Trong ngự thư phòng Kha triều, Kha Phượng Viêm đang phê duyệt một bản tấu chương.
“Bệ hạ, thái tử Tây quốc đã có ý quy thuận triều ta!” Sở thái sư – Sở Thanh Dật vui mừng, bẩm báo với Kha Phượng Viêm.
Từ thuở nhỏ, Sở Thanh Dật và Kha Phượng Viêm đã quen biết, sau khi đăng cơ, người này cũng trở thành phụ tá đắc lực của hắn. Tính ra thì có lẽ Sở Thanh Dật lớn hơn Kha Phượng Viêm mấy tuổi.
Buông tấu chương trong tay xuống, Kha Phượng Viêm ngẩng đầu lên, “Tốt lắm! Nói với Minh Hề, lúc lão hoàng đế Tây quốc băng hà cũng là lúc hắn đăng cơ!”
Sở Thanh Dật lĩnh mệnh, “Vậy vi thần sẽ bàn bạc với tướng quân Hoàng Huyền việc dẫn binh tấn công loạn đảng hỗ trợ Minh Hề sắp tới!”
“Thanh Dật, tên thái tử Minh Hề đấy tuyệt đối phải đề phòng, trước hết phải cho hắn ký tên vào khế ước quy thuận mới được!” Kha Phượng Viêm sẽ không cho phép có một chút sơ hở nào.
“Thần đã hiểu!” Sở Thanh Dật chắp tay, nói: “Bệ hạ cứ yên tâm!”
“Lão hoàng đế lâm trọng bệnh, mấy vương gia khác đương nhiên là sẽ có động tĩnh! Minh Hề cũng biết với sức lực của hắn nhất định sẽ không đủ để đối phó đám vương gia đó, cho nên hắn mới ngả về triều ta. Tuy nhiên, cũng không đảm bảo tới lúc hắn lên ngôi có lật ngược lại hay không!” <!-- Web 300x250 --> Nói tới đó, mắt Kha Phượng Viêm híp lại, nói ra một câu lạnh lùng, “Tới lúc đó cứ bí mật giết hắn, sắp xếp một con rối thay vào là được rồi!”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Thanh Dật cũng dần hiện lên vẻ tàn khốc, “Vậy chi bằng cứ trực tiếp sắp xếp một con rối, thế đỡ phải lo chuyện Minh Hề phản bội!”
“Chuyện này không cần gấp, việc sắp xếp con rối ngươi cứ chuẩn bị, nếu tới lúc đó Minh Hề không chịu hợp tác, vậy đừng trách trẫm!” Kha Phượng Viêm nói tiếp, “Thanh Dật, giờ chuyện thu phục không phải là chuyện đơn giản, vấn đề của Minh Hề ngươi cứ tự định đoạt đi!”
Tuy Sở Thanh Dật là quan văn, nhưng từ nhỏ hắn đã cùng tập võ với Kha Phượng Viêm, tất nhiên võ công cũng không thấp. Cho nên, những cử chỉ, động tác ngày thường cũng không có vẻ nhã nhặn như quan văn, ngược lại còn mang phong thái như một vị tướng quân, “Thần nhất định sẽ phân ưu cùng hoàng thượng!”
Đợi Sở Thanh Dật đi khỏi, Kha Phượng Viêm lập tức mở mật hàm ám vệ vừa đưa tới, thấy nét chữ thân quen của Mạc Tuyệt, hắn cảm thấy ấm áp vô cùng. Hắn vuốt ve bức mật hàm như còn thoang thoảng mùi thơm trên người Mạc Tuyệt, tâm trí mê muội…
Nhưng lại nhớ tới một chuyện, dường như quân chủ Ương Thương của Nam quốc cũng đang say mê Mạc Tuyệt của hắn, hắn nổi giận, hận không thể lập tức mang Ương Thương ra bầm thây vạn đoạn. Vì thế, hắn đã giao mọi chuyện ở Tây quốc lại cho Sở Thanh Dật chăm lo, còn hắn, hắn muốn đi gặp Tuyệt Nhi của hắn.
Đã lâu rồi không bước vào ‘Phong Cư’, Ương Thương lẳng lặng đứng trước cửa viện của Mạc Tuyệt không nhúc nhích. Thời gian vừa rồi hắn liên tục đến chỗ của các tân phi, nhưng những đau khổ giày vò trong lòng hắn lại đối lập hẳn với thể xác bên ngoài rõ ràng.
Từ khi nào hắn đã động tình với Hồng Phong? Ương Thương lắc đầu, chua xót, không hiểu vì sao.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Phong, là khi mỹ nhân đang ngủ trưa. Lúc đó, chiếc áo trắng lay lay trong gió, mỹ nhân nằm trên thuyền say giấc, đặc biệt là dung nhan bị che khuất ấy lại càng thêm mị hoặc, như cào vào lòng hiếu kỳ của người xem.
Bắt đầu từ lúc ấy hắn đã động tình? Hay là lúc mỹ nhân nghịch ngợm kéo chiếc quạt xuống, để lộ dung nhan khuynh quốc khuynh thành?
Ương Thương nghĩ không xong, nói không rõ.
“Hoàng thượng…” Sương Nhi vừa bước ra ngoài đã trông thấy Ương Thương đang đứng ngoài cửa như suy ngẫm gì đó, mới cẩn thận gọi một câu.
“Hả? Khụ khụ! Hồng Phong có bên trong không?” Bị Sương Nhi đột nhiên xuất hiện làm giật mình, Ương Thương ho khan hai tiếng.
“Sao Ương đại ca lại không vào nhà?” Trong phòng truyền tới tiếng mỹ nhân như tiếng trời.
Ương Thương cảm thấy hắn sắp sửa bay lên rồi, không ngờ, chỉ vừa nghe được tiếng của mỹ nhân mà hắn đã thấy thoải mái như vậy, ngay cả oán khí tích tụ trong mấy ngày nay cũng như tan biến hết cả.
Không muốn lo nghĩ nữa, cho dù Hồng Phong có thật là thần tử Kha triều, nhưng nếu Ương Thương ta thích hắn, vậy thì có là gì đâu?
Nghĩ thông suốt, Ương Thương thấy hưng phấn, bước nhanh vào trong phòng. Thấy dáng vẻ sáng láng của người nọ, Sương Nhi không khỏi giật mình, khó hiểu.
Hôm nay, mỹ nhân mặc chiếc áo lam trắng xen lẫn, trông rất tuấn dật, khiến ai nhìn thấy y, tâm tình cũng trở nên thư thái rất nhiều.
Thấy Ương Thương bước vào, Mạc Tuyệt buông bút xuống, tự tay châm cho hắn một tách trà.
“Ương đại ca, mời dùng!”
Sau khi nghĩ thông mọi chuyện, Ương Thương cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Hắn đón lấy tách trà của mỹ nhân, uống một hơi cạn sạch.
“Cách Ương đại ca uống trà cũng rất đặc biệt!”
Nghe vậy, mặt Ương Thương đỏ lên, “Ta uống trà, có hơi… nhanh!”
Nghe lý do của hắn, mỹ nhân thấy buồn cười.
“Ương đại ca, hôm nay Hồng Phong có mấy câu muốn nói với huynh!” Mạc Tuyệt ngồi xuống cạnh hắn, vẻ mặt thản nhiên, “Ta là người Kha triều, lần này ta đến Nam quốc thật ra là muốn hai nước có thể giao hảo, thân thiện với nhau!”
Nói tới đó, Mạc Tuyệt không hề tỏ vẻ nghiêm túc, cứ như y đang nói chuyện phiếm với một vị bằng hữu mà thôi, “Trước mắt, trong năm quốc gia hiện giờ, thiên tử triều ta là một hoàng đế hoàn toàn có thể mang lại hòa bình, ấm no cho con dân trong thiên hạ!”
“Vả lại, Ương đại ca cũng là một hoàng đế có lòng nhân hậu, không đành lòng để chiến tranh mang tới đau thương, mất mát cho con dân. Cho nên, ta hy vọng Ương đại ca có thể suy nghĩ lại chuyện ta nói hôm ấy!”
Mắt Mạc Tuyệt đầy ý cười, cứ nhìn Ương Thương như thế.
Ương Thương không ngờ Mạc Tuyệt lại thẳng thắn nói rõ mọi chuyện như vậy, nhất thời, hắn chẳng thốt thành lời.
“Còn ta, về công, đương nhiên là ta mong Ương đại ca có thể mang đến những ngày tháng ấm no, thái bình cho tất cả con dân Nam quốc. Về tư…” Mạc Tuyệt dừng lại một chốc, liếc cho Ương Thương một ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.