Hồi thứ mười
Di Vong Chi Cổ (Trung)
“Tuyệt Nhi… Tuyệt Nhi…” Có tiếng gọi khẽ, truyền vào tai Mạc Tuyệt.
Âm thanh này rất quen thuộc, nhưng lại không thể cưỡng cầu.
Gian nan mở mắt ra, đập vào mắt y chính là nụ cười dịu dàng đến cực hạn.
“Dục Quỳnh…” Lòng ngổn ngang, Mạc Tuyệt vươn tay ra muốn giữ chặt Lam Dục Quỳnh.
Lam Dục Quỳnh cũng nắm lấy tay Mạc Tuyệt, ôm y vào lòng, nụ cười bên khóe môi, không bao giờ thay đổi.
Tình cảnh này khiến hai người nhớ lại lần đầu tiên hai người họ gặp nhau. Khi đó Mạc Tuyệt đang tắm, y đang hưởng thụ cái cảm giác hoàn toàn chìm trong nước lại bị Lam Dục Quỳnh kéo ra ngoài.
Lúc đó Lam Dục Quỳnh đã nói: “Mỹ nhân, sao lại nghĩ quẩn như vậy?”
Ký ức ngày xưa ùa về, giờ này Lam Dục Quỳnh cũng nói một câu như thế. Cứ như, tất cả đã trở về, hết thảy… hết thảy lại đều tốt đẹp. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nó lại hóa thành bọt nước, giống như một giấc mộng, khi tỉnh giấc, cũng xa bay.
Mạc Tuyệt nhìn Lam Dục Quỳnh, hỏi: “Đây là đâu?”
“Trong mộng của ngươi!” Lam Dục Quỳnh cảm thụ hơi ấm trên người Mạc Tuyệt, nâng tay lên lau tóc cho y, dịu dàng nói: “Mỹ nhân làm như vậy, tại hạ… tại hạ thật cao hứng!”
Mạc Tuyệt cười ha ha: “Ta làm gì huynh chứ?”
Lam Dục Quỳnh ra chiều tự hỏi, sờ sờ cằm không có râu, nhưng ánh mắt lại chưa bao giờ rời khỏi người Mạc Tuyệt.
“Mỹ nhân vì tại hạ mà trà không nghĩ, cơm không muốn, đến cả lúc tắm cũng muốn ở cùng tại hạ!” Lam Dục Quỳnh trêu chọc: “Tại hạ thật là… thẹn thùng!”
Thấy Lam Dục Quỳnh ra vẻ e thẹn, Mạc Tuyệt trừng hắn một cái, cũng không giãy khỏi ngực hắn.
“Ta ăn ngon miệng, ngủ đủ giấc, Dục Quỳnh không cần phải thẹn thùng!”
Lam Dục Quỳnh mở to mắt, tỏ vẻ khó tin: “Tại hạ và mỹ nhân tắm chung sẽ thẹn thùng a!”
Những lời này khiến Mạc Tuyệt nghẹn lời, không biết phải nói gì. Y còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Lam Dục Quỳnh nắm lấy hai tay, giống như đang che trở trân bảo quý giá, “Thấy con sâu nhỏ chết tiệt này tra tấn mỹ nhân, tại hạ thật hận không thể giết chết nó!”
Sâu nhỏ, tất nhiên là Di Vong cổ.
“Huynh cũng biết?”
Lam Dục Quỳnh rũ mắt xuống, đáp: “Những chuyện của mỹ nhân, tại hạ đều biết!”
Thấy Lam Dục Quỳnh không dám nhìn thẳng mình, Mạc Tuyệt gạn hỏi: “Tại sao?”
Lam Dục Quỳnh cầm tay Mạc Tuyệt tới bên môi, hôn khẽ một cái, nhu tình ấy làm mềm lòng Mạc Tuyệt, đến cả bầu không khí căng thẳng ban nãy cũng tiêu tan, với Lam Dục Quỳnh, y thật không thể nổi đóa lên được.
Lam Dục Quỳnh nói: “Bởi vì… mỹ nhân là giấc mộng của tại hạ!”
Đôi ngươi dịu dàng, so với ánh mặt trời, nụ cười của hắn lại càng ấm áp, khiến Mạc Tuyệt phải nở một cười chân thật từ đáy lòng.
Dục Quỳnh, huynh cảm thấy giấc mộng của ta không phải là huynh sao?
“Huynh thích gì nhất?” Mạc Tuyệt đưa tay vuốt đôi mi anh tuấn của hắn, hỏi.
Hắn đáp: “Ta thích gì mỹ nhân cũng cho hết sao?”
Y đáp: “Ừm!”
Lúc này Lam Dục Quỳnh không hề nghĩ ngợi, hắn hôn lên mi tâm y một cái, nụ hôn rất nhẹ nhàng: “Tại hạ thích nhất mỹ nhân… cười!”
Lông mi thật dài rũ xuống, che đi đôi ngươi mê hoặc. Mạc Tuyệt vùi mặt mình vào lòng Lam Dục Quỳnh.
Hương vị thản nhiên ấy là của Lam Dục Quỳnh, hương vị khiến Mạc Tuyệt yên tâm, khiến Mạc Tuyệt phải hoài niệm, một hương vị khiến Mạc Tuyệt… không thể cưỡng cầu.
Mái tóc dài tới thắt lưng nằm tán loạn trên giường, quấn quanh hai người. Mạc Tuyệt ngước khuôn mặt khuynh thành lên, đủ để hớp lấy hồn Lam Dục Quỳnh. Đôi môi vì cổ độc mà có chút tái nhợt cũng loan thành một độ cung mê người, hàng mi thật dài như bảo hộ đôi ngươi như nguyệt nha.
Lam Dục Quỳnh ngây ra.
Vì nụ cười của mỹ nhân, đế vương giao quốc gia của mình cho y làm lễ vật thì thế nào?
Vì nụ cười của mỹ nhân, giáo chủ tặng võ lâm thiên hạ cho y thì thế nào?
“Nụ cười này mỗi ngày phải nở rộ, vì ta, có được không?” Giọng của Lam Dục Quỳnh dường như có chút xa xôi.
Mạc Tuyệt gật đầu: “Mỗi ngày đều vì huynh mà cười!”
“Tuyệt Nhi, ngươi phải hạnh phúc…”
Lần cuối lưu lại trong tâm trí y, là nụ cười vô cùng ấm áp của Lam Dục Quỳnh.
Mộng, nên tỉnh. Tất cả, cũng đã xong.
Mạc Tuyệt mở mắt ra.
“Tuyệt Nhi! Tuyệt Nhi!”
Âm thanh lo lắng đó là của ai?
Đập vào mắt y là đôi ngươi đầy tơ máu, đầu tóc rối bời, râu nhiều ngày chưa xử lý, trông vô cùng tiều tụy. Đó là: Kha Phượng Viêm.