CHƯƠNG NĂM SÁU
Hạ Hầu Lan gật đầu: “Không cần nói nữa, chúng ta chờ tin từ Quốc vương Hoa Lặc quốc. Lộ Cao, ngươi lập tức triệu tập số binh sĩ còn lại trong thành, một canh giờ nữa tất cả tập hợp tại thao vũ trường*, Bản vương có lời muốn nói với bọn họ.” Hắn nói xong lại quay về phía Hạ Hầu Thư và Dịch Thủy, trầm giọng: “Các ngươi đi theo ta.”
Trong thiên phòng, Hạ Hầu Lan trầm ngâm ngồi bên bàn, Hạ Hầu Thư và Dịch Thủy đứng hai bên cạnh, một hồi lâu sau, Hạ Hầu Lan mới chậm rãi thở ra một hơi dài, nói: “Thư nhi, Tuyết Duyên ta bao nhiêu năm chưa từng bại trận rồi?”
Hạ Hầu Thư cung kính đáp: “Bẩm Vương gia, từ khi lão Hoàng đế băng hà tới nay chưa từng có.”
Hạ Hầu Lan gật đầu, cảm thán nói: “Phụ hoàng nguyên bản là một người nhân từ, chỉ là quá mức cầu an, mỗi lần biên quan báo nguy, hắn đều sợ đông sợ tây, cả đám quần thần cũng yếu nhược, kém cỏi chí khí. Hoàng huynh ta so với phụ hoàng mạnh mẽ hơn nhiều, hai mươi năm trời hắn dốc sức chăm lo việc nước, mới xây dựng được Tuyết Duyên thái bình thịnh thế. Hiềm nỗi Hoàng thượng hiện giờ không được như phụ thân hắn, thậm chí so với gia gia* hắn cũng còn thua kém. Ai, kỳ thực đều phải trách ta, khinh tâm cho rằng Tuyết Duyên giờ đã là Thiên triều thượng quốc, không người dám mạo phạm. Quả nhiên kiêu binh tất bại*, sau này phải thấm thía bài học hôm nay, không thể để bách tính lần nữa chịu tai ương thế này.” Hắn nói xong không khỏi nhíu mày sầu muộn.
Dịch Thủy len lén nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ thương tâm buồn bã, lại nghe lời hắn tự trách, Dịch Thủy không khỏi phảng phất nhớ đến một Hạ Hầu Lan ngày nào luôn luôn tìm mọi cách sủng ái mình, còn đem tự thiếp quý giá tặng mình bằng được. Ngực hắn vô thức đau xót thắt lại, phải chăng hắn đã quá tuyệt tình rồi?
Hạ Hầu Lan… hắn bất quá cũng chỉ là con người mà thôi, địa vị có cao quý đến đâu, cũng tránh sao được thất tình lục dục*. Bên tai như nghe văng vẳng lời Vong Nguyệt ngày đó: “Sự tình như vậy, ngươi khiến Vương gia hiểu lầm cũng là khó tránh. Hắn không tin tưởng ngươi, cố nhiên hắn sai rồi, thế nhưng ngươi tùy tiện nói muốn làm Vương phi, ngươi xem một kẻ từ nhỏ sống giữa Đế vương gia, nếm trải vô số thân tộc lừa gạt, hãm hại lẫn nhau; căm hận bản tính tham lam của thế nhân tới tận xương tủy như Vương gia, ngươi bảo hắn phải nghĩ thế nào mới được?”
Rồi lại nhớ tới cả lời Hạ Hầu Thư: “Quan tâm như vậy, nếu là giả, bảo hắn làm thế nào suốt bao nhiêu ngày đều làm bộ được? Huống hồ Vương gia là ai a, hắn nếu không thực thương ngươi, làm sao phải bày trò lừa ngươi lần nữa làm chi? Có lừa được ngươi phỏng cũng được ích lợi gì? Lại còn hao tốn bao nhiêu tâm sức để ngươi đạt được danh vị Vương phi, hắn là Lạc Vương gia a, ai nha~ để lừa ngươi lần nữa, hắn thực phải khổ công đến thế hay sao?”
Lẽ nào… thực sự nên tin tưởng hắn lần nữa? Suốt chặng đường, hắn ở bên cạnh lặng lẽ quan sát Hạ Hầu Lan, thêm một ngày nhìn hắn, lại thêm một chút thấu hiểu. Càng hiểu, khối băng sơn trong lòng càng tan chảy từng ngày. Đến giờ phút này, nhìn hắn thần tình đau thương, sầu khổ, lòng Dịch Thủy cũng không sao yên được. Hắn chợt nghĩ: nếu… nếu như hiện giờ nói cho hắn biết thân phận đích thực của mình, liệu có thể nào khiến Hạ Hầu Lan nhẹ lòng, thoải mái một chút không?
Cứ như vậy miên man suy tưởng, Dịch Thủy chỉ thiếu một khắc nữa đã dợm chân bước lên.
“Sứ thần Hoa Lặc quốc cầu kiến Lạc Vương điện hạ!”
Tiếng thông báo từ bên ngoài vang tới nhất thời khiến Dịch Thủy chấn động tâm thần. Hắn hoảng hồn thầm tự trách: “Nguy hiểm quá, mình đang làm cái gì a!”, rồi lại nín thinh lùi lùi trở lại.
Sứ thần Hoa Lặc quốc đối mặt với chiến thần trong truyền thuyết – Lạc Vương Hạ Hầu Lan nhưng sắc mặt tịnh không suy suyển, bái kiến xong hắn nhã nhặn mở lời: “Ta là sứ thần trong quân Hoa Lặc quốc, hôm nay phụng mệnh Bệ hạ tới thương thảo với Lạc Vương điện hạ về việc bắt giữ tù binh của quý quốc.”
Hạ Hầu Lan cũng rộng lượng, lệnh Hạ Hầu Thư tiếp đãi sứ thần rồi lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Bệ hạ của các ngươi có điều kiện, cứ đưa ra.”
Sứ thần mỉm cười đáp: “Bệ hạ chúng ta nói, Hoa Lặc quốc cùng với các nước liên minh đóng ở biên thùy, thổ địa cằn cỗi, cần nhất chính là lương thực, tơ lụa hạng tốt. Chỉ cần Vương gia cam kết dùng năm mươi vạn thạch* gạo trắng, hai mươi vạn kiện vải vóc, một vạn đam* trà lá, năm vạn đam muối ăn đặng trao đổi, chuyện này coi như đã được giải quyết. Bằng không chỉ cần bớt đi một phân, Quốc chủ* chúng ta lập tức giải tù binh về Hoa Lặc quốc, để bọn họ làm nông, khai mỏ, ít nhiều cũng tăng được ít sản vật cho nước ta.”
Hạ Hầu Lan trầm ngâm một lát rồi đáp: “Quốc chủ các ngươi rất thông minh, điều kiện đưa ra vừa vặn khả năng ta có thể đáp ứng. Ngươi quay về báo với hắn, Bản vương nguyện ý cấp hắn một trăm vạn thạch gạo trắng, bốn mươi vạn kiện vải vóc, hai vạn đam trà lá, mười vạn đam muối ăn.” Thấy sứ thần há hốc miệng như cá ngáp trên cạn, hắn khẽ cười nói tiếp: “Chớ sửng sốt, Bản vương cũng không phải loạn trí, ta cấp hắn gấp đôi, bất quá ta muốn đòi lại cũng không kém. Số nô lệ các ngươi bắt được, A Ba Kim phải thả về không thiếu một người cho Bản vương.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Dịch Thủy và Hạ Hầu Thư chấn động, đến cả sứ thần cũng lộ vẻ khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Quý quốc từ lúc nào lại coi trọng nô lệ đến vậy? Lạc Vương điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, nô lệ tại các quốc gia đều hoàn toàn không có địa vị, có quốc gia bắt được tù binh là nô lệ, biết rõ đem trao đổi cũng không được gì, lập tức tập trung tù binh lại toàn bộ tàn sát. Được như Bệ hạ của chúng ta nhất định là tuyệt vô cận hữu*, giờ Vương gia sao cũng phải dụng đến cái giá lớn như vậy để chuộc lại bọn họ? Lẽ nào lời đồn ngài bị một nô lệ mê hoặc là thật hay sao?”
Hạ Hầu Lan lắc đầu, thản nhiên đáp: “Mê hoặc? Không hề, Bản vương không có chuyện bị mê hoặc. Bất quá Vương phi yêu thương của Bản vương tới giờ đích thực vẫn còn là một nô lệ mà thôi.” Hắn nói đến đó, khóe mắt như thể vô tình liếc qua Dịch Thủy một chút, bất quá Dịch Thủy lúc này còn đang sửng sốt, không hề nhận ra.
Im ắng một chút, mới nghe Hạ Hầu Lan trầm giọng nói tiếp: “Còn nữa, ngươi trở về chuyển lời tới A Ba Kim, bao nhiêu đất đai hắn cướp đoạt được của Tuyết Duyên, Bản vương nhất định chinh phạt hắn, đoạt lại không thiếu một phân. Nhắc nhở hắn chớ nên si tâm vọng tưởng xâm phạm chủ quyền Tuyết Duyên quốc.”
—–
*thao vũ trường: sân lớn để luyện võ.
*gia gia: ông nội (có thể hiểu là cha của Lan Lan là vua, truyền ngôi cho anh của ảnh, ồi anh của ảnh lại truyền ngôi cho con mình. Nên Đương kim Hoàng thượng gọi Lan Lan là thúc thúc).
*kiêu binh tất bại: đội quân kiêu ngạo tất sẽ bại trận.
*thất tình lục dục: ám chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người (nghĩa đen: thất tình = hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. lục dục = sáu loại dục vọng do mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra).
*thạch: đơn vị đo cổ, dung tích bằng khoảng 100 lít (100 dm3).
*đam: đơn vị đo lường của Trung Quốc, bằng khoảng 50kg.
*Quốc chủ: ^^ ta nghĩ đây là cách Hoa Lặc quốc gọi Quốc vương (cái bạn A Ba Kim í *O*~).
*tuyệt vô cận hữu: có một không hai.
***