Từ giây phút An lệ phi biết Ngọc Tuyết bán đứng Mạc Tuyệt, nàng đã không định buông tha cho ả ta. Một người thương tổn đến Mạc Tuyệt như thế, sao nàng có thể bỏ qua được chứ? Trước đây Bình quý tần vì muốn gây bất lợi cho Mạc Tuyệt, nàng có thể giết ả ta một cách dễ dàng, huống hồ chỉ là một quý nhân nho nhỏ!
Thấy An lệ phi bước vào, Ngọc Tuyết lại càng giương cổ, giọng điệu khinh miệt, “Ngươi tới đây làm gì?”
“Ngươi… giết người!” An lệ phi chỉ Ngọc Lộ trên đất, run giọng, hỏi.
“Ngươi chưa từng giết người hay sao?” Tới gần An lệ phi, Ngọc Tuyết thốt ra một câu ngoan độc, “Có muốn ta nói với hoàng thượng, rằng ngươi luôn ái mộ Hoàng quý quân? Hay là…”
Ngọc Tuyết vươn tay bóp khuôn mặt An lệ phi, “Các ngươi có gian tình?”
An lệ phi nghe thế, kích động, “Nói bậy!”
“Vậy à? Ha ha ha,” Ngọc Tuyết cười to lên, “Đừng cho là ta không biết, An lệ phi ngươi, đã yêu Hoàng quý quân!”
“Ngươi nói bậy!” An lệ phi giãy ra, run rẩy.
“Cũng vừa lúc ngươi tới nộp mạng!” Trong mắt Ngọc Tuyết hiện lên ánh sáng hưng phấn. Ngọc Lộ đang ở dưới chân, đây chính là lúc giá họa tốt nhất. Vào lúc nàng ta suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy cổ mình ươn ướt. Nàng ta đưa tay sờ lên cổ, tay, nhuộm đỏ…
An lệ phi nắm chặt cây trâm trong tay, chỉ vào Ngọc Tuyết, “Ngươi, không thể sống!”
Dứt lời, đâm xuống…
Ngọc Tuyết không ngờ mình lại chết như vậy.
An lệ phi không nói gì nhiều, nàng nhét cây trâm đã giết Ngọc Tuyết vào tay Ngọc Lộ, hỏi tiểu nha hoàn đã nhìn thấy mọi chuyện ở cạnh bên, “Ngươi nhìn thấy gì?”
Tiểu nha hoàn run lên, lắp bắp: “Nô tỳ… Nô tỳ trông thấy Tuyết quý nhân và Ngọc Lộ cô nương đã xảy ra tranh chấp… Tuyết quý nhân đánh Ngọc Lộ cô nương… Ngọc Lộ cô nương vì tự vệ đã đâm Tuyết quý nhân… Tuyết quý nhân dùng mảnh tách trà làm bị thương Ngọc Lộ cô nương… Sau đó, hai người đều chết!”
An lệ phi đang đứng đó bình ổn hô hấp lại, nghe tiểu cung nữ nói thế, không khỏi nhìn nàng ta bằng cặp mắt khác xưa.
“Lúc bản cung tới đây đã không kịp ngăn lại thảm kịch này, có hiểu chưa?”
Tiểu cung nữ cúi đầu xuống: “Nô tỳ đã hiểu!”
Tuy là thế, nhưng An lệ phi vẫn quyết tâm trừ khử tiểu cung nữ đó, vì dù sao, nàng ta cũng đã nghe được tình cảm của nàng dành cho Hoàng quý quân. Không thể giữ lại được.
Khi tới bẩm báo mọi chuyện với hoàng thượng, hắn chỉ nhíu mày, sai người mang hai xác chết đó chôn cất. Còn những gì An lệ phi đã nói, hắn cũng không cho người điều tra tường tận.
Cho đến khi mọi chuyện đã hoàn toàn chấm dứt, tiểu cung nữ nhìn thấy tất cả mọi chuyện đó liền biến mất. Và hiện tại, nàng đang quỳ dưới chân Kha Phượng Viêm.
“…Mọi chuyện chính là như vậy!” Tiểu cung nữ bình tĩnh kể rõ mọi chuyện, hoàn toàn khác với cô gái nhát gan trước đây.
An lệ phi có ý với Mạc Tuyệt? Kha Phượng Viêm bước quanh phòng, hiện tại, chuyện khiến hắn lo lắng nhất chính là lòng dạ của An lệ phi. Tiểu cung nữ nọ chính là người Kha Phượng Viêm phái tới cạnh Ngọc Tuyết, tất cả những chuyện về ả ta, đương nhiên là nàng sẽ bẩm báo hết cho hắn biết.
“Tốt lắm! Ngươi thay đổi một chút rồi trở về ám vệ doanh đi!” Thì ra tiểu cung nữ đó là một nữ ám vệ.
Kha Phượng Viêm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lòng thấy bất an. Trong khoảng thời gian Mạc Tuyệt đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, không biết tới lúc y trở về sẽ thế nào đây. Cung nữ tên Ngọc Lộ ấy dường như rất thân với Mạc Tuyệt, aizz, phiền thật.
Mạc Tuyệt trở về biết chuyện nhất định sẽ rất đau lòng, mỗi lần tưởng tượng đến khuôn mặt buồn bã, u sầu của Mạc Tuyệt, Kha Phượng Viêm thật muốn ôm y một cái. Ánh trăng đó, nếu chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của mỹ nhân, nhất định sẽ khiến người ta nhịn không được muốn tới yêu thương. Kha Phượng Viêm ngồi xuống giường Mạc Tuyệt, nhìn ánh trăng, nhớ tới Tuyệt Nhi của hắn.
Trong tay hắn là bộ y phục mà Mạc Tuyệt vẫn thường hay mặc, hắn hít vào một hơi, dường như, còn vương chút mùi hương của Mạc Tuyệt trên đấy. Kha Phượng Viêm tham lam, chôn cả gương mặt vào, nhớ Tuyệt Nhi quá, nhớ đến sắp nổi điên lên mất.
Không biết giờ này Mạc Tuyệt đang làm gì? Có nhớ tới hắn hay chăng?
Nghĩ tới chuyện rất có thể Mạc Tuyệt đang nhớ tới mình, ánh mắt Kha Phượng Viêm bỗng hiện lên sự dịu dàng, trong đêm tối vắng lặng, ở một căn phòng không người, hắn mới có thể lộ ra nét ôn hòa như vậy. Có lẽ đến mai, trời vừa sáng, hắn sẽ lại trở về với vị đế vương lạnh lùng như trước.
Nếu vậy, thì đêm nay, hãy cứ để mặc bản thân. Nhiều ngày qua, hắn luôn thấy rối loạn, mỗi một ngày, hắn lại càng nhớ Mạc Tuyệt nhiều hơn. Bình thường, trong lúc đang xử lý chính sự, tim hắn sẽ đột nhiên đập mạnh lên, sau đó, vẻ mặt cô đơn của mỹ nhân lại hiện ra trong đầu hắn.
Mỗi lần như vậy, hắn đều phải bám chặt lấy bàn để không ngã xuống, tim hắn, đau lắm, đau lắm. Hắn truyền thái y tới xem, nhưng cũng không biết là bệnh gì.
Chẳng lẽ nó có liên quan tới cổ độc hay sao? Chẳng lẽ hắn đã sắp nhớ lại rồi? Từ lúc cho là thế, Kha Phượng Viêm lại bắt đầu chờ mong những đau đớn đó. Có thể sớm nhớ lại Mạc Tuyệt, rất tốt.
Kha Phượng Viêm thắp một ngọn nến, đứng trước chiếc bàn Mạc Tuyệt vẫn hay luyện chữ, mở giấy, mài mực, chấm bút, viết xuống hai chữ: Tương tư.
Nửa đêm trăng sáng, quân ở Thái Dịch Cung.
Trăng đã hiểu, tâm cũng đã hiểu
Hương mỹ nhân vương áo khó phai, quân chủ tương tư như đậu hồng
Cười một tiếng, thán một tiếng
Trời cũng đã sáng rồi, chỉ mong, sớm được trùng phùng.