Nam Nô

Chương 25

CHƯƠNG HAI LĂM

Dịch Thủy gượng cười, nói: “Phu nhân quá lời rồi, những lời như vậy sao có thể tùy tiện nói ra. Với thân phận của Vương gia, tự nhiên phải tìm một danh môn tiểu thư lập làm Vương phi. Chuyện này phu nhân đừng nói nữa. Hôm nay xin cảm tạ các phu nhân khoản đãi, giờ chắc Vương gia cũng sắp hạ triều; thứ cho Dịch Thủy thất lễ, ta xin cáo từ thôi.”

San Hô cũng không chèo kéo thêm, đồng tình tiễn hắn ra ngoài. Khi nàng quay lại đại sảnh đã thấy Yến Niếp ngồi chờ sẵn, nhìn thấy nàng vào vội hỏi ngay: “Thế nào? Ngươi nghĩ hắn có động tâm không?”

San Hô cười lạnh một tiếng: “Tỷ tỷ ở sau bình phong, cũng nghe hết lời hắn nói phải không? Hừ, chớ nghe hắn nói tử tế vậy mà lầm, ngay lúc ta đề cập chuyện Vương phi, ánh mắt hắn liền sáng lên. Theo ta thấy, cho dù trước đây chưa dám tơ tưởng, nhưng bị ta một phen khiêu khích, nhất định từ đây hắn phải có tính toán. Ha ha ha, Vương gia hận nhất trên đời là những kẻ tham lam, được đằng chân lân đằng đầu; lần này chúng ta ắt ngồi chờ xem hắn tìm chết thôi.”

Tạm không nói tới sự hả hê của các nàng sau khi hành xong kế độc; lại nhắc Dịch Thủy, sau khi trở về tư phòng, trong đầu hắn mãi vương vấn những lời nói của San Hô. Hắn không phải người tham lam, cũng không vì San Hô khiêu khích mà thoáng chốc hàm hồ.

Có điều… hắn thực sự muốn trở thành Vương phi. Ý niệm này từ lâu đã bám riết trong đầu hắn, bất quá trước kia hắn nghĩ như vậy chỉ bởi vì bản tính hiếu thắng, không chịu thất bại… Nhưng cho tới giờ, hắn còn cảm thấy yêu cầu này nói ra cũng chính là cách tốt nhất để nhận biết thực tâm Hạ Hầu Lan đối với mình có bao nhiêu phần chân thành.

“Kỳ thực… chỉ cần ngươi dám đáp ứng ta là được. Ta biết giới quý tộc vương tôn nghiêm trọng đẳng cấp, nếu ngươi thật lòng yêu ta, muốn thành toàn nguyện vọng này của ta… nhất định sẽ gặp trăm ngàn cản trở. Đành rằng trong tay ngươi nắm quyền thế khuynh thiên, chỉ sợ cũng khó tránh rắc rối. Nếu sự tình thực phải trở nên như vậy, ta có làm Vương phi cũng có nghĩa gì, chỉ cần biết ngươi đối với ta một lòng chân thành là đủ. Để ta biết lòng chúng ta cùng như một, ta nguyện ý vì ngươi làm tất cả, còn hận không thể đem chính mình hiến dâng cho ngươi… đã như vậy, Vương phi hay không còn quan trọng gì đâu?”

Một mình ngồi trong căn phòng hoa lệ, Dịch Thủy chốc chốc lại lẩm nhẩm những câu lê thê, rành rành mâu thuẫn… nhưng trên môi, nụ cười hạnh phúc chỉ càng lúc càng rạng rỡ hơn.

“Ai nha~ Hạ Hầu Lan! Ta thua rồi, ta vì ngươi mà đã trở thành cái dạng này rồi, Dịch Thủy ta ngày trước đâu rồi a~~

Cơ mà… ngươi… ngươi thực tâm giống như lời ngươi nói thích ta không? Có… thực không?

Ừm, ta tin ngươi nhất định cũng giống ta, Hạ Hầu Lan; ta tin tưởng ngươi.

Tuy ngươi là Vương gia, tuy ta biết mình không nên chìm đắm tới mức này, mà thủy chung ta vẫn không cho phép mình buông thả bản thân… nhưng tới lúc này… ta nguyện ý đánh cuộc một lần…

Ngươi… ngươi sẽ không để ta thất vọng phải không, Hạ Hầu Lan?”

Miệng không ngừng lẩm bẩm như thế, nhưng đôi mắt ngời sáng của Dịch Thủy vẫn không kìm được một tia bất an… có điều giờ đối với hắn chỉ như một làn gió thoảng, thoáng chốc đã không còn lưu lại vết tích.

***

Thư phòng sáng đèn, Hạ Hầu Lan toát mồ hôi ngồi bên bàn phê duyệt núi tấu chương cao ngất ngưởng. Hoàng thượng bị bệnh, còn hắn mấy ngày nay tâm tư đầu óc đều triệt để quấn quýt cạnh Dịch Thủy, chỉ miễn cưỡng giải quyết những việc khẩn cấp nhất… Cuối cùng hậu quả tích tụ lại thành thế này.

Sáng nay nghĩ có chút áy náy, hắn mới vào triều thì lập tức đụng ngay Thừa tướng đại nhân cùng với Du Liễm mặt mũi ai oán ngút ngàn đang hùng hổ mang một núi tấu chương định đưa tới tận Vương phủ. Thật đúng là dọa người hết hồn.

Vừa nghiêm giọng hỏi có chuyện gì thì Thừa tướng cậy có Du Liễm đỡ lưng đằng sau, liền một hơi kể lể hết sự tình.

Đến giờ nhớ lại ánh mắt Du Liễm lúc đó rành rành hàm ý: “Ngươi còn dám nạt nộ ai? Mấy ngày nay tâm sức lo lắng quốc sự nhiều ít bao nhiêu, chính mình còn không tự rõ hả? Còn mặt mũi cáu giận thần tử sao?!” … Ai~ Hạ Hầu Lan tự nhiên thấy thật xấu hổ a~.

Xem ra ảnh hưởng của Dịch Thủy đối với mình đã vượt xa dự đoán rồi.

Hạ Hầu Lan buông bút, bất đắc dĩ thở dài. Mặc kệ bản thân bao lần tự nhắc nhở không được chìm đắm vào tình cảm với Dịch Thủy, thế nhưng ái tình vương vấn, còn biết làm sao?

Tựa như lúc này, rõ ràng từ đầu đã quyết tâm phải xem hết đống tấu chương rồi mới tới chỗ Dịch Thủy, thế nhưng ngồi nghĩ một hồi… mường tượng ra dáng vẻ của hắn, tự nhiên trong lòng có chút khó kiềm chế. Thành ra ngồi trên ghế mà nhấp nhổm không yên, cả nửa ngày cũng đọc không xong một bản tấu.

Ai~ thế này còn chỗ nào ra dáng vô ưu vô lự*, sất trá phong vân* Lạc Vương Hạ Hầu Lan a~.

Hắn đang một phen thở ngắn than dài, bất chợt bên tai nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ từ ngoài cửa truyền lại. Hạ Hầu Lan thoáng động tâm, thầm nghĩ tên thích khách ngu ngốc nào dám mò tới đây, còn tự cho là khinh công cao cường sao? Chẳng bằng đạp cửa xông vào còn hơn.

Cho rằng Bản vương không đem thị vệ bên người là ngươi có thể đắc thủ sao? Hừ, vừa lúc ta đang một bụng bực bội chưa tìm được chỗ phát tiết, lần này xem như ngươi tới làm bao cát vậy.

Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Lan bề ngoài vẫn làm bộ đang chăm chú xem tấu chương, nhưng trong bụng đang hăng hái vẽ ra một trăm lẻ tám loại cực hình tra tấn.

Tâm tình đang hào hứng vô cùng, tiếng bước chân cũng đã tiến gần tới cửa phòng… Ngay lúc Hạ Hầu Lan tột cùng phấn khởi, vụt ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc lạnh tàn khốc trừng trừng nhìn đối phương, chỉ chờ nghe thích khách kinh khiếp kêu cha gọi mẹ…

Ai ngờ đâu vừa nhìn lên, tròng mắt suýt chút nữa rớt xuống đất, thành ra chính hắn thất thanh la lên: “Dịch Thủy, sao lại là ngươi?!”

Dịch Thủy hai tay bưng một bàn thức ăn, bên trên bày mấy món điểm tâm tinh xảo cùng một bình trà, nghe vậy liền bật cười: “Sao không thể là ta? Xem bộ dạng ngươi kìa, nghĩ ta là thích khách sao?”

Hắn lại liếc nhìn núi tấu chương trên bàn, nụ cười càng không thu lại được, nói tiếp: “Thì ra đây chính là hậu quả của việc lười biếng để công việc chất chồng lại a. Ta đây sau này nhất định nhớ kỹ, không thể việc gì cũng đùn đẩy tới ngày mai. Ai~ Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn đem mấy thứ này cho ngươi lót dạ, không cản trở ngươi làm việc đâu.”

Hắn nói xong liền đặt bàn ăn xuống rồi quả nhiên lui ra ngoài, tuyệt nhiên không dây dưa thêm câu nào. Để lại một mình Hạ Hầu Lan đứng trong phòng, ngơ ngẩn nhìn bàn điểm tâm.

—–

*vô ưu vô lự: không vướng bận, vô tư lự.

*sất trá phong vân: oai phong, uy mãnh tột cùng.

=)) hôm qua mình mò được phiên ngoại ’50 câu phu thê hỏi đáp’ của Nam Nô nha =))~ đọc xong mớ đó mình bắt đầu muốn chọt cho Lan Lan dẹp ngay tư tưởng tự xướng ‘vô ưu vô lự, sất trá phong vân’ blah blah của ảnh nha =))~~ sao các bạn tiểu công lại ưa tự xướng quá vậy ta =))~~

***
Bình Luận (0)
Comment