Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 7

Dường như Bánh Thịt cũng ý thức được mình đã phạm sai lầm, đôi mắt to tròn bất an nhìn bốn phía…

Muốn bảo vệ cho một đứa trẻ còn chưa chào đời quả là một chuyện không dễ dàng, ít nhất thì càng khó hơn so với những gì Mạc Tuyệt đã nghĩ. Mỗi một miếng ăn điều phải kiểm tra, sợ bị người ta hạ độc, ấy thế mà cũng chỉ chút nữa, An tiểu đễ đã trụy thai.

Lúc Mạc Tuyệt chạy tới, An tiểu đễ cũng đã ngủ.

“Sao lại như thế?” Y hỏi cung nữ đứng cạnh bên.

Tiểu cung nữ Mai Nhi khóc sướt mướt, “Sáng nay nương nương đến thỉnh an Lệ phi nương nương, dường như có chút không vui. Trở về, lúc đi ngang qua hồ sen, nương nương nói muốn yên tĩnh một chút, vì thế người đã dừng lại ngắm hoa! Nào ngờ lại có một con chó nhỏ chạy từ trong bụi cây ra, nương nương kinh hãi, ngã vào trong hồ!”

Mắt phượng nhíu lại, trong hoàng cung sao đột nhiên lại có con chó chạy ra?

“Con chó nhỏ đó là của ai?”

“Là của Liên dung thư!”

Của Chúc Liên? Mạc Tuyệt cảm thấy việc này có gì đó là lạ. Lúc Chúc Liên còn ở phủ thái tử rất thích nuôi chó, vì thế Kha Phượng Viêm từng tặng cho hắn một con, dường như gọi là Bánh Thịt. Mỗi lần nhắc tới tên con chó ấy, Mạc Tuyệt thấy đau đầu, xem ra cũng chỉ có Chúc Liên mới nghĩ ra được cái tên này. Như sực nhớ chuyện gì, Mạc Tuyệt lập tức đứng dậy, “Đi Liên uyển!”

Ngọc Tuyết và Ngọc Sương cũng ý thức được tính nghiêm trọng trong chuyện này, không dám trì hoãn, vội vàng chạy theo Mạc Tuyệt tới Liên uyển, nơi ở của Chúc Liên. <!-- Web 300x250 --> Không ngoài dự đoán, đám người Lệ phi đang ở trong đấy thẩm vấn hắn. Từ rất xa, y đã thấy một thân hình nhỏ gầy mặc y phục màu xanh lá đang quỳ nơi đó.

“Chúc Liên, là ngươi đã bảo con chó đến là làm An tiểu đễ giật mình, ngươi muốn hại hoàng tự trong bụng của nàng, phải không?” Giọng Lệ phi cực kì sắc bén.

“Không phải ta!” Chúc Liên hô to, “Ta không có làm như vậy!”

“Vậy sao?” Lệ phi vốn chẳng tin, “Vậy tại sao con chó của ngươi lại chạy tới hồ sen? Dường như nơi ngươi ở cũng không ở gần chỗ đó phải không nào?”

Chúc Liên cứng họng, hắn cũng không biết tại sao Bánh Thịt lại chạy tới hồ sen. Ôm chặt Bánh Thịt trong lòng, Chúc Liên cắn chặt môi. Dường như Bánh Thịt cũng ý thức được mình đã phạm sai lầm, đôi mắt to tròn bất an nhìn bốn phía.

Mạc Tuyệt nhíu mày, bước vào phòng.

“Lệ phi nương nương, hiện giờ người quả quyết như thế e là quá sớm!” Mạc Tuyệt hành lễ xong, lập tức nâng Chúc Liên dậy, “Chó không phải người, đương nhiên có đôi lúc nó cũng sẽ có chút hành động khiến chúng ta không thể nào đoán được!”

“Sao? Ý Mộ tu sĩ, đây chỉ là hiểu lầm?”

“Đúng vậy!” Mạc Tuyệt ngồi xuống gần đó, “Chỉ dựa vào một con chó đã nói Chúc Liên có lòng tổn hại hoàng tự, như vậy không khỏi quá mức võ đoán rồi!”

“Được!” Lệ phi vỗ bàn, bật dậy, “Vậy chính còn chó này đã hại An tiểu đễ ngã vào hồ sen, mang ra xử tử!”

Nghe được hai chữ ‘xử tử’, Chúc Liên càng ôm chặt Bánh Thịt hơn.

“Nếu trong cung tiếp tục giữ một con chó tấn công người như thế, nhất định sẽ khiến lòng người hoang mang!”

Mạc Tuyệt không nói gì. Bánh Thịt rất ngoan, tại sao lại tấn công An tiểu đễ?

“Mạc ca ca…” Chúc Liên run rẩy túm ống tay áo Mạc Tuyệt.

Mạc Tuyệt nhìn đôi mắt tội nghiệp của Chúc Liên, rồi lại nhìn Bánh Thịt đáng thương đang rúc vào lòng chủ nhân mình, y nhịn không được gõ lên cái đầu nhỏ nhắn đầy lông của Bánh Thịt một cái.

Thật ra Mạc Tuyệt cũng không biết nên làm thế nào cho phải, vấn đề này thật khó giải quyết. Bề ngoài xem ra chỉ có cách xử tử Bánh Thịt mới có thể dằn lại được, nhưng y cũng biết tình cảm của Chúc Liên và Bánh thịt, nếu Bánh Thịt chết, nhất định Chúc Liên sẽ rất đau lòng.

“Lệ phi nương nương! Mạc Tuyệt nghĩ, chỉ cần sau này Chúc Liên giữ kỹ con chó của hắn là được rồi!”

“Nếu như sau này trong hậu cung lại xảy ra chuyện như thế, Mộ tu sĩ có thể chịu toàn bộ trách nhiệm?” Trong mắt Lệ phi đầy vẻ giễu cợt.

Mạc Tuyệt nhìn chằm chằm Lệ phi, khóe môi đỏ mọng cong lên, nhưng đôi mắt mị hoặc lại không chút ý cười.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Cùng lúc này, Kha Phượng Viêm cũng đã tới. Mọi người quỳ xuống hành lễ.

Kha Phượng Viêm nghiêm mặt ngồi xuống.

“Lệ phi đã điều tra được gì chưa?”

“Hồi hoàng thượng, thần thiếp đã điều tra được, chính con chó của Liên dung thư đã tấn công An tiểu đễ!”

Kha Phượng Viêm xoay sang liếc Chúc Liên đang quỳ dưới đất, khiến Chúc Liên hoảng hồn.

“Hoàng thượng, không phải Bánh Thịt cố tình tấn công An tiểu đễ đâu!” Chúc Liên mở đôi mắt to tròn, nhìn về phía Kha Phượng Viêm, cầu xin.

“Là con chó này đã hại An tiểu đễ ngã vào hồ sen?” Kha Phượng Viêm không để lời cầu xin ấy vào mắt, lớn giọng chất vất.

“…Phải!” Đôi mắt to tròn của Chúc Liên đã đầy nước mắt.

“Ngươi đến hồ sen?”

Chúc Liên lắc đầu, “Ta đang ngủ trưa trong tẩm cung…”

“Người đâu, mang con chó này ra ngoài xử tử!” Trong giọng nói của Kha Phượng Viêm ẩn chứa một chút tàn nhẫn, “Bất kể là ai đã dùng con chó này tấn công hoàng tự của trẫm, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”

Ý nghĩa của câu này rất rõ ràng, Kha Phượng Viêm đã nhận định rằng có người đang giở trò, cũng biết người này không phải Chúc Liên.

Những người tại đó bị ánh mắt Kha Phượng Viêm quét qua, toát đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu.

“Hoàng thượng!” Chúc Liên lê tới bên chân Kha Phượng Viêm, ngẩng đầu khóc nức nở, “Bánh Thịt rất ngoan, người cũng biết mà! Nó sẽ không tấn công người khác đâu!”

Chính tay Kha Phượng Viêm đã mua Bánh Thịt cho Chúc Liên làm thú cưng, tính nó thế nào sao hắn không biết chứ?

“Bánh Thịt đã theo ta rất nhiều năm, ta, ta không thể…” Chúc Liên còn chưa nói xong đã bị Kha Phượng Viêm ngắt lời, “Liên dung thư không biết canh chừng chó nuôi của mình, cấm túc một tháng!”

Chúc Liên ngây ra nhìn Kha Phượng Viêm, hắn biết hoàng thượng sẽ không tha cho Bánh Thịt, cả người hắn gục xuống, vô lực.

“Hoàng thượng!” Mạc Tuyệt khẽ lên tiếng, “Từ khi còn ở phủ thái tử, Liên dung thư đã nuôi con chó này, tình cảm sâu đậm! Hay là trục xuất nó ra khỏi cung được không?”

Độ ấm trong mắt Kha Phượng Viêm ngày càng thấp, cho dù là khi nhìn Mạc Tuyệt cũng thế.

“Dám tổn hại đến hoàng tự của trẫm, trẫm sẽ không bỏ qua!”

Lệ phi đứng dậy, đi đến bên cạnh Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng bớt giận, dám làm hại hoàng tự của người, thần thiếp cũng sẽ không tha cho hắn!”

Dứt lời, Lệ phi lập tức nhìn về phía Mạc Tuyệt, “Mộ tu sĩ chớ nên cầu xin nữa, tầm quan trọng của hoàng tự, chắc bản cung không cần nhắc nhở ngươi phải không?”

Mạc Tuyệt mím đôi môi đỏ mọng, không nói gì.

Kế đó, Lệ phi lại quay sang phía Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng đừng giận, Mộ tu sĩ nhân từ phúc hậu, không muốn nhìn thấy một con chó bị xử tử! Huống chi trời cũng có đức hiếu sinh, trước đó thần thiếp cũng đã nhắc nhở hắn rồi, bệ hạ đừng trách phạt hắn làm gì!”

Giỏi cho một Lệ phi mượn gió bẻ măng! Mạc Tuyệt nhắm chặt hai mắt lại, nếu như có thể phong kín tai không nghe thấy gì thì tốt biết bao.

“Mộ tu sĩ vẫn luôn cầu xin?” Một khi có liên quan tới hoàng tự, Kha Phượng Viêm giống như lập tức biến thành một người khác, “Xem ra ngươi đúng là không biết phân biệt nặng nhẹ, cấm túc nửa tháng, chép ‘Cung Luật’ một lần!”

Hạ chỉ ý xong, Kha Phượng Viêm dẫn theo Lệ phi, rời khỏi Liên uyển.

Trong cả quá trình, ánh mắt nhìn Mạc Tuyệt của Kha Phượng Viêm chưa hề có một chút tình cảm nào. Cứ như y chỉ là một người trong số đông các phi tần. Cũng chính vì Kha Phượng Viêm như thế, đã một lần nữa, khiến trái tim Mạc Tuyệt như rơi xuống vực sâu vô đáy.

Ngay khi Ngọc Tuyết đến đỡ y đứng dậy, Mạc Tuyệt cũng chẳng màng tới Chúc Liên đang ở cạnh bên đau lòng, y mệt mỏi tựa vào thành ghế. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Kha Phượng Viêm vì chuyện hoàng tự mà trút cơn giận vào y, ngực trái y bỗng thấy đau nhói.

Phượng Viêm, là chính ngươi đã bức ta đi đến bước này.
Bình Luận (0)
Comment