CHƯƠNG MƯỜI BỐN
Dịch Thủy đã ở lại trong khu nhà dành cho tôi tớ của Lạc Vương phủ ba ngày. Lúc đầu Hạ Hầu Thư vốn định sắp xếp cho hắn ở cùng phòng với đám tính nô nhưng hắn kiên quyết không chịu. Hạ Hầu Thư đem chuyện đi báo với Hạ Hầu Lan thì lại nhận được lệnh: “Cứ tùy ý hắn.”,bởi vậy cũng không cố chấp thêm.
Điều bất ngờ nhất chính là trong thời gian ngắn, nhờ tính tình dễ gần lại chăm chỉ cần cù, Dịch Thủy cứ thế dành được thiện cảm của hầu hết tôi tớ trong phủ, quá lắm chỉ còn vài người từ xưa vẫn coi thường thân phận nô lệ của hắn.
“Dịch Thủy à, mau bỏ búa xuống, coi chừng tự bổ phải người bây giờ!” Lâm Thụy hoảng hồn cuống quýt chạy tới, kêu lên: “Hơn nữa Tổng quản đã nói Vương gia dặn không được sai ngươi làm việc rồi.”
Dịch Thủy tay quệt mồ hôi, cười nói: “Lâm đại thúc, chẻ củi là ta giỏi nhất đó, không việc gì đâu. Lệnh của Vương gia chỉ là không cho mọi người bắt ta làm việc, nhưng ta tự nguyện giúp một tay mà.”
Nghe hắn nói vậy, Lâm Thụy bật cười, chỉ vào Dịch Thủy, nói: “Hài tử này, lại còn bắt bẻ lời Vương gia.” Vừa nói xong, chợt nghe có tiếng gọi:
“Dịch Thủy, Vương gia cho gọi ngươi!”
Nụ cười trên môi Dịch Thủy lập tức tiêu tán, mất một lúc hắn mới lên tiếng: “Ta biết rồi.” Trong lòng lại bắt đầu lo lắng, không biết cuối cùng Hạ Hầu Lan quyết định ra sao; Dịch Thủy đi thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi theo Hạ Hầu Thư tới ngọa phòng lần trước.
Trong phòng chỉ có Hạ Hầu Lan đang nghiêng người tựa ở đầu giường đọc sách, thấy hắn đã tới liền chỉ vào cái ghế cạnh giường, ra hiệu ngồi xuống; Hạ Hầu Thư sớm cũng lui ra.
Hạ Hầu Lan tỉ mỉ nhìn Dịch Thủy, thấy hắn hôm nay mặc một bộ đồ cũ thuần một màu trắng, trên áo có vài mụn vá; nhìn qua chỉ thấy vô cùng sạch sẽ, giản dị nhưng lại càng tôn thêm vẻ thanh khiết, mỹ lệ như châu ngọc; đôi mắt hắn chăm chăm nhìn xuống đất, hai tay nôn nóng vần vò vạt áo không hề che giấu sự hồi hộp trong lòng. Hạ Hầu Lan buông sách, cười nói:
“Ba hôm trước ở đây, Bản vương thấy ngươi giận dữ đùng đùng, lời lẽ hùng hồn, uy vũ bất khuất… làm sao hôm nay lại thành ra rụt rè thế này?”
Dịch Thủy thản nhiên đáp: “Ba hôm trước ta tâm tình tuyệt vọng, thiếu điều muốn chết, thế nên chẳng còn sợ gì cả. Giờ Vương gia đồng ý sẽ xem xét lại việc giải trừ thân phận nô lệ cho ta, trong lòng ta tự nhiên lại có hy vọng, số phận lại một lần nữa đặt ở trong tay Vương gia… đương nhiên sẽ không dám như hôm trước, miễn phải tự hủy tương lai.” Từ đầu đến cuối hắn không hề ngẩng lên, nhưng từng câu nói đều nghe thanh âm vang vang, gãy gọn.
Trên mặt Hạ Hầu Lan xẹt qua một tia kinh động, hắn chầm chậm nói: “Vô dục tắc cương*, không ngờ một nô lệ như ngươi lại có kiến thức như vậy.” Nói đến đó, hắn nhịp nhịp ngón tay vào đầu giường, lại tiếp: “Chuyện của ngươi Bản vương đã suy nghĩ kỹ rồi, Dịch Thủy… không thể phủ nhận, ta thực sự luyến tiếc ngươi…”
Một lời chưa nói xong, Dịch Thủy đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi run run không nói nên lời. Hạ Hầu Lan vội nói: “Ngươi đừng vội, tuy ta không định thả ngươi đi, nhưng ta có thể đáp ứng cho ngươi: ban lệnh cải thiện đời sống các nô lệ; ví dụ như đem lương thực dư thừa phân phát cho họ, hàng tháng có thể cấp ít tiền để họ mua vật phẩm cần thiết, còn có thể căn cứ vào kết quả công việc mà thưởng thêm, thậm chí ai có công trạng lớn còn có thể được xem xét giải trừ thân phận nô lệ.”
Dịch Thủy kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Lan, vạn lần không ngờ hắn có thể thông tình đạt lý đến thế. ‘Cải thiện đời sống của nô lệ’, việc này trăm ngàn năm qua thật chưa từng có ai để tâm nghĩ tới.
Một lúc lâu sau, Dịch Thủy như mới tỉnh trí, hắn quỳ xuống, nói: “Tạ ơn Vương gia, Dịch Thủy tạ ơn Vương gia.” Nói xong liền dập đầu cúi lạy, xưa nay hắn hận nhất chính là những kẻ chủ nô ăn không ngồi rồi, thế nhưng ngay thời khắc này… lời cảm kích cũng là từ đáy lòng mà nói ra.
Hạ Hầu Lan lại nói: “Ngươi không cần tạ ơn ta, ta đã nói rồi… là vì ta thực sự luyến tiếc ngươi. Nhưng xác thực công lao ngươi lập được rất nhiều, không giải trừ thân phận nô lệ cho ngươi cũng không công bằng. Vì thế ta đem công lao của ngươi đổi thành mệnh lệnh này, Dịch Thủy, ngươi nghe rõ ràng ý tứ của ta chưa? Ta… vẫn là muốn ngươi.”
Dịch Thủy kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Hạ Hầu Lan sáng rực chiếu vào mình, tỏa ra một sự kiên quyết đến duy ngã độc tôn*. Trong chớp mắt, Dịch Thủy lập tức minh bạch, muốn thoát được số kiếp đem thân hầu hạ người khác… chỉ có đường chết. Thế nhưng hắn không đời nào chọn trốn chạy bằng con đường tự sát đại nhu nhược…
“Dịch Thủy, cho dù dung mạo ngươi bị hủy, Bản vương cũng vẫn muốn ngươi.”
Nghe được Hạ Hầu Lan buông thêm một câu tỏ rõ quyết tâm như thế, trong lòng Dịch Thủy muốn run lên: Vương gia muốn nói hắn ngắm tới chính là bản thân ta, chứ không phải là dung mạo của ta sao, ý hắn là thế sao?
Hắn thình lình đứng dậy, nói rành mạch từng chữ: “Dịch Thủy minh bạch, chỉ mong Vương gia đừng nuốt lời.”
Hạ Hầu Lan gật đầu: “Ngươi yên tâm, Bản vương tuyệt đối sẽ không để ngươi hy sinh vô ích.” Hắn nói xong liền vươn tay kéo Dịch Thủy lại ngồi bên giường, mỉm cười: “Ngươi cũng thật thẳng thắn, Dịch Thủy a. Vì sao nhất cử nhất động của ngươi đều vượt khỏi dự liệu của Bản vương… Ngươi có biết cũng chỉ vì thế mà ta đối với ngươi muốn buông cũng không được không?”
Để yên cho hắn nắm tay mình, Dịch Thủy mỉm cười, ung dung nói: “Khen ngợi khoa trương như vậy với một nô lệ… ngài không thấy quá hoang phí sao? Nếu có thể, ta thực không muốn lại viện đến thân phận này… Bỏ đi, Vương gia đã khai ân với chúng nô lệ như vậy, được mất của mình ta cũng không quan trọng nữa. Làm người không nên quá tham lam, phải không?”
Hạ Hầu Lan gật gù: “Ngươi minh bạch là tốt rồi. Nhưng ngươi yên tâm, ta quyết không xem ngươi như một tính nô mà đối đãi; bằng vào kiến thức, khí độ của ngươi làm như vậy là quá thiệt thòi cho ngươi rồi. Có điều tạm thời ngươi vẫn phải ở bên ta với thân phận nô lệ, vì quân công* của ngươi giờ đã đem phân chia cho nô lệ khắp thiên hạ rồi… Như vậy đi, sau này có cơ hội… ta lại cho ngươi một danh phận, để ngươi mãi mãi về sau cả đời hầu hạ bên ta, có được không?”
Trong lòng Dịch Thủy gào to: được làm sao được; nhưng ngoài mặt hắn vẫn cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vương gia cần gì phải hỏi, ta còn dám không thuận theo sao? Chỉ cần sau này Vương gia đừng quên lời là tốt rồi.” Trong mắt hắn tinh quang lấp lánh, lòng cũng đã có sẵn toan tính; bất quá Hạ Hầu Lan không hề hay biết… bởi vì hắn còn đang bận hân hoan sung sướng khi có thể khiến Dịch Thủy đối với hắn thân cận thế này.
—
*Vô dục tắc cương: Vách đá cao ngàn trượng sở dĩ có thể sừng sững uy nghi được như thế chính là bởi vì vách đá không có ham muốn thế thường.
Ý nói người không có dục vọng thế tục mới có thể đạt đến cảnh giới oai phong lẫm liệt.
*duy ngã độc tôn: tự cao tự đại.
*quân công: công lao lập trên chiến trường
:”) Lan Lan ảnh muốn nuôi Thủy Thủy như nuôi em út nàng hầu nè X”3 ~ tới giờ vẫn còn chưa tỉnh ngộ a~ =)) ~
***