Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 11


"Bệ hạ, Bùi quốc truyền đạt một phần quốc thư, ít ngày nữa đến Lưu quốc ta, không biết bệ hạ có an bài người ra nghênh đón không?"
"Bùi quốc?" Cố Khinh Hàn nhíu mày, Bùi quốc không phải là quê nhà của cái kia cái gì Thượng Quan quý quân sao? Sứ thần đi sứ Lưu quốc làm cái gì?
"Bẩm bệ hạ, đúng vậy! Bùi quốc nói, nhận được bệ hạ chiếu cố, năm nay Bùi quốc ra không ít rượu ngon, tơ dệt vân cẩm, đặc biệt muốn triều cống cho bệ hạ."
Triều cống? Chỉ sợ là ý của tuý ông không phải ở rượu đi (ý không ở trong lời, có dụng ý khác).

Có điều nếu người ta đã trình quốc thư, nếu cự tuyệt, vậy có vẻ Lưu quốc quá không phóng khoáng.
"Sứ thần Bùi quốc khi nào xuất phát, khi nào đến?"
"Bẩm bệ hạ, sứ thần Bùi quốc đã xuất phát, ít ngày nữa sẽ đến Lưu quốc ta, lần này đi chính là Bùi quốc Vân vương gia."
Vân vương gia? Đây lại là nhân vật có số mà nào?
Áp xuống nghi ngờ trong lòng, ánh mắt chuyển hướng Lộ Dật Hiên, đang muốn hạ chỉ kêu Lộ Dật Hiên ra nghênh đón sứ giả Bùi quốc.

Lại nhớ ra chính mình đã cho nàng hai trách nhiệm trọng đại, nhiệm vụ gian khổ, bĩu môi, suy sụp từ bỏ.
Dường như là nhìn ra tâm sự của Cố Khinh Hàn, thân ảnh đĩnh bạt mảnh khảnh của Lộ Dật Hiên đứngg ra phía trung gian, cung kính xin mệnh: "Bệ hạ, Bùi quốc đến Lưu quốc ta đường xá xa xôi, chờ Vân vương đến được Lưu quốc ta, lúc đó thần có lẽ đã đều giải quyết xong sự việc trong tay.

Cho nên, thần thỉnh chỉ, Vân vương bèn do hạ quan thay mặt tiếp đãi đi!"
Như vậy Lộ tướng sẽ không phải quá mệt mỏi sao? Do dự một chút, vẫn là ứng thanh chấp nhận.


Đại thần trong triều nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có nàng tiếp đãi sứ giả Bùi quốc là thích hợp nhất.

Ít nhất khí thế của nàng đủ trầm ổn, ôn hòa có lễ.
Lâm triều lần này, suốt từ buổi sáng đến buổi chiều mới kết thúc trong sự kinh ngạc không thể tưởng tượng của chúng thần.
Trở lại Phượng Loan cung, Cố Khinh Hàn khoanh tay mà đứng, nhìn tẩm cung tráng lệ huy hoàng này, trong lòng cảm khái một trận.

Đây là cảnh tượng sau khi cô đi vào thế giới này, ánh mắt đầu tiên mở ra nhìn đến.

Chỉ là ngủ một giấc, bèn xuyên không đến đây như vậy, nhân sinh gặp gỡ cũng thật kỳ diệu a!
Trong đầu không tự chủ được nhớ tới một bóng người.

Người kia có một đôi mắt thanh triệt sạch sẽ như đá lưu ly, người kia nhược thế lại không hèn mọn, thống khổ lại không cầu xin, người kia quật cường lại đau thương, không biết hắn hiện tại thế nào, miệng vết thương đã xử lý chưa?
Xuyên tới nơi này hai ngày một đêm, nhắm mắt lại, đều là nam tử đầy người vết thương kia.
Từ nội tâm, thật sự rất muốn tìm một người hỏi tình huống của hắn một chút, nhưng mà cô không thể.


Cô không biết tên họ của hắn, không biết chi tiết về hắn, không biết quan hệ của cô và hắn là như thế nào, tùy tiện hỏi, chỉ để lộ thân phận của mình.
Vừa vào cửa cung sâu như biển, làm một cái đế vương, bên người có bao nhiêu người muốn kéo ngươi xuống đài, muốn thay thế được vị trí của ngươi, chỉ cần một lần hành động sai, bèn sẽ rước lấy họa sát thân, cô đánh cuộc không nổi.
Rũ rũ mắt, thở dài thật sâu.
"Bệ hạ, có phải là mệt mỏi, có cần lão nô cho người xoa bóp gân cốt, thả lỏng thân thể hay không?" Cổ công công khom người khom lưng, ngữ khí mang ôn nhu, đổ ly trà nóng dâng lên cho Cố Khinh Hàn.
"Không cần, trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ tạm, ngươi trước tiên lui xuống đi!"
"Lão nô hầu hạ bệ hạ thay quần áo xong, lại lui ra được không?"
Ngay cả đôi mắt đều lười mở, vẫy vẫy tay, ý bảo Cổ công công lui ra.
"Lão nô cáo lui!" khom người đi ra, trong nháy mắt đóng lại cửa điện kia, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua long sàng.
Phù, mệt mỏi quá! Từ sau lúc xuyên tới nơi này vẫn luôn vội vàng, tối hôm qua vội vàng xem đủ loại tấu chương tư liệu quan lại, nhìn suốt năm canh giờ, mới vừa nhìn xong bèn thượng triều, thượng đến buổi chiều luôn, ngay sau đó lại phê chữa tấu chương, vẫn luôn vội đến bây giờ mới rảnh rỗi.
Mắt nhìn sắc trời, đều đã canh ba đi, chẳng trách toàn thân mệt mỏi không chịu nổi, những cái tấu chương đó cũng thật nhiều, so với núi lớn còn cao hơn.
Nhìn long sàng khổng lồ trước mặt, Cố Khinh Hàn cười cười.

Cái gì cũng đều kém so với nằm trong ổ chăn ngủ một giấc thoải mái.
Đứng dậy, đi đến trên giường, xốc chăn lên, trực tiếp nằm vào, ngay cả quần áo đều lười cởi.
Mới vừa nằm vào chăn, thân mình bèn đụng tới một cỗ mềm mại, ấm áp.

Mắt buồn ngủ của Cố Khinh Hàn ngây ra một lát, con ngươi phát lạnh, nháy mắt thanh tỉnh, bên cạnh có cái gì, lại còn là vật còn sống!
Tay trái đặt lên long sàng, xoay người một cái trên không trung, nhảy xuống, xốc chăn gấm lên.
Nhìn bóng người phía dưới đệm chăn, con ngươi vốn dĩ đã lạnh băng của Cố Khinh Hàn tức khắc lại càng phát lạnh, ngay cả không khí đều hạ thấp vài phần.
Đây là tình huống như thế nào, trên giường làm sao lại xuất hiện nam nhân?
Cổ công công, chắc chắn là hắn làm, ngoài hắn ra, ai sẽ nhàm chán như vậy đưa nam nhân lên giường cô?
Nhìn nam tử gầy yếu trên giường, tứ chi đều bị trói buộc, trói thành hình chữ đại (大) buộc chặt ở long sàng, trên người chỉ có một bộ lụa mỏng trong suốt, ngay cả bộ phận quan trọng cũng không che đậy được, như ẩn như hiện hiện.

Tư thế này không thể nghi ngờ là mê người nhất, tư thế dẫn người phạm tội tốt nhất.

Nam tử giãy giụa, thân mình không ngừng vặn vẹo, trong miệng vì bị mảnh vải bịt lại, đang phát ra một loạt kháng cự bất mãn "ưm, ưm..", trong mắt bốc hỏa, hung thần ác sát nhìn Cố Khinh Hàn.
Không biết là giãy giụa lâu quá, hay là bởi vì xấu hổ, cả mặt nam tử đều đỏ lên.
Cố Khinh Hàn liếc mắt nhìn long sàng một cái, trước đây chưa từng chú ý tới, hóa ra long sàng khổng lồ này bốn phía đều đều có cơ quan, chỉ cần nhấn một cái xuống, bèn xuất hiện hình tròn Khổng Tử đối ứng.

Xem ra, đây lại là một loại thủ đoạn nguyên chủ dùng để tra tấn người đi.
Kéo khăn bịt trong miệng nam tử ra, vừa được tự do, nam tử bèn to miệng mắng, mang theo tức giận, mang theo hổ thẹn, mang theo run rẩy: "Ngươi tên hôn quân này, ngươi mau thả ta, thả ta ra!"
Cố Khinh Hàn bất động, cũng không nói lời nào, bèn lẳng lặng đứng ở mép giường nhìn nam tử không ngừng giãy giụa như vậy.
"Hôn quân, ngươi không được chết tử tế, ngươi mau thả ta ra!"
"Bằng những lời này của ngươi, trẫm không những có thể chém đầu của ngươi, trảm cả nhà ngươi đều chẳng có gì to tát!" thanh âm dào dạt lười biếng vang lên, cởi long bào mặc trên người ra.
Nam tử nghe thấy Cố Khinh Hàn nói, thân mình chấn động, thân thể dừng giãy giụa, trong mắt hiện lên một mạt sợ hãi.


Lại nhìn thấy Cố Khinh Hàn cởi áo ngoài, giật mình một cái, mắt không khỏi co rụt, toàn bộ thân mình run rẩy lên, ngay cả nói đều mang theo nhè nhẹ âm rung: "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì, ngươi đừng tới đây!"
Cố Khinh Hàn không nói, mệt mỏi một ngày một đêm, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

Tuy rằng nam tử trước mắt này thoạt nhìn thanh tú khả nhân, tư thế hiện giờ cũng mang theo cực lớn dụ hoặc.

Nhưng cô còn khinh thường dùng thủ đoạn cưỡng bách, ép người ta đi vào khuôn khổ.
Xốc đệm chăn lên, trực tiếp nằm vào, cũng mặc kệ nam tử bên cạnh, nằm ở bên cạnh hắn.
"Ngươi, ngươi đừng như vậy, ta, ta đã đính hôn, ngươi không thể như vậy..

hu hu.."
Xoay đầu, nhìn thấy nam tử bên cạnh đỏ con mắt, bất lực nhìn cô, mang theo sợ hãi, sợ hãi cầu xin, mắt to ngập nước kia như không cần tiền vèo vèo mà rơi.

Thân mình run lên nức nở.
Cố Khinh Hàn thở dài, nguyên chủ là có bao nhiêu háo sắc, nhiều tàn bạo, nhiều phong lưu, mới có thể dọa người ta thành như vậy.
Kéo chăn qua một chút, đắp thân mình đang lộ ở ngoài không khí.
"Không cho nói chuyện, ngủ! Lại lộn xộn sẽ cường bạo ngươi!" đôi mắt nhắm nghiền, hoàn toàn mặc kệ nam tử bên cạnh có tâm tình gì, trực tiếp ngửa đầu ngủ, lại không ngủ, cô bèn phải ngỏm..

Bình Luận (0)
Comment