Trong chiếc xe ngựa đang rong ruổi đường trường, Kha Phượng Viêm vừa chợp mắt được một chút lại cảm thấy ngực mình nhói lên. Hắn khó chịu, mở mắt ra, lòng nóng như lửa đốt, giống như là đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở Kha triều, Kha Phượng Viêm đã lên đường tới Kỳ triều. Hiện tại, chỉ còn khoảng nửa ngày đường là đến nơi. Nhưng không hiểu sao càng tới gần hắn càng thấy bất an.
“Ám Cửu, có tin gì của Hoàng quý quân không?” Mấy ám vệ được phái tới bảo vệ cho Mạc Tuyệt đều bị Mạc Tuyệt đuổi về cả rồi.
“Mấy canh giờ trước Hoàng quý quân đã lẻn vào hoàng cung Kỳ triều một mình!”
Cái gì? Kha Phượng Viêm cả kinh, sao Tuyệt Nhi lại mạo hiểm thế chứ!
“Còn bao lâu nữa thì tới nơi?” Hiện giờ một khắc Kha Phượng Viêm cũng không muốn chậm trễ, chỉ cần nghĩ tới chuyện một mình Mạc Tuyệt chống lại tên thị huyết Kỳ Cảnh đó, hắn đã đứng ngồi không yên.
“Độ khoảng bốn canh giờ nữa!” Ám Cửu bẩm báo sự thật.
Bốn canh giờ! Kha Phượng Viêm không muốn trì hoãn lâu như vậy, nên hắn căn dặn Ám Cửu, “Tới dịch trạm phía trước, ngươi chọn cho trẫm một con khoái mã!”
“Dạ!” Ám Cửu lui xuống. Trong trấn nhỏ phía trước có tai mắt của bọn họ, thỉnh thoảng thám thính động tĩnh Kỳ triều. Và lúc này, chính là lúc cần dùng.
Kha Phượng Viêm nhắm mắt lại, dưỡng thần.
Trong lòng hắn lại nhủ: Tuyệt Nhi, chờ ta.
Trong hoàng cung Kỳ triều.
Chúc Liên che chở cho Mạc Tuyệt, “Hoàng thượng! Người để Hoàng quý quân của triều ta đi đi!”
“Hoàng quý quân Kha triều tới cướp phi tử của trẫm!” Kỳ Cảnh lạnh lùng từ chối.
Chúc Liên không biết phải làm thế nào mới cứu được Mạc Tuyệt, hắn không thể để Mạc Tuyệt vào lao phòng tối tăm đó.
Kỳ Cảnh liếc mắt, ý bảo dẫn Mạc Tuyệt đi, nào ngờ Chúc Liên lại ôm chặt Mạc Tuyệt, “Nếu hoàng thượng cứ khăng khăng muốn giam Hoàng quý quân lại như thế, vậy cứ dẫn cả ta theo là được rồi!”
Chúc Liên đang đánh cược, hắn cược rằng Kỳ Cảnh vẫn còn hứng thú với hắn, sẽ không nhẫn tâm để hắn chịu nổi khổ như vậy. Bay nãy, lúc Kỳ Cảnh và Mạc Tuyệt đánh nhau, Kỳ Cảnh vẫn luôn che chở cho Chúc Liên, sợ Chúc Liên bị đánh trúng.
Nghe Chúc Liên nói thế, Kỳ Cảnh nhướn mày, nhìn Chúc Liên, tỏ vẻ hứng thú, “Nếu ngươi đã cố chấp như vậy…”
Dứt lời, ánh mắt cũng không quên liếc qua Mạc Tuyệt một cái, “Giam cả Văn quân vào địa lao!”
Mạc Tuyệt nhịn không được, mắng khẽ Chúc Liên một câu, “Ngươi là đồ ngốc!”
Chúc Liên bĩu môi, hắn không ngờ Kỳ Cảnh lại có thể nói như vậy.
Suốt dọc đường hắn luôn bất an, cuối cùng, cũng đã tới địa lao trong truyền thuyết. Chúc Liên nhích người lại gần Mạc Tuyệt.
Nơi này đáng sợ thật – Đấy là phản ứng đầu tiên của hắn.
Kỳ Cảnh không đi cùng, hắn chỉ để thị vệ dẫn hai người họ đi. Hai người bị giam cùng một chỗ, nhưng vì võ công của Mạc Tuyệt rất cao, cho nên phải trói chặt y lại. Còn Sơn Trúc, dường như là bị Kỳ Cảnh dẫn đi, không để ba người họ ở cùng nhau.
Cảm giác bị trói rất khó chịu, Mạc Tuyệt hít sâu một hơi, muốn bình ổn tâm trạng lại. Chúc Liên ở cạnh bên trông thấy, hoảng sợ, vươn đôi tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay Mạc Tuyệt, “Mạc ca, ca khó chịu lắm phải không?”
Mạc Tuyệt lắc đầu, thở dài một tiếng, “Nhưng ta lại chẳng thể cứu ngươi ra được!”
Chúc Liên lắc mạnh đầu, “Là ta đã phiền tới Mạc ca rồi!”
Mạc Tuyệt nhìn hắn, nở nụ cười trấn an. Chúc Liên thấy thế, lại muốn chửi bản thân mình, hắn chẳng những không làm nên trò chống gì, lại còn liên lụy cả Mạc Tuyệt.
Kế đó, dường như Chúc Liên đã nhớ ra chuyện gì, nói khẽ, “Mi Chỉ sinh một công chúa, xem ý tứ của nàng ta, chắc là muốn Tây quốc quy thuận Kỳ triều!”
Mạc Tuyệt trầm tư. Mi Chỉ muốn Tây quốc quy thuận Kỳ triều không có gì là không đúng, chồng nàng ta là vua Kỳ triều, đệ đệ là vua Tây quốc, nếu hai người họ có thể chung sống hòa bình thì chẳng có gì là không được.
Nhưng, hiện tại y làm sao thoát được đây? Thứ dây thừng quỷ quái trên người y đúng là phiền toái thật. Không biết Ngọc Băng chờ tiếp ứng bên ngoài có phát hiện ra hay chưa? Nếu như Kỳ Cảnh dùng chuyện ‘Hoàng quý quân Kha triều nửa đêm lẻn vào hoàng cung Kỳ triều’ để áp chế Kha triều, vậy những uy tín mà Kha triều vất vả tạo dựng nên sẽ bị hủy trong khoảnh khắc.
Ngay khi Mạc Tuyệt còn đắn đo suy ngẫm, lao đầu đã tới dẫn hai người họ ra ngoài. Mạc Tuyệt ngẫm, bọn họ muốn tra tấn mình nhanh như vậy? Dường như đây chẳng phải tính cách của Kỳ Cảnh.
Cho tới khi bị dẫn tới hình đường, người ngồi ở đó chính là —Ngụy Ly!
Điều này khiến Mạc Tuyệt ngây ra một chút. Kế đó là cười lạnh, ngẫm, xem ra hôm nay y khó tránh nỗi đau da thịt rồi.
Lúc nhìn thấy Mạc Tuyệt, trong thoáng chốc, những thù hận trong lòng Ngụy Ly đã dâng lên cực hạn. Chính người này đã hại chết Ương Thương lương thiện, chính người này đã khiến hắn mất đi tình yêu cả đời mình. Không thể tha thứ, quyết không thể tha thứ cho hắn ta được. Lúc hay tin Mạc Tuyệt đã bị bắt tới địa lao, Ngụy Ly đã gạt phăng ý chỉ của Kỳ Cảnh sang bên, tự mình tới đây thăm dò hư thực. Cho tới khi nhìn thấy người bị trói đúng là Mạc Tuyệt, hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống y.
Ngụy Ly chẳng thèm nói một câu dư thừa nào, đã bảo người mang tới một chiếc roi đỏ thẫm. Kế đó, trói Mạc Tuyệt giữa hai cây cột.
Chúc Liên đã vào cung một thời gian, tất nhiên cũng biết Ngụy Ly là người thế nào. Hắn lập tức dùng thân phận Văn quân, quát Ngụy Ly: “Nếu ngươi muốn dụng hình với y, cứ xả lên người ta trước!”
Chúc Liên biết Kỳ Cảnh không cho phép ai tự ý dụng hình với hắn, cho nên mới dám lớn tiếng như vậy. Nhưng với một người trong mắt chỉ có thù hận như Ngụy Ly, hắn vốn chẳng xem Chúc Liên là gì.
“Văn quân điện hạ, ta khuyên ngươi nên tránh xa một chút, cây roi này không có mắt đâu đấy!” Ngụy Ly quyết định để Mạc Tuyệt nếm mùi roi Kỳ triều như thế nào.
Gã lao đầu được lệnh dụng hình nhìn thấy Mạc Tuyệt xong, không nỡ ra tay. Phải quất một mỹ nhân như vậy, là nam nhân, đều chẳng đành lòng.
“Phế vật!” Ngụy Ly mắng một tiếng, giật lấy roi quất về phía Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt dùng nội lực hộ thể chịu đựng tất cả, nhưng ai ngờ, những đau đớn trong dự đoán lại chẳng thấy đâu.
“A!” Người hét thảm một tiếng lại là Chúc Liên. Lúc hắn trông thấy chiếc roi ấy quất xuống, đã không nghĩ ngợi gì, lao vào đỡ cho Mạc Tuyệt.
“Ngươi tránh ra đi!” Mạc Tuyệt trông thấy Chúc Liên – một người không biết võ công đã thay y nhận đòn, y quýnh cả lên, “Ta có võ công bảo vệ, chỉ chút ít đau đớn ngoài da đó chẳng là gì, sẽ không ảnh hưởng tới gân cốt, nhưng ngươi lại không giống như vậy!”
Chúc Liên cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Mạc Tuyệt, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Mạc ca đẹp như vậy, để bị thương thì phí lắm!”
Vì một câu đó, suýt nữa Mạc Tuyệt đã rơi nước mắt, nhưng đến cuối cùng, y chỉ trừng Chúc Liên, “Chờ thoát được ra ngoài, ta sẽ tự đánh ngươi!”
Ngụy Ly cũng không vì cuộc nói chuyện của hai người họ mà dừng động tác lại, roi trên tay hắn vẫn không ngừng quất tới. Lao đầu đã được Kỳ Cảnh ra lệnh, không được làm khó Văn quân, giờ lại trơ mắt nhìn công thần Ngụy Ly của bọn họ đánh Văn quân như thế, hắn cũng biết là tình hình không ổn, vội vàng nháy mắt với một tên ngục tốt, để tên kia đi mật báo với Kỳ Cảnh.
Kỳ Cảnh hay tin, vội vàng chạy tới địa lao. Vừa bước vào, hắn nghe được một câu của Ngụy Ly.
“Văn quân điện hạ, nếu hoàng thượng đã nhốt ngươi vào đây, chứng tỏ người đã không còn hứng thú với ngươi nữa rồi, cho dù ngươi có làm như vậy, cũng không đổi được lòng thương hại của hoàng thượng đâu!”
“Cút!” Kỳ Cảnh tung một cước, đá Ngụy Ly văng sang bên, bước tới ôm lấy Chúc Liên đã đầy vết thương.
Chúc Liên thấy Kỳ Cảnh tới, thở phào một hơi, nhìn hắn cười, ngất lịm đi.