“Đây là cái đống lộn xộn gì thế!”
Tần Bác Văn là người đầu tiên phản ứng lại trước sự kinh ngạc với quả cầu nhỏ mà cô mang đến. Anh ta không dám nói với Tần Kiến Thanh mà quay đầu nhìn sang Cố Lam, tức giận nói: “Mừng thọ ông nội mà cô lại mang cái thứ rẻ tiền này đến để qua mặt ông nội à?”
“Anh nói thế là không đúng rồi.”
Giọng nói của Thẩm Phỉ từ trong đám người vang lên, Cố Lam vừa quay đầu nhìn sang thì thấy Giản Ngôn đang đỡ anh ấy. Anh ấy chống nạng, đi từng bước khập khiễng về phía trước, nhíu mày nhìn chằm chằm Tần Bác Văn: “Thứ mà ông nội của chúng ta thích là thứ có thể đong đếm bằng tiền sao? Đây gọi là tấm lòng!”
Nói xong, Thẩm Phỉ quay đầu nhìn về phía Tần Kiến Thanh rồi mỉm cười đầy nịnh nọt: “Ông thấy có đúng không, ông nội.”
Nhà họ Tần và nhà họ Thẩm có mối quan hệ rất thân thiết. Từ trước đến nay Thẩm Phỉ vẫn luôn được yêu thương, từ nhỏ đã gọi Tần Kiến Thanh một câu ông nội, hai câu cũng là ông nội. Tần Kiến Thanh cũng đã rất thân thiết với anh ấy. Ông cụ nhìn thấy anh ấy quấn băng gạc khắp cả người thì tò mò quan sát một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lại tò mò liếc sang Giản Ngôn, thắc mắc: “Cháu bị gì vậy?”
“Cháu gặp phải kẻ xấu.”
Thẩm Phỉ vừa nói như thế xong, lập tức kêu “a”. Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, cả Cố Lam lẫn Tần Tu Nhiên cũng theo bản năng nhìn về phía Giản Ngôn - người vẫn luôn giữ nụ cười ở ngay bên cạnh.
Sau khi Thẩm Phỉ kêu lên một tiếng xong thì vội vã thở dài rồi bổ sung: “Cháu đùa thôi, do cháu bị ngã.”
“Ngã mà thành bộ dạng thế này ư?” Tần Kiến Thanh không thể tưởng tượng nổi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Phỉ thở dài: “Cháu rơi vào hố hoa hồng, trong hố toàn gai với gai, khó khăn lắm mới sống sót, ông nội, ông đừng hỏi nữa.”
Nghe xong câu trả lời vớ vẩn không đâu vào đâu của Thẩm Phỉ, Tần Kiến Thanh biết chắc rằng đây chắc chắn là chuyện liên quan đến tình yêu. Ông cụ mỉm cười chỉ tay vào Thẩm Phỉ, sau đó quay đầu nhìn Tần Bác Văn và người đang đứng bên cạnh anh ta - Tưởng Như.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy hai mẹ con họ thì nụ cười của Tần Kiến Thanh lập tức tắt ngúm. Tần Bác Văn ngay tức khắc đứng thẳng người, vội vàng giải thích: “Ông nội, cháu chỉ là hy vọng mọi người tôn trọng ông…”
“Tưởng Như, phải dạy bảo con cái nhiều lên.” Tần Kiến Thanh lạnh nhạt nói: “Nghe nói hôm nay Bác Văn không khỏe, dù đang bị bệnh nhưng vẫn đi đến đây. Cô dẫn nó về nghỉ ngơi trước đi.”
“Dạ.”
Nghe thấy thế, Tưởng Như vội vàng nhận lỗi: “Tất cả là lỗi của con. Hôm nay Bác Văn bị sốt cao, con nghĩ rằng hôm nay nhất định phải đến chúc mừng sinh nhật của ba nhưng không ngờ kết quả nó sốt đến mức đờ đẫn, toàn nói những lời nhảm nhí. Con dẫn nó về nghỉ ngơi ngay đây ạ.”
“Mẹ…”
Trên mặt Tần Bác Văn lộ rõ vẻ khó chịu, anh ta đang định nói thêm gì đó thì Tưởng Như đã lạnh lùng liếc sang một cái khiến cho Tần Bác Văn lập tức im lặng.
Sau khi Tưởng Như dẫn theo Tần Bác Văn rời đi, Tần Kiến Thanh lại tươi cười trở lại. Ông cụ quay đầu sang nhìn Cố Lam, chủ động với tay lấy quả cầu nhỏ mà Cố Lam làm, thở dài nói: “Đã nhiều năm rồi, ông không nhận được quà do người khác tự tay làm. Lần trước là lúc Tu Nhiên còn nhỏ. Khi đó, thằng bé mới năm tuổi. Nó nói với ông rằng ông nội chẳng thiếu cái gì cả nên nó không mua cái gì hết, rồi tặng ông một bức tranh mà nó vẽ.”
Tất cả mọi người im lặng lắng nghe Tần Kiến Thanh hồi tưởng lại những ký ức năm xưa, từ đó lại càng hiểu rõ Tần Tu Nhiên có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng của Tần Kiến Thanh.
Tần Kiến Thanh cầm quả cầu nhỏ lên ngắm nghía một lúc sau đó bỏ quả cầu vào trong túi áo, vui vẻ nói: “Cảm ơn cháu nhé. Hôm nay ông rất vui. Sau này cháu hãy thường xuyên đi cùng Tu Nhiên đến thăm lão già này nha.”
Nói xong, Tần Kiến Thanh quay sang nhìn Tần Tu Nhiên bên cạnh: “Dẫn Cố Lam đi chơi đi, ông trò chuyện với mọi người đã, lát nữa rồi hẵng quay lại.”
“Dạ vâng, ông nội.”
Tần Tu Nhiên đáp lời, sau đó anh đưa tay cho Cố Lam: “Đi thôi.”
Cố Lam quay đầu vẫy vẫy tay với Tần Kiến Thanh, rồi bị Tần Tu Nhiên kéo ra khỏi đám người.
Tần Tu Nhiên kéo cô đi đến hành lang cách đó khá xa rồi mới buông ta ra. Vừa mới buông tay, Cố Lam đã thở phào mấy hơi liên tiếp.
“Sợ chết đi được.” Cô vỗ vỗ ngực: “May mà tôi đã chuẩn bị một món quà nhưng lại không nhờ ai cầm giúp cả, nếu để mọi người phát hiện tôi tặng một chiếc hộp trống thì xấu hổ lắm. Mà này, chuyện này là sao thế, quà anh chuẩn bị đâu rồi?”
Cố Lam quay đầu lại nhìn Tần Tu Nhiên. Tần Tu Nhiên đang dựa người vào cột, hơi kinh ngạc nói: “Sao em không nghĩ đến việc thứ tôi chuẩn bị chính là cái hộp?”
“Não tôi rất bình thường.” Cố Lam giơ tay làm thành động tác ‘dừng lại’: “Đào Nhiên sẽ không tạo cái kiểu bất ngờ này đâu. Con người tôi không biết xấu hổ nhưng anh thì vẫn cần mặt mũi đó. Chắc chắn là có người muốn hãm hại tôi!”
“Đúng vậy.” Tần Tu Nhiên gật đầu: “Cả nhà Tần Bác Văn đều muốn hãm hại em.”
“IQ quá thấp.”
Nghe được đáp án trong đầu, Cố Lam vô cùng đau lòng, Tần Tu Nhiên nhíu mày: “Em còn nói người ta IQ thấp nữa?”
“Đúng vậy. Là một con người dùng não để suy nghĩ thì đương nhiên tôi sẽ không thể nào cố ý gây xích mích với ông nội tương lai của tôi được. Bà ta đã tráo quà của tôi, rất rõ ràng đó chính là muốn hãm hại tôi. Tìm hiểu từ ngọn nguồn, điều tra chỗ nào chuẩn xác chỗ đó.”
Cố Lam đang phân tích thì đột nhiên nhớ ra: “Anh đi điều tra mau, bắt hết bọn họ lại đi!”
Tần Tu Nhiên không nói gì cả, mỉm cười nhàn nhạt nhìn cô.
Cố Lam khó hiểu hỏi: “Anh nhìn tôi như thế làm gì? Hành động đi chứ!”
“Ông nội tương lai?”
Tần Tu Nhiên lặp lại lời nói của cô, Cố Lam ngơ ngác: “Thì sao?”
Tần Tu Nhiên vẫn không nói gì, anh cúi đầu che giấu nụ cười của mình. Cố Lam chẳng hiểu mô tê gì, cảm thấy hơi sốt ruột: “Đừng có lề mà lề mề nữa, thời gian không chờ đợi một ai, anh mau đi tìm ông nội của anh đi, đây chính là cơ hội để quật ngã bọn họ.”
“Ông nội sẽ không điều tra đâu.”
Tần Tu Nhiên khẳng định chắc nịch. Cố Lam ngẩn người. Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn nhà thủy tạ trước mặt, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Trong lòng ông cụ đều biết hết nhưng là người một nhà, dù sao ngoài mặt cũng phải giả bộ gió êm sóng lặng. Em làm rất tốt.”
Tần Tu Nhiên quay sang khen Cố Lam: “Ở trước mặt mọi người phải giữ thể diện của nhà họ Tần, không khơi những tranh chấp đó lên, đó chính là câu trả lời mà ông nội muốn.”
“Sao anh biết?”
Cố Lam cảm thấy Tần Tu Nhiên quá tiêu cực, thử còn chưa thử mà đã đưa ra kết luận trước rồi.
Tần Tu Nhiên im lặng, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Mười lăm tuổi tôi đã phải đi ra nước ngoài. Ba của tôi bắt ép tôi rời đi vì muốn ông nội và tôi không có bất kỳ tình cảm nào, để cho Tần Bác Văn và Tưởng Như giành lấy cơ hội.”
Cố Lam không hiểu tại sao đột nhiên Tần Tu Nhiên lại nói đến chuyện này, cô ngơ ngác hỏi: “Cho nên?”
“Tất cả mọi việc ông nội đều biết hết.” Tần Tu Nhiên bình tĩnh nói: “Nhưng ông ấy vẫn để cho ba của tôi làm thế.”
“Rốt cuộc ông nội của anh ở phe nào vậy?” Cố Lam cau mày: “Trông ông ấy có vẻ như là một người rất tốt.”
“Cũng không tệ lắm.” Giọng nói của Tần Tu Nhiên vô cùng bình thản: “Nhưng dù sao thì ba của tôi cũng là con trai của ông. Giữa mẹ tôi và ba tôi thì ông ấy luôn luôn chọn con trai của mình.”
“Thế mà anh còn giành tài sản?” Cố Lam nhắc đến những chuyện không nên nhắc: “Ba của anh quan trọng đến thế, anh có thể thắng sao?”
“Đó là lúc trước.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Tu Nhiên liếc xéo cô một cái: “Ba tôi muốn tách tôi ra để vun đắp tình cảm với ông nội nhưng ông ấy quên rằng, giữa cha mẹ và con cái đều là kiểu xa thơm gần thối*. Ông ấy vun vén mấy năm nay khiến cho ông nội chán ông ấy lắm rồi.”
*Xa thơm gần thối: Khi ở xa ít gặp nên quý hóa, thương nhớ. Còn khi ở gần va chạm nhiều nên dễ gây mâu thuẫn, ghét bỏ.
“Năm đó anh đồng ý ra nước ngoài là vì đã đoán được điểm này rồi?” Cố Lam phản ứng rất nhanh, dựa trên tính cách của Tần Tu Nhiên, nếu như không phải đã nghĩ đến sẽ có một kết quả tốt, sao anh có thể cứ như vậy đi ra nước ngoài chứ?
Tần Tu Nhiên không phủ nhận, gật đầu: “Ừ.”
“Anh cứ chắc chắn sẽ xa thơm gần thối như vậy ư? Lỡ như biểu hiện của ba anh quá tốt thì phải làm sao?” Cố Lam tò mò.
Tần Tu Nhiên lơ đãng nói: “Ba của tôi và người phụ nữ kia phiền phức đến thế nào, tôi đều biết rất rõ.”
Cố Lam ngẫm nghĩ, cảm thấy Tần Tu Nhiên nói cũng đúng.
Ba của anh thật sự rất phiền phức.
“Thế thì...” Cố Lam khó hiểu: “Cứ thế bỏ qua luôn à?”
“Không phải bỏ qua.” Tần Tu Nhiên kiên nhẫn giải thích: “Ông ấy để Tần Bác Văn đi về trước mặt mọi người chính là đã công nhận vị trí của tôi. Đối với Tần Bác Văn mà nói, đó chính là thua cuộc. Lần này may mà nhờ có em.” Tần Tu Nhiên nhìn về phía Cố Lam khẽ gật đầu, có chút nghiêm túc nói: “Cảm ơn em.”
Tần Tu Nhiên nói lời cảm ơn cô một cách nghiêm túc như thế khiến cho Cố Lam nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô lúng túng cười cười: “Anh cảm ơn gì chứ, đã là người trên cùng một thuyền, vả lại thái độ của bọn họ tệ như thế, tôi cũng không thể cứ để bọn họ yên ổn đúng chứ?”
“Em biết thái độ của bọn họ tệ á?”
“Chứ sao nữa?” Cố Lam kéo áo khoác của mình, cảm thấy vô cùng đắc ý: “Chẳng nhẽ anh tưởng tôi ngốc thật à, cứ tùy tiện nói vài câu đã có thể khiến cho bọn họ không biết giấu mặt vào đâu được nữa? Tôi nói cho anh biết, đây chính là kỹ năng được rèn luyện nên từ dịp tết đó.”
“Kỹ năng?” Tần Tu Nhiên tò mò: “Kỹ năng gì?”
“Giả ngây giả ngô, chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói năng móc mỉa.” Cố Lam tổng kết lại cho Tần Tu Nhiên: “Những điều cần thiết khi đến nhà họ hàng chúc Tết. Bảo đảm anh đi thêm vài năm nữa sẽ không còn người họ hàng nào nữa hết.”
Tần Tu Nhiên bị câu nói này của Cố Lam chọc cười, anh khoanh hai tay trước ngực dựa vào cột hỏi: “Thế em có còn người họ hàng nào không?”
Cố Lam không nói gì, cô ngơ ngác nhìn anh.
Tần Tu Nhiên có vẻ bề ngoài rất đẹp, chỉ có điều anh rất ít khi cười. Trước đây khi nhìn thấy anh cười, không phải đang cười mỉa mai thì cũng là đang chuẩn bị cười một cách đầy giễu cợt.
Vào giây phút này, dường như anh đang rất thoải mái, đôi mắt trong veo sáng ngời, nụ cười như ánh sao rơi xuống, vô cùng dịu dàng, tràn đầy sức sống.
Cố Lam chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn anh, Tần Tu Nhiên không biết tại vì sao, dần dần cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tiếng cười nói ồn ào từ phía xa, còn hành lang lại yên tĩnh đến dị thường.
Tần Tu Nhiên nghe được cả nhịp tim của chính mình, nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của Cố Lam, trực giác mách bảo rằng với tư cách là một người đàn ông, bản thân anh cần phải nói gì đó vào lúc này.
Anh không nhịn được đứng thẳng người lên, đắn đo một hồi rồi nói: “Ờm, thật ra hôm nay... Tôi đột nhiên nhận ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chính là…” Tần Tu Nhiên vẫn luôn cảm thấy lời này không đúng cho lắm nhưng cũng cảm thấy nên nói ra: “Trước đây tôi vẫn nghĩ rằng, con người em có rất nhiều vấn đề, chắc chắn tôi sẽ không kết hôn với em. Nhưng mà...”
Lời còn chưa dứt, pháo hoa vang lên một tiếng “vút” rồi lao thẳng lên trời, đột ngột nổ tung trên không trung.
Vào thời khắc pháo hoa sáng rực cả bầu trời, giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo của một chàng trai vang lên từ phía sau lưng của Cố Lam.
“Lam Lam.”
Toàn thân của Cố Lam run lên, kinh ngạc quay đầu lại, lời nói của Tần Tu Nhiên cũng bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Anh nhìn Cố Lam quay người lại, mặt đối mặt với người thanh niên mặc âu phục màu xám nhạt đang đứng ở hành lang phía xa xa.
Người thanh niên nâng ly rượu lên, có vẻ rất thân thiết nói: “Đã lâu không gặp.”