Mạc Tuyệt gửi cho Chúc Liên một bức mật hàm, để thủ hạ của mình lén đưa tới Kỳ triều. Trước mắt phải quan sát tình huống của Mi Chỉ, ý của Mạc Tuyệt là, nếu như có thể, sẽ dẫn Mi Chỉ rời khỏi hậu cung.
“Điện hạ, trời trở lạnh, người nên vào nhà đi!” Cung nữ Ngọc Lộ khoác thêm cho Mạc Tuyệt chiếc áo.
Mạc Tuyệt gật đầu, bước vào phòng. Ngọc Tuyết cũng dâng tới một tách trà nóng.
“Điện hạ, người định bỏ qua cho Phương dung thư như thế sao?”
Đưa tay cầm tách trà lên, Mạc Tuyệt cũng không để tâm tới những lời Ngọc Tuyết nói. Ngọc Tuyết thấy thế lại càng sốt ruột, “Người này không thể giữ lại được!”
“Ngọc Tuyết, ngươi lui xuống đi!” Mạc Tuyệt đặt tách trà xuống, phất tay với nàng.
Ngọc Tuyết dậm chân, hậm hực bỏ ra ngoài.
‘Bốp, bốp’ hai cái tát rõ to vang lên.
Ngọc Tuyết bụm má, khó tin, nhìn người đánh nàng – Ngọc Sương.
Sắc mặt Ngọc Sương lạnh lùng, ngay cả lời thốt ra cũng tựa như băng, “Nô tỳ lớn mật, dám càn rỡ trước mặt điện hạ!”
Mạc Tuyệt bảo Ngọc Lộ tới xoa bóp bả vai cho mình, nhắm hai mắt lại.
Ngọc Sương lại nói tiếp, “Cho dù điện hạ có sủng ngươi, ngươi cũng đừng quên thân phận của mình!”
“Ta chỉ đang bất bình cho điện hạ!” Ngọc Tuyết cãi lại.
‘Bốp’ lại một cái tát nữa vang lên.
“Chuyện của điện hạ còn không tới phiên một nô tỳ như ngươi lắm miệng. Việc của chủ tử, ngươi há có thể huyên thuyên?” Ngọc Sương lại giơ tay tát thêm một cái nữa, “Thân là đại cung nữ của Thái Dịch cung, ngươi còn chưa phân rõ nặng nhẹ à?”
Nghe Ngọc Sương nói thế, Ngọc Tuyết chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Dẫu là không phục, nhưng cũng chẳng dám biểu hiện ra ngoài.
“Ngươi trở về suy ngẫm ba ngày đi!”
Mạc Tuyệt cũng phất tay với Ngọc Lộ đang xoa bóp cho mình, ý bảo nàng ta lui xuống.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Ngọc Sương, Mạc Tuyệt mới mở đôi mắt đẹp ra, trong mắt nhuộm đầy mệt mỏi.
“Điện hạ, bên chúng ta có gian tế, sắp tới người phải chú ý nhiều một chút mới được!” Ngọc Sương nói.
“Đã tra ra là ai chưa?”
“Giờ cũng đã biết là ai rồi, chờ đến lúc thời cơ chín muồi nhất định sẽ tóm được!”
Tiếp tục nhắm mắt lại, thì thào, “Sương Nhi, dường như người ta có thể tin tưởng cũng chỉ có mình ngươi thôi!”
Ngọc Sương thở dài một hơi, “Điện hạ, giờ bọn họ đang nhìn chăm chăm vào chúng ta, sai lầm giống như Ngọc Tuyết sẽ là trí mạng! Hôm nay Ngọc Sương tự ý phạt nàng, xin điện hạ trị tội!” Nói xong cũng quỳ ngay xuống.
Mạc Tuyệt đưa tay sờ hai má Ngọc Sương, nói khẽ, “Ngươi làm đúng lắm, nha đầu đó lẽ ra nên phạt từ sớm mới phải, ngày càng không biết lớn nhỏ gì cả!”
Ở một góc độ Mạc Tuyệt không nhìn thấy, dường như Ngọc Sương đang suy nghĩ điều gì.
Một nơi nào đó trong cung.
Nam tử mặc hoàng bào đang thưởng thức chậu cây vừa đâm chồi, nghe một giọng nữ vang lên phía sau hắn.
“Bệ hạ! Nô tỳ đã đến!”
“Ừm, có chuyện gì mà phải đích thân tới nói với trẫm thế?”
“Bệ hạ, mấy hôm trước Hoàng quý quân đã gởi một bức mật hàm cho Chúc Liên điện hạ!”
“Viết gì?”
“Bảo Chúc Liên điện hạ, sau khi chuyện thành lập tức trở về!”
“Ừm!”
Tỳ nữ đó vắt vắt chiếc khăn trong tay, nói tiếp: “Hoàng quý quân còn phái người đi chăm sóc cho quả phụ của Ương Thương!”
“Phi tử mang thai đó à?”
“Đúng vậy! Mấy tháng nữa là đứa nhỏ đó chào đời rồi! Xem ra, Hoàng quý quân muốn mang về nuôi dưỡng!”
Câu này đã gợi lên hứng thú của Kha Phượng Viêm, “Mang vào hoàng cung nuôi dưỡng?”
“Dạ! Lấy thân phận thái giám nhận vào cung!”
Nghe tới từ lấy thân phận thái giám, Kha Phượng Viêm nhíu mày.
Tỳ nữ kia lại nhân cơ hội, nói tiếp: “Ngọc Sương, Ngọc Băng đều là thái giám giả!”
Kha Phượng Viêm xoay người lại, nhìn tỳ nữ đang quỳ trên đất, vẻ mặt của nàng ta phủ đầy chán ghét, không có chút tình cảm nào.
“Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi!”
Tỳ nữ nọ đột nhiên túm lấy ống quần Kha Phượng Viêm, “Bệ hạ, giờ người có thể nhận nô tỳ hay chưa?”
“Hử?” Kha Phượng Viêm cũng không gạt nàng ta ra mà nhìn từ trên cao xuống, hỏi: “Gấp tới vậy à?”
Tỳ nữ nọ ngẩng khuôn mặt còn in dấu tay, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, “Nô tỳ đã ngưỡng mộ bệ hạ nhiều năm như vậy, chỉ mong có thể hầu hạ cho bệ hạ thôi!”
“Bị đánh à?” Kha Phượng Viêm thản nhiên hỏi một câu.
Tỳ nữ nọ cúi đầu, không để Kha Phượng Viêm trông thấy vẻ mặt tàn nhẫn của mình.
“Nô tỳ bị Hoàng quý quân trách phạt!”
Cười lạnh nhìn tỳ nữ quỳ gối dưới chân mình, giờ đây, Kha Phượng Viêm đã biết hết tất cả những chuyện mà Mạc Tuyệt lừa dối hắn. Trong hậu cung, Mạc Tuyệt tranh đấu như cá gặp nước, Thục phi, Trương thị, Triệu phi đều là những kẻ từng đắc tội với Mạc Tuyệt và tất cả đều biến mất. Nhưng kỳ lạ là, sau khi biết rõ mọi chuyện, Kha Phượng Viêm chẳng những không trách móc Mạc Tuyệt, ngược lại còn thấy xót cho y, muốn chinh phục y.
Xót cho y phải sống dưới thân nam phi nhẫn nhục, chịu đựng cảnh bị các phi tử địa vị cao bắt nạt nhiều năm như vậy.
Chinh phục y vì y không chỉ có những lý giải thấu đáo về triều chính, mà đến ngay cả cung đấu cũng chẳng thể đánh bại được y. Một mỹ nhân như thế, sao khiến người ta không yêu thương được đây?
“Tốt xấu gì thì ngươi cũng là tỳ nữ của Hoàng quý quân, vậy trẫm sẽ phong ngươi là lục phẩm quý nhân, phong hào Tuyết.
Ngọc Tuyết dập đầu một cái, thì thầm, “Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng!”
Dạo trước, lúc Mạc Tuyệt xuất cung, Kha Phượng Viêm vì nhớ y, cho nên ngày nào cũng ra vào tẩm cung y ở. Vào lúc này, Ngọc Tuyết đã nhân cơ hội câu dẫn Kha Phượng Viêm, mở áo cởi đai, đến cả thôi tình hương nàng ta cũng dùng tới, nhưng tiếc là Kha Phượng Viêm lại không hề có hứng thú với nàng ta. Cùng đường, Ngọc Tuyết đành phải nói ra những chuyện mà Mạc Tuyệt đã làm sau lưng hắn.
Chuyện này rất có ích với Kha Phượng Viêm, cho nên hắn đã hứa, khi lấy được mật báo của Ngọc Tuyết, hắn sẽ cho nàng ta một danh phận hậu phi.
Thì ra, lúc còn ở phủ thái tử, Ngọc Tuyết đã có tình cảm với Kha Phượng Viêm. Ngặt một nỗi, khi đó trong mắt Kha Phượng Viêm chỉ có mình Mạc Tuyệt, đến cả phi tử trong phủ đều không lọt vào mắt hắn, một tỳ nữ nho nhỏ, sao có thể khiến hắn chú ý đây? Vì thế Ngọc Tuyết đã nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ bước lên được long sàng.
Một lần nhẫn nhịn đã kéo dài nhiều năm như vậy, hiện giờ xem như đã có cơ hội cho nàng. Điều nàng không ngờ, chính là Kha Phượng Viêm vốn đã quên mất Mạc Tuyệt giờ lại yêu y thêm lần nữa, cho dù nàng có làm thế nào, cũng không đổi được một đêm ân sủng.
Tỳ nữ bên người Hoàng quý quân bỗng chốc biến thành Tuyết quý nhân của hoàng thượng, thế là hậu cung lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
Nhận được tin, Mạc Tuyệt đã đánh nghiêng tách trà trên tay, nước rơi đầy áo.
Ngọc Sương bước tới lau khô quần áo cho Mạc Tuyệt, nói: “Điện hạ… Người phải bình tĩnh!”
“Ta có nghe lầm không? Ngọc Tuyết, Tuyết quý nhân?” Mạc Tuyệt thấy khó tin, hỏi lại Ngọc Sương.
Ngọc Sương vừa muốn đáp lại, Tuyết quý nhân ăn vận hoa lệ đã bước vào, hành đại lễ ngay trước mặt Mạc Tuyệt.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng quý quân điện hạ!” Tuyết quý nhân ngẩng mặt lên, để lộ vẻ mặt trang điểm khéo léo, “Thần thiếp xuất thân ở nơi này, cả đời đều là người của điện hạ!”
Mạc Tuyệt chẳng thèm liếc nàng ta một cái, không đáp lại câu nào.
“Ngọc Tuyết, sao ngươi lại trở thành nương nương?” Ngọc Lộ đứng một bên nhìn Tuyết quý nhân, tỏ vẻ khó tin.
Ngọc Tuyết đỏ mặt, rất có dáng một thiếu nữ thẹn thùng, “Nhờ được hoàng thượng và Hoàng quý quân nâng đỡ!”
“Ngươi hồ đồ rồi!” Ngọc Lộ chỉ trích Tuyết quý nhân, “Chúng ta là tỳ nữ của điện hạ, sao ngươi có thể làm trò thế được!”
“Ngọc Lộ! Ngươi lui xuống đi!” Ngọc Sương cắt ngang lời Ngọc Lộ, cúi người trước Tuyết quý nhân một cái, nói: “Tuyết quý nhân trở về đi, hôm nay điện hạ thấy hơi mệt!”
Tuyết quý nhân liếc nhìn Mạc Tuyệt đang nhắm mắt dưỡng thần, nhủ thầm, tất cả vẫn rất thuận lợi.
“Ngọc Tuyết chính là gian tế?” Mạc Tuyệt hỏi.
Ngọc Sương khép cửa phòng lại, gật đầu, “Vừa điều tra được tối qua!”
Ngọc Lộ đứng cạnh bên mắt đỏ hoe, tiếng khóc thút thít ấy khiến những người trong phòng đều rối rắm cả. Ngọc Băng đứng cạnh cau mày, dường như rất bất mãn với việc làm của Tuyết quý nhân. Cũng may là lúc trước Mạc Tuyệt có phòng bị, cho nên nội dung trong bức mật hàm mà Ngọc Tuyết biết hoàn toàn là giả.
Mạc Tuyệt đứng dậy, xoa đầu Ngọc Lộ, an ủi: “Lộ Nhi mau tới thay quần áo cho ta, ta muốn đi gặp hoàng thượng!”
“Điện hạ… Người?” Ngọc Sương trợn mắt.
“Ba người các ngươi chuẩn bị cả đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất cung!” Mạc Tuyệt đổi y phục trắng, bước khỏi cửa, đến ngự thư phòng tìm người nọ.
Nếu gian tế là Ngọc Tuyết, vậy những chuyện mà y làm mấy năm nay Kha Phượng Viêm đều biết cả, nếu vậy, cũng đã tới lúc đàm phán rồi.
Mạc Tuyệt đẩy cửa ngự thư phòng ra. Dường như Kha Phượng Viêm đã đoán được là Mạc Tuyệt sẽ đến, hắn vẫy tay, gọi Mạc Tuyệt tới, nói: “Tuyệt Nhi tới đúng lúc lắm, ngươi xem chữ mà trẫm đề thế nào?”
Mạc Tuyệt từ từ đi tới phía trước, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Kha Phượng Viêm, lòng y lại càng thấy bĩnh tĩnh hơn. Y nhìn xuống, thấy trên giấy Tuyên Thành là ba chữ to ‘Tích Mộ Cư’. Mộ – là phong hào của Mạc Tuyệt.