan, toàn thân Dịch Thủy đã bừng bừng run lên; phải một lúc lâu sau mới tạm kiềm nén được cảm xúc, hắn khô khan mở miệng: “Tham kiến Vương gia. Không biết Vương gia cho gọi ta đến là có việc gì muốn sai phái?”

Hạ Hầu Lan liếc nhìn đồ điểm tâm cùng trà nước trên bàn, thấy tất cả đều còn nguyên, trong lòng biết nô lệ này tính tình vẫn không hề thay đổi; hắn cười lạnh, nói: “Gọi ngươi tới có việc gì sao? Dĩ nhiên là tính nợ rồi, không lẽ trong lòng ngươi không tự chuẩn bị gì sao?”

Dịch Thủy cố cưỡng lại bao nhiêu phẫn nộ trong lòng, hỏi ngược lại: “Thế sao? Vương gia quả nhiên là tìm ta tính sổ, vừa hay ta cũng có chuyện muốn cùng Vương gia phân xử rõ ràng. Ta hỏi Vương gia, trên chiến trường ta anh dũng giết địch, chiến công lập được nhiều hơn tất thảy binh nô khác. Vì sao bọn họ đều được giải trừ thân phận nô lệ còn ta thì không?! Vương gia có thể trả lời ta không?!”

Hạ Hầu Lan chưa bao giờ gặp qua nô lệ nào thế này, dám đối mặt với hắn nói năng như vậy, lại không chút sợ hãi; tự nhiên hứng thú trong lòng với Dịch Thủy không khỏi tăng thêm vài phần. Hắn ung dung tiến lên hai bước, cười cười nói:

“Câu trả lời? Câu trả lời không phải rất rõ ràng sao? Bản vương không muốn giải trừ thân phận nô lệ cho ngươi, ta muốn ngươi thành người của ta…. muốn ngươi làm tính nô. Giờ ngươi hiểu chưa?”

Đến lúc này cơn phẫn uất trong lòng Dịch Thủy đã lên tới đỉnh điểm; mặc kệ thân phận hai người so với nhau thế nào, hắn tiến tới nhìn thẳng vào mặt Hạ Hầu Lan, nghiến răng nói:

“Tính nô? Vì sao?! Ngươi đã có bao nhiêu tính nô xinh đẹp như vậy rồi, vì sao vẫn không chịu buông tha ta?! Ngươi có biết ta để trốn tránh số phận trở thành tính nô đã phải cố gắng đến mức nào không? Ngươi có biết ta vì muốn thoát khỏi thân phận nô lệ đã phải đánh đổi những gì không?!”

Hắn đột nhiên kéo tay áo lên, trên cánh tay là bao nhiêu vết thương tuy đã liền da và bắt đầu nhạt bớt nhưng vẫn khiến người nhìn vào không khỏi giật mình: “Vương gia tôn quý à, những vết thương thế này toàn thân ta trên dưới chỗ nào cũng có cả. Trên chiến trường ta tận sức nỗ lực, ta lao lên phía trước, ta liều cả mạng sống, ta đem hai tay mình nhuộm đầy máu tươi rồi… ta cũng mặc kệ máu mình thấm đầy đất đai dị quốc*, tất cả vì cái gì!!??

Đều là vì ngày hôm nay, để được giải trừ thân phận nô lệ, để được chăm lo cho gia đình, người thân của ta. Thế mà ngươi… một câu nói ra đã tận diệt toàn bộ hy vọng của ta, ngươi dựa vào cái gì!?!? Lẽ nào chỉ vì ngươi là Vương gia cao cao tại thượng* thì có thể chỉ vì ham muốn ích kỷ của mình liền tước đoạt tương lai mà một binh sĩ liều mạng chiến đấu mới giành được sao?!

Nếu như vì khuôn mặt này… nếu thực gương mặt này khiến ngươi khó lòng buông tha đến thế, thì ta thà hủy nó đi! Ta chỉ cầu ngươi đừng phá hủy ước mơ của ta, đó là ta liều mạng đổi lấy, là tất cả hy vọng của ta!”

Hắn nói đến đó thì đột ngột vơ lấy một cái đĩa trên bàn ném vỡ tan, rồi nhặt lấy một mảnh sứ vỡ… hung hăng đâm xuống mặt mình.



*trà đô: kinh đô của các loại trà.

*sương phòng: gian phòng nhỏ ở hai đầu nhà chính.

*cả đời đánh nhạn tới ngày bị nhạn mổ mắt: này chắc nghe qua ai cũng hiểu đại ý là gì ồi ha ò_ó ~ khi dễ người ta cho nhiều vào ắt có ngày bị khi dễ lại =.= ~~

*ngọa phòng: phòng nghỉ.

*dị quốc: nước ngoài, nước khác.

*cao cao tại thượng: ngồi tít trên cao (=.= ăn trên ngồi trốc)

=.= Có người thiệt đáng bị nhạn mổ mắt a =.=~~

***
Bình Luận (0)
Comment