Sau khi giao việc mua quà cho mẹ vợ cho Đào Nhiên xong, Tần Tu Nhiên cuối cùng cũng thấy yên tâm.
Đào Nhiên vốn là đàn em trong trường của anh, cũng là con cháu nhà giàu. Nhưng từ khi sùng bái anh, đi theo anh từ nước Mỹ về tới trong nước, anh ta làm việc rất đáng tin cậy. Mấy chuyện như mua quà thế này, anh tin Đào Nhiên sẽ không làm anh mất mặt.
Mà đúng là Đào Nhiên cũng nghĩ như vậy, anh ta không thể làm mất mặt Tần Tu Nhiên. Nhưng anh ta, một người chưa từng yêu ai, giờ lại bắt đi mua quà cho mẹ vợ thì quả thực có chút khó khăn.
Cũng may anh ta nhanh trí, anh ta không biết nhưng bạn anh ta chắc chắn biết. Thế là anh ta gửi tin nhắn vào tất cả các nhóm bạn nam/nữ của mình:
Đi gặp mẹ vợ thì nên mua quà gì? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh ta có rất nhiều bạn, không lâu sau wechat của anh ta bùng nổ, mấy trăm tin nhắn tất cả đều tỏ vẻ khiếp sợ hỏi thăm có phải anh yêu đương rồi không, Đào Nhiên lập tức nhắn lại: “Không có thời gian trả lời từng người một, mọi người gửi danh mục quà tặng cho tôi đi.”
Chưa đến nửa tiếng sau, Đào Nhiên đã gom đủ một bản bách khoa toàn thư về “Những món đồ mẹ vợ thích”.
Từ kim cương phỉ thúy cho tới nồi niêu xoong chảo. Thay cả lá cờ “Mẹ vợ tốt nhất” cũng được anh ta đánh dấu trong danh sách.
Đào Nhiên lập tức đi mua quà dựa theo danh sách này, còn Tần Tu Nhiên lại hoàn toàn không biết gì về chuyện đó.
Anh lái xe theo map đi đến khu chung cư nhà Cố Lam.
“Chúng ta cứ đi qua như vậy có phải có chút mạo muội rồi không?” Tần Tu Nhiên vẫn đang cảm thấy rất thấp thỏm không yên: “Nhỡ mẹ em nấu thiếu cơm thì làm sao?’
“Không sao đâu.” Cố Lam vẫy tay: “Nhà mẹ em chẳng có gì nhiều, trừ mỗi cơm là không bao giờ thiếu. Chỉ cần anh không để ý thôi chứ nhà em lúc nào cũng đủ cơm.”
“Ăn cơm thừa nhiều không tốt đâu…” Tần Tu Nhiên nhíu mày, giống như đang do dự.
Cố Lam nghĩ đến sở thích của Tần Tu Nhiên, lưỡng lự: “Nếu không thì chúng ta mua hai hộp mì ăn liền đi?”
“Không cần đâu.” Sau khi hiểu rõ mì ăn liền là gì, Tổng giám đốc Tần tỏ vẻ vô cùng kháng cự: “Hay là em gọi trước cho mẹ em đi, nếu không có cơm thì chúng ta có thể mang một ít cơm qua, hoặc là anh mời mẹ em ra ngoài ăn một bữa.”
“Để em hỏi thử.”
Cố Lam cảm thấy Tần Tu Nhiên nói rất có lý. Cô sẵn lòng ăn cơm thừa nhưng Tần Tu Nhiên thì chưa chắc. Cô gọi điện thoại cho Dương Dung, Dương Dung nghe máy: “Có chuyện gì thế?”
Cố Lam nghe thấy đầu bên kia có tiếng mạt chược thì biết Dương Dung đang chơi mạt chược, cô nói thẳng: “Mẹ, con muốn qua chơi bóng rổ tiện ăn luôn một bữa cơm, chỗ mẹ có cơm không?”
“Có chứ.” Dương Dung không để ý nói: “Chỗ mẹ còn ba món thừa từ hôm trước, canh dưa chua nấu với đậu đỏ, khoai tây thái sợi với dưa chua, còn có cả rau trộn với dưa chua nữa, con qua ăn chung đi.”
“Bao giờ thì mẹ mới có thể bớt ăn dưa chua đi được đây?” Cố Lam nhíu mày: “Lúc nào cũng ăn dưa chua, làm con bây giờ nhìn thấy mì dưa chua Lão Đàm cũng không muốn ăn.”
“Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi.” Dương Dung ghét bỏ nói: “Dì Trương, dì Lý, chú Vương của con đều đang bên nhà mình chơi mạt chược, con đừng làm phiên mẹ.”
Dương Dung nói xong định cúp điện thoại, Cố Lam vội vàng thông báo: “Có đó, Tần Tu Nhiên cũng tới.”
Nghe cô nói vậy, đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một hồi lâu, ngay cả tiếng mạt chược cũng biến mất.
Một hồi lâu sau, bên kia điện thoại nhốn nháo mất một lúc, sau đó một giọng nữ rất nhiệt tình vang lên: “Ôi chao Lam Lam, dì là dì Trương của cháu đây, Tần Tu Nhiên kia là bạn trai của cháu đúng không? Lần này đến gặp mặt người lớn hả?”
“Bà tránh ra cho tôi!” Dương Dung quát to một tiếng, sau đó gần như giật lấy điện thoại, thở hổn hển cố gắng nói dịu dàng nhất có thể: “Lam Lam, Tu Nhiên muốn tới sao? Hai đứa lái xe chậm thôi, nhà chú Vương có con gà cũng lớn rồi, nhà dì Trương con có con cá vược đang nuôi trong bể cũng hoạt bát lắm, để mẹ đi bắt qua. Các con cứ yên tâm đ ến đây đi, mẹ làm cho con một bàn thức ăn ngon!”
“Ặc…” Cố Lam không ngờ Dương Dung lại phản ứng mạnh như vậy, vội vàng trấn an: “Bọn con chỉ ghé qua thôi, không cần…”
Còn chưa nói dứt lời, điện thoại đã truyền tới tiếng tít tít. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cố Lam quay đầu nhìn Tần Tu Nhiên một cái, có chút xấu hổ nói: “Em cũng không ngờ bà ấy lại phản ứng mạnh như vậy.”
“Bác gái có chút kích động.” Tần Tu Nhiên ra vẻ bình tĩnh gật đầu: “Cũng có thể hiểu được.”
Anh cũng kích động.
Anh còn sợ nữa.
Anh cũng không hiểu mình sợ gì nhưng cảm giác lúc này không khác gì lúc anh đi phỏng vấn hay mỗi lần anh muốn đạt được một thứ gì đó, thậm chí cảm giác này còn mãnh liệt hơn rất nhiều.
Dù sao những cơ hội kia anh chắc chắn rằng mình có thể nắm bắt được nhưng Dương Dung là mẹ vợ, anh không thể nắm bắt được.
Cố Lam nhìn Tần Tu Nhiên đang căng thẳng làm cô cảm thấy bầu không khí xung quanh dương như cũng căng thẳng theo. Cô bắt đầu thương lượng: “Nếu không hay là chúng ta không đến nữa…”
“Không được.” Tần Tu Nhiên đưa tay ra, kiên định đánh gãy lời cô nói: “Phải đi, đã nói là đi gặp mẹ vợ rồi, tối nay nhất định phải gặp được. Không thể lưu lại cho mẹ vợ một ấn tượng rằng anh là người lật lọng được.”
Cố Lam thấy Tần Tu Nhiên kiên trì như vậy, chỉ có thể đồng ý: “Được rồi.”
Nhà Cố Lam ở trong một khu chung cư cũ, rất gần chợ trung tâm. Hai người đi chưa được mười phút đã đến nơi.
Khu chung cư này xây khá lâu rồi nên không có chỗ đậu xe, Tần Tu Nhiên phải chạy quanh chung cư một hồi lâu mới tìm được một vệ đường khá hẻo lánh rồi lái hai mươi phút mới đi vào được giữa hai cái cây cổ thụ nghiêng ngả.
Đoạn đường khó khăn này càng khiến Tần Tu Nhiên càng cảm thấy bất an, cảm giác như đây là một điềm báo mơ hồ nào đó.
Vẻ mặt anh càng trở nên nặng nề, Cố Lam nhìn mà thấy tâm trạng cũng lúc lên lúc xuống, liên tục hỏi: “Anh có ổn không? Không thì chúng ta quay lại nhé?”
“Không được.” Tần Tu Nhiên kiên định nói: “Tới cũng đã tới rồi, chúng ta phải đi.”
Cố Lam nhìn dáng vẻ Tần Tu Nhiên như đi chịu chết, thật sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cô chỉ có thể không ngừng xây dựng phòng tuyến tâm lý cho Tần Tu Nhiên: “Anh không phải căng thẳng đâu, mẹ em là người rất tốt, bà ấy hiền lắm, ngày nào cũng dẫn em đi ăn dưa chua, chỉ cần anh không để ý tới sở thích ăn dưa chua của bà ấy là được.”
“Anh không sao.” Bởi vì quá căng thẳng nên Tần Tu Nhiên đã hoàn toàn vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, anh cũng không phát hiện ra khi nói chuyện anh rất lạnh lùng xa cách, như là cách cấp trên nói chuyện với cấp dưới khi ở công ty. Mọi cử chỉ hành động của anh đều toát ra một loại khí chất của người lãnh đạo: “Anh không căng thẳng, Tiểu Cố em cứ dẫn đường là được.”
“Được… Được thôi.”
Cố Lam bị tiếng “Tiểu Cố” này dọa cho sợ tới mức nói lắp. Cô dẫn Tần Tu Nhiên tới cửa nhà mình, móc chìa khóa ra mở cửa, vừa mở vừa giải thích với Tần Tu Nhiên: “Bình thường mẹ em hay ở nhà một mình nên trong nhà khá vắng vẻ…”
“Cạch” một tiếng, cửa vừa mở ra Cố Lam đã quay đầu nhìn Tần Tu Nhiên: “Anh đứng để ý.”
Tần Tu Nhiên không nói gì, anh lẳng lặng quan sát đứng chật người. Một lát sau, anh trang nghiêm gật đầu cúi người chào, trịnh trọng nói: “Cháu chào các chú các dì ạ!”
Cố Lam bị anh dọa sợ hết hồn, quay đầu lại mới phát hiện trong căn nhà nho nhỏ của cô có rất nhiều các bậc cha chú tóc hơi bạc đang đứng đó.
Lúc này, giọng của mẹ cô mới truyền ra từ trong bếp: “Lam Lam, các cô các chú trong khu chung cư đều qua đây xem bạn trai con đó, con dẫn Tu Nhiên vào ngồi trước đi, mẹ đang nấu cơm!”
Nghe vậy, tất cả mọi người mới phản ứng lại, chú Vương đứng cạnh cửa sững sờ nhìn Tần Tu Nhiên, sau khi nuốt một ngụm nước bọt mới run rẩy chủ động vươn tay: “Chào… Chào cậu.”
Tần Tu Nhiên cụp mắt xuống, duỗi ra một tay ra bắt tay chú Vương.
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, quanh thân tỏa ra khí thế áp đảo người khác, hỏi như đang an ủi cấp dưới trong công ty: “Chú họ gì?”
“Tôi họ Ly, cậu họ gì?”
“Cháu họ Tần, tên Tu Nhiên.” Tần Tu Nhiên trả lời một cách ôn hòa, cứ như người của nhà nước vậy: “Chú gọi cháu là Tiểu Tần là được ạ.”
Nói vậy nhưng không biết tại sao, có thể là bản năng của một nhân viên làm công ăn lương đã khiến chú Vương vô thức gọi: “Chào Tổng giám đốc Tần.”
Tần Tu Nhiên khựng lại, anh nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, cuối cùng vẫn phải bình tĩnh gật đầu: “Dạ lần đầu gặp, cháu chào chú.”
Nói xong, mọi người lại thay phiên nhau đi lên bắt tay Tần Tu Nhiên, trên mặt ai nấy hiện lên vẻ khiếp sợ, mờ mịt. Tất cả mọi người đều gọi “tổng giám đốc Tần”.
Sau khi chào hỏi xong, không ai dám ngồi xuống, vội vàng gọi Tần Tu Nhiên: “Tổng giám đốc Tần, đến đây, mau ngồi xuống đây.”
Tần Tu Nhiên bị một nhóm người cao tuổi đã về hưu kéo ngồi xuống, cảm thấy không biết phải làm sao, tiến không được mà lùi cũng không xong. Thế là anh đành phải xấu hổ nhìn Cố Lam.
Cố Lam cũng chưa từng gặp phải chuyện này, đang định nói gì đó thì chợt nghe tiếng Dương Dung gọi mình trong phòng bếp: “Lam Lam, qua giúp mẹ cắt tiết gà nào.”
“Con…”
“Để cháu!”
Cố Lam còn chưa kịp đáp lại, Tần Tu Nhiên đã vội đứng bật dậy, trên mặt viết bốn chữ to “không thể chối từ” rồi quay đầu nói với Cố Lam: “Em nghỉ đi, để anh làm cho.”
Cố Lam khiếp sợ nhìn Tần Tu Nhiên, vô thức hỏi: “Anh cắt tiết gà bao giờ chưa?”
“Đừng lo.” Tần Tu Nhiên giơ tay lên, nắm chặt lấy bả vai Cố Lam, rất tự tin nói: “Cứ giao cho anh, để anh có cơ hội thể hiện.”
Nói xong, Tần Tu Nhiên buông cô ra, mỉm cười với mọi người: “Các cô các chú cứ nói chuyện đi ạ, cháu vào trong giúp dì nấu cơm.”
Tất cả mọi người đều đang có chút không dám tin thì lại thấy Tần Tu Nhiên ưu nhã cởi bỏ bộ vest ra, đặt lên thành ghế sau đó vừa xắn tay áo sơmi vừa đi vào phòng bếp.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn anh, như là nhìn một anh hùng đang chuẩn bị hy sinh bản thân, đơn độc giải cứu trái đất.
Còn Tần Tu Nhiên thì đang không ngừng xây dựng phòng tuyến tâm lý cho mình.
Không phải chỉ là cắt tiết gà thôi sao, không cần phải sợ, anh là đàn ông cơ mà.
Cố Lam với mẹ cô ấy còn có thể làm được thì anh lại càng không thể lùi bước.
Chắc chắn anh phải lưu lại ấn tượng tốt với Dương Dung, lên được phòng bếp xuống được phòng khách, văn có thể kiếm tiền, võ có thể giết gà, là ứng cử viên phù hợp nhất cho vị trí con rể!
Với một cảm xúc mãnh liệt như vậy, anh ra vẻ ưu nhã mở cửa phòng bếp.
Ngay tại khoảnh khắc mở cửa kia, Dương Dung hoảng sợ la lên: “Đừng…”
Lời còn chưa dứt thì đã thấy con gà trống đập cánh “phành phạch” nhảy lên lao thẳng về phía Tần Tu Nhiên. Tần Tu Nhiên hoảng sợ mở to mắt, bị con gà đạp cho một cái trúng ngay vai. Nó mượn lực bay về phía đèn lớn trong phòng khách!
Bóng đèn không vững bị con gà trống đạp một phát lộn vòng. Cố Lam nhanh chóng cầm cái chổi bên cạnh lên đánh về bóng đèn.
Gà trống nhảy khỏi bóng đèn, chạy thẳng lên ghế sofa.
“Bắt lấy nó!”
Cố Lam kêu lớn một tiếng, lúc này Tần Tu Nhiên cũng kịp phản ứng lại, đánh một phát về phía con gà bị Cố Lam đuổi ra khỏi ghế sofa.
Tất cả mọi người vây quanh chặn lại con gà đang không có chỗ trốn lại. Mà con gà này cũng rất cố gắng thể hiện hết sức tinh thần chiến đấu, bị nhiều người vây bắt như vậy mà vẫn kiên trì chạy trốn được một hồi lâu, khiến cho căn nhà trở nên hỗn loạn, người ngã ngựa đổ.
Tần Tu Nhiên nhìn vở hài kịch này, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Anh là một người thông minh, mà người thông minh thì phải dùng cách thông minh để đấu trí đấu dũng với con gà này, không thể để con gà nắm quyền chủ đạo.
“Cháu mở cửa ban công, các cô các chú chặn hết các đường còn lại của con gà này giúp cháu với ạ!”
Tần Tu Nhiên hét lớn một tiếng, vọt tới ban công, mở cửa ra cao giọng chỉ huy.
Ngay khi vừa nghe thấy mệnh lệnh này, dường như tất cả mọi người đã bắt đầu hợp tác có hiệu quả, đuổi con gà này ra ngoài ban công.
Tần Tu Nhiên cầm một thùng nước đứng cạnh ban công, nhìn con gà chạy thẳng về phía anh.
Đây chính là con đường duy nhất của con gà kia, chỉ cần nó chạy đến đó là có thể lao ra ngoài ban công, bắt đầu một cuộc sống mới!
Đây cũng là cơ hội duy nhất đế Tần Tu Nhiên bắt được con gà này. Chỉ cần bắt được nó là có thể nắm giữ được tính mạng của anh, là thành tựu giúp anh rạng danh trong lòng mẹ vợ!
Một người một gà ác liệt nhìn nhau, gà trống nhanh chóng lao đến, cơ bắp của Tần Tu Nhiên cũng căng lên.
Thời khắc con gà này lao ra ngoài ban công… Cũng chính là khoảnh khắc sinh tử của nó đã được quyết định!
Tần Tu Nhiên nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên đập thùng nước xuống đất!
Trúng rồi!
Trong tiếng kêu la hoảng hốt của con gà trống, cuối cùng cảm xúc trong lòng của Tần Tu Nhiên cũng đã lắng xuống.
Anh ngẩng đầu lên, nở một nụ cười kiêu ngạo với Cố Lam đứng cách đó không xa.
“Anh nói rồi.” Anh nhếch miệng cười: “Con người thì phải biết vận dụng đầu óc.”
Cố Lam im lặng nhìn người đàn ông dính đầy lông gà trước mặt rồi lại nghe anh hỏi: “Em có biết kế này của anh tên là gì không?”
Cố Lam: “…”
“Tôi biết.” Chú Vương thấy Cố Lam không nói gì, vội vàng tiếp lời: “Đóng cửa bắt gà!”
“Không phải.” Tần Tu Nhiên lắc đầu, nở một nụ cười tự tin nói: “Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.”
Cố Lam không nhịn nổi nữa, còn để anh đứng xàm nữa thì cô sợ mọi người gọi điện cho bệnh viện tâm thần mất.
Cô bình tĩnh đi đến cạnh thùng nước, nhấc chân giẫm lên thùng nước, khống chế con gà đang điên cuồng giãy giụa kia, khuyên bảo Tần Tu Nhiên: “Ngoan.” Cô cố gắng khiến bản thân cười dịu dàng một chút: “Đi rửa tay trước đi ha, con gà này để em giết cho.”