Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 127


Cố Khinh Hàn đẩy cửa lớn Ngự thư phòng ra, nhìn ánh mặt trời lúc hoàng hôn chiều tà biến toàn bộ hoàng cung thành từng mảng vàng óng, ban đêm, phất tới, khiến cho người ta sảng khoái từng trận, không nhịn được vươn mình thật dài.
Nhìn phương hướng Lãnh Tịch cung, đáy mắt, hiện lên một mạt do dự.
Cổ công công vội vàng khom người, lấy lòng nhìn bệ hạ nhà mình: "Bệ hạ, nghe nói thân thể Thượng Quan quý quân gần như khỏi hẳn rồi, ngay cả vết thương trên đùi đều chữa cũng coi như gần xong, bệ hạ, có thể đi qua nhìn Thượng Quan quý quân!"
Hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, mới ngắn ngủn hơn một tháng, đã tốt rồi sao? Cô cho rằng, ít nhất phải tĩnh dưỡng trên nửa năm, mới có thể dưỡng tốt đấy!
"Bãi giá Lãnh Tịch cung!"
"Vâng, bệ hạ!" Cổ công công nói với bọn thị vệ phía sau: "Bãi giá Lãnh Tịch cung!"
Lấy Cố Khinh Hàn cầm đầu, một đám tiểu thị, thị vệ mênh mông cuồn cuộn đi vào Lãnh Tịch cung.
Phút cuối cùng, Cố Khinh Hàn vẫy vẫy tay, ý bảo các nàng đều đứng chờ tại cửa, chỉ dẫn theo một mình Cổ công công, đẩy cửa ra, đi vào trong Lãnh Tịch cung.
Trong Lãnh Tịch cung, vẫn là giống như lần trước tới, hủ bại lụi bại không chịu nổi, trong viện trồng vài cây rau cải, hai gian phòng.
Lúc này, trong phòng truyền đến từng tiếng âm thanh cổ vũ, khiến Cố Khinh Hàn dừng bước chân lại, cẩn thận lắng nghe, cũng nhìn vào phòng trong.
Chỉ thấy, Thượng Quan Hạo chống một cái gậy, dưới sự chỉ bảo nâng đỡ của Thượng Quan Vân Lãng, cùng tiểu Lâm Tử, từng bước một tập tễnh đi đường, mà Sở Dật một thân bạch y, đang ngồi ở cạnh bàn, không ngừng mân mê dược liệu.
Thượng Quan Hạo đi còn chưa được ổn định, thân mình thỉnh thoảng lung lay, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, khiến người nhìn đau lòng từng trận.
Lông mày rậm hơi hơi nhướng lên, dưới lông mi dài mà con vút, có một đôi mắt trong trẻo giống như sương mai, mũi thẳng dọc dừa, đôi môi đỏ căng mịn giống như cánh hoa hồng, còn có làn da trắng nõn..


Cố Khinh Hàn có trong nháy mắt nhìn đến nỗi hoảng hốt.
Không biết tại sao, tuy rằng ở cùng Thượng Quan Hạo không nhiều lắm, thậm chí có thể nói, chưa từng ở cùng nhau, nhưng chỉ cần yên lặng nhìn Thượng Quan Hạo, là có thể an ủi trái tim tang thương vỡ vụn kia của cô.
Chẳng sợ, chỉ đứng ở một góc thật xa, nhìn nhất cử nhất động, từng cái nhăn mày từng nụ cười của hắn.

Trái tim cô đều sẽ không hiểu nổi ấm áp lên.
Khóe miệng giương lên một cái, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Thượng Quan Hạo.

Bỗng nhiên, cảm thấy dáng vẻ lúc hắn tập đi đường, cũng đáng yêu như vậy!
"Hạo nhi, lại kiên trì một chút, ngay lập tức sẽ đến!"
"Đúng vậy, đúng, lại đi một bước!"
Thượng Quan Vân Lãng đứng ở phía trước Thượng Quan Hạo, mỗi khi Thượng Quan Hạo đi một bước, Thượng Quan Vân Lãng bèn lùi ra phía sau một bước, hướng dẫn Thượng Quan Hạo tiếp tục đi tới.
Đột nhiên, dưới chân Thượng Quan Hạo lắc lư, cây gậy đang chống trượt xuống, sắc mặt Cố Khinh Hàn đại biến, bước vọt vào, một tay đỡ Thượng Quan Hạo lên.
Cổ công công đi theo phía sau Cố Khinh Hàn, chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ thổi tới, lại chớp mắt, bệ hạ đã xuất hiện ở phòng trong, đang đỡ Thượng Quan quý quân.
Chép chép miệng, khinh công của bệ hạ càng ngày càng lợi hại, ngay cả lúc này trọng thương chưa lành, đều có thân thủ như vậy, bệ hạ quá tuyệt vời! "

" Ngươi không sao chứ? "
Cố Khinh Hàn đột nhiên xuất hiện, kinh động toàn bộ người trong phòng, đôi mắt từng người đều trừng lớn nhìn cô.
Chỉ có Thượng Quan Hạo sau khi kinh ngạc xong, vội vàng không dấu vết rút tay mình về, có chút co rúm lùi về phía sau.
Thượng Quan Vân Lãng vội vàng tiến lên một bước, đỡ lấy Thượng Quan Hạo, cẩn thận mà kiểm tra thương thế hắn.
Cố Khinh Hàn ngơ ngẩn mà nhìn cái tay mới vừa nắm lấy Thượng Quan Hạo, vẻ mặt hoảng hốt trong khoảnh khắc.

Lúc vừa mới đỡ lấy hắn, Cố Khinh Hàn rõ ràng cảm giác tim mình đập nhanh hơn rất nhiều, trái tim đều nhảy thình thịch.
Nhưng mà đến lúc ấm áp kia rời đi, cô cảm giác có một thứ quan trọng bị lấy ra khỏi cơ thể.
" Nô hầu, nô tài ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! "
Cố Khinh Hàn phản ứng lại, nhẹ nhàng nói!" Đứng dậy đi! "
" Tạ bệ hạ! "
Thượng Quan Hạo đứng ở bên cạnh Thượng Quan Vân lãng, thân mình có chút bất ổn cũng hơi hơi dựa vào, giọng nói trong trẻo ôn hòa vang lên:" Thần hầu gặp qua bệ hạ, bệ hạ vạn phúc! "
Đột nhiên nghe được tiếng thỉnh an hơi lộ ra co rúm của Thượng Quan Hạo, đầu Cố Khinh Hàn không khỏi nhìn về phía Thượng Quan Hạo.


Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Hạo thỉnh an cô, cũng là lần đầu tiên nói chuyện với cô, khiến Cố Khinh Hàn bỗng nhiên cười một cái.
Khóe miệng Cố Khinh Hàn đột nhiên giương lên, khiến Thượng Quan Hạo có chút dựng tóc gáy, thân mình hơi hơi rụt rụt về phía Thượng Quan Vân Lãng.
Mày kiếm của Thượng Quan Vân Lãng hơi nhăn, nhẹ nhàng đỡ Thượng Quan Hạo lên trên giường, một thân anh khí nội liễm, ôm quyền vái chào sang sảng:" Gặp qua nữ hoàng bệ hạ, đã lâu không gặp! "
" Đúng vậy, đã lâu không gặp, không biết Vân vương sống ở chỗ này như thế nào? Trẫm, hổ thẹn, chưa dùng hết lễ nghi của chủ nhà, lạnh nhạt với Vân vương! "
" Nữ hoàng bệ hạ quá khách khí, có thể chuyển đến Lãnh Tịch cung ở cùng Hạo nhi, đây là vinh hạnh của bổn vương đó! "
Lông mày Cố Khinh Hàn hơi nhíu một cái, Vân vương đây là có ý gì, là trách cô, vẫn nhốt Thượng Quan Hạo ở lãnh cung sao?
Nhẹ nhàng cười:" Vân vương đường xa mà đến, làm sao có thể để ngươi ở tại loại nơi lụi bại như thế này đâu! Nếu mà truyền ra ngoài, còn không phải sẽ nói Lưu quốc ta, không hiểu đạo đãi khách! "
" Ha ha, nữ hoàng bệ hạ, ngài không phải luôn luôn đều đãi khách như thế nào sao? Từ mười mấy năm trước, lúc Hạo nhi tới Lưu quốc, đạo đãi khách của ngươi chính là không giống người bình thường như thế! "Khi Thượng Quan Vân Lãng nói đến" đạo đãi khách ", nghiến răng thật chặt.
Cố Khinh Hàn cười lạnh:" Vân vương, ngài nhầm rồi, Thượng Quan quý quân, từ khi vào Lưu quốc ta, bèn không phải khách, mà trẫm chiêu đãi ngài có như vậy, đây không phải là yêu cầu của ngài sao? "Cố Khinh Hàn không dấu vết phản bác lại.
Thượng Quan Vân Lãng trong khoảng thời gian ngắn có chút nghẹn lời, tới Lãnh Tịch cung chính xác là yêu cầu của y.
" Vân vương tới Lưu quốc đã được nhiều ngày, bởi vì trẫm gần đây có việc quấn thân, vẫn luôn chưa dùng hết lễ nghi của chủ nhà, không bằng như vậy đi, ba ngày sau, Trẫm mở yến tiệc, mở tiệc chiêu đãi Vân vương, thứ nhất, coi như để tạ tội, thứ hai, cũng là kết giao tốt giữa hai nước! "
Thượng Quan Vân lãng, vốn định phản đối, nhìn thấy Thượng Quan Hạo, lại nghĩ đến nhiệm vụ của mình khi tới Lưu quốc, không nhịn được gật gật đầu:" Nữ hoàng thịnh tình mời khách, bổn vương sao có thể cự tuyệt, cung kính không bằng tuân mệnh! "
Cố Khinh Hàn hơi mỉm cười gật gật đầu, đi đến bên cạnh Thượng Quan Hạo, ôn nhu nói:" Thân thể tốt hơn chút nào không? Còn có chỗ nào không thoải mái hay không? "
" Tạ bệ hạ quan tâm, thần hầu không đáng ngại! "Thượng Quan Hạo cúi đầu, tránh đi ánh mắt của cô.
" Sở đại phu, Thượng Quan quý quân hiện giờ như thế nào? "

" Bẩm bệ hạ, Thượng Quan quý quân, thân mình vẫn còn có chút suy yếu, nhưng mà đã gần như khỏi hẳn, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, sau đó sẽ chậm rãi bình phục lại! "Sở Dật một thân bạch y như tuyết vội vàng tiến lên một bước, khom người đáp lại.
" Nếu thân mình Thượng Quan quý quân gần như khỏi hẳn, bèn dọn ra khỏi Lãnh Tịch cung đi, ban Lãm Nguyệt Các! "
Cố Khinh Hàn phun ra một câu này, thần sắc của mỗi người không giống nhau.
Đứng ở một bên, Tiểu Lâm Tử mừng rỡ như điên, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, một đôi mắt ngập nước, sáng lấp lánh mà nhìn công tử nhà mình.
Con mắt Sở dật vốn dĩ bình tĩnh, nghe được một câu này, tim nảy lên một chút, trong mắt hiện lên từng trận sầu lo, lo lắng nhìn Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Vân Lãng, trong lòng vừa mừng vừa lo.

Y cũng hy vọng Hạo nhi dọn ra khỏi Lãnh Tịch cung, Lãnh Tịch cung này, cái gì cũng không có, thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu tiếp tục ở tại nơi này, mùa đông cũng không biết phải chịu đựng như thế nào, nhưng nếu rời khỏi Lãnh Tịch cung, vào Lãm Nguyệt Các, cũng tượng trưng cho việc về sau không thể giờ giờ phút phút làm bạn hắn, rốt cuộc, hắn là một quý quân trong hậu cung, mà y, chỉ là một ngoại thần.
Thượng Quan Hạo nghe câu nói như thế, đôi mắt trong veo như đá lưu ly đột nhiên yên lặng bất động, không nhìn ra vui buồn.
Mà Cổ công công nghe câu nói như thế, sắc mặt đại biến, Lãm Nguyệt Các, đó chính là nơi phượng hậu tương lai ở đó, bệ hạ cho Thượng Quan quý quân dọn đến Lãm Nguyệt Các, vậy phải giải thích như thế nào?
" Cổ công công, truyền ý chỉ của trẫm, Thượng Quan quý quân tính cách thận trọng, hiền lành hòa nhã, dịu dàng nhân hậu, mẫu mực tao nhã, khiến tim trẫm được an ủi, ban Lãm Nguyệt Các, thưởng, trăm lượng vàng ròng, hai đôi ngọc như ý, một đôi san hô ba thước, một đôi ôn ngọc vạn năm, trăm cuộn tơ lụa, lụa nhuyễn yên tốt nhất, hai cuộn gấm hoa, một ít đồ cổ ngọc thạch, châu báu vật phẩm trang sức."
Cổ công công ngạc nhiên, thưởng nhiều như vậy? Đây là khúc nhạc dạo Thượng Quan quý quân một lần nữa được sủng ái sao?
Thượng Quan Hạo nghe được Cố Khinh Hàn hạ chỉ ban thưởng, lại là kinh hãi, sắc mặt đại biến.
Tập tục của Lưu quốc, được bệ hạ ban thưởng, cần phải thị tẩm để có được niềm vui của bệ hạ, hoặc là, sắp bị thị tẩm.
Bệ hạ, hôm nay là muốn tuyên bố y thị tẩm sao?.

Bình Luận (0)
Comment