Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 130


Vội vàng từ trên ghế dựa đứng lên: "Thần hầu gặp qua bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng vào phòng bèn nhìn thấy người Thượng Quan Hạo mặc một bộ trường bào (áo dài của nam giới, kiểu áo của Trung Quốc), vạt áo thẳng màu đen, quần áo rũ xuống, cảm giác rất tốt, lưng thắt đai rộng, hoa văn bạch nguyệt tường vân, trên eo chỉ đeo một khối ngọc chất liệu tốt, hình dạng nhìn như thô ráp lại mang phong cách cổ xưa ảm đạm.

Tóc đen được cột tùy ý bằng một dải buộc tóc màu bạc, không hề đội mũ cũng không hề cài trâm, trên trán có vài sợi tóc bị gió thổi tung, đan xen uốn lượn với dải buộc tóc màu bạc kia, có vẻ rất là uyển chuyển nhẹ nhàng.
Lúc này, người hắn hơi khom, cúi đầu thỉnh an, không nhìn được cả mặt, chỉ có thể nhìn được một sườn mặt trắng nõn, cùng với một cái cằm gầy gò nhọn hoắt, nhưng không thể không nói, bộ áo choàng này vô cùng hợp với quần áo trên người hắn.
"Đứng dậy đi, chân ngươi còn chưa được nhanh nhẹn, nên không cần đứng, ngồi xuống trước đi!" Tiến lên vài bước, một tay đỡ Thượng Quan Hạo ngồi ở ghế trên.
"Thế nào, ở chỗ này đã quen chưa? Còn có cần thêm những thứ gì nữa hay không?"
"Tạ bệ hạ quan tâm, thần hầu ở chỗ này rất quen, cũng không cần thêm thứ gì nữa!" Bám vào Cố Khinh Hàn, ngồi ở trên ghế mềm, cúi đầu nhẹ giọng trả lời.
"Nhìn thế nào mà sắc mặt vẫn còn tái nhợt như vậy? Thân mình không thoải mái sao?"
Cố Khinh Hàn nhìn về phía Thượng Quan Hạo vẫn luôn cúi đầu, có chút có khó hiểu, sắc mặt của hắn tuy rằng tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn như cũ không hề thay đổi bao nhiêu, sắc mặt vẫn là tái nhợt, chẳng lẽ mấy ngày nay cũng không hề điều dưỡng tốt?

Sắc mặt trầm xuống: "Sở đại phu đâu? Gọi hắn lại đây cho trẫm!"
Trong lòng Thượng Quan Hạo hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu: "Bệ hạ, Sở đại phu, rất dụng tâm mà chữa trị cho thần hầu, là do thân mình thần hầu quá yếu, cho nên mới.."
Sắc mặt Thượng Quan Hạo có hơi hoảng loạn, vội vàng, lo lắng, trong lòng Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng mềm nhũn, vỗ lưng hắn: "Không sao đâu, trẫm chỉ là muốn hỏi hắn một chút, tình huống của ngươi thế nào, đừng lo lắng!"
Theo lời Cố Khinh Hàn nói, bên ngoài đi vào một nam tử người mặc bạch y hoa văn trăng non, trích tiên phiêu dật, dáng người nam tử cao thẳng, mặt mày như họa, rũ mí mắt, sau khi đi vào, bèn cung kính quỳ xuống: "Nô hầu gặp qua bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Gặp qua Thượng Quan quý quân, quý quân thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
"Đứng dậy đi!"
"Tạ bệ hạ!"
Cố Khinh Hàn liếc mắt nhìn kỹ Sở Dật một cái, bất luận là khí chất trên người, hay là vẻ mặt, hoàn toàn không hề kém bao nhiêu so với ba vị quý quân trong hậu cung của cô, càng đáng quý hơn là, tuy rằng hèn mọn, nhưng ở trên người hắn, nhìn không ra một chút dáng vẻ hèn mọn, thái độ của hắn, không tự ti cũng không kiêu ngạo, không cao ngạo không nóng nảy, mỗi tiếng nói cử động, nhất cử nhất động, đều gãi đúng chỗ ngứa.
Không nhịn được có chút nghi ngờ, một đại mỹ nhân đặt trong hậu cung như vậy, nguyên thân cũng không hề ăn luôn hắn sao? Người bình thường nhìn thấy dáng vẻ trích tiên này của Sở Dật, chắc chắn sẽ thu hắn vào hậu cung luôn.
Ổn định tinh thần, đi vào chủ đề: "Thân thể Thượng Quan quý quân thế nào?"
Chợt nghe được những lời này của Cố Khinh Hàn, trong lòng Sở Dật căng thẳng, chẳng lẽ bệ hạ phát hiện Thượng Quan quý quân có tin vui?
Do dự đắn đo không biết mở miệng như thế nào, bên tai lại truyền đến giọng nói không vui của Cố Khinh Hàn, vội vàng bình ổn trái tim đang nhảy lên: "Bẩm bệ hạ, Thượng Quan quý quân không ngại, chỉ là từ nhỏ thân mình suy yếu, thời gian dài không đủ dinh dưỡng, thân thể lại tiêu hao quá độ, chỉ có thể chậm rãi điều chỉnh, điều trị quá gấp, chỉ sợ sẽ phản tác dụng, hơn nữa, cơ thể quý quân suy nhược, chỉ sợ tạm thời không có phúc nhận được hoàng sủng!"
Cố Khinh Hàn không dấu vết nhìn thoáng qua Sở Dật, không có phúc nhận được hoàng sủng? Hắn là đang lo lắng cô sẽ gây rối Thượng Quan sao? Hay là thay Thượng Quan giải vây? Nhìn sang hướng bên cạnh một cái, chỉ thấy Thượng Quan Hạo nghe được cơ thể suy nhược, không có phúc nhận được hoàng sủng, trong lòng chợt thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân mình đều mềm xuống, không hề cứng đờ căng thẳng nữa.
Bĩu môi, cô là hổ già sao? Sẽ ăn hắn sao?
"Tốt nhất là như vậy, nếu để trẫm biết ngươi nói dối, trẫm cho ngươi đẹp mặt!"
"Nô hầu không dám lừa gạt bệ hạ!" Vội vàng lại quỳ xuống lần nữa, dập đầu hành lễ với Cố Khinh Hàn.
"Lui ra đi!"
Sau khi Sở Dật lại hành lễ lần nữa, khom người lui ra ngoài, chỉ là sầu lo giữa mày càng ngày càng sâu.

Y cũng không muốn lừa gạt bệ hạ, nhưng nếu hiện tại nói với bệ hạ, với tính cách của bệ hạ, thai nhi trong bụng Thượng Quan quý quân, tuyệt đối không giữ nổi, hiện tại Vân vương còn ở nơi này, hắn có thể xuống tay từ trên người Vân vương, xin Vân vương hỗ trợ.

Hy vọng có thể lại chống đỡ qua ba ngày, qua được yến hội, nếu Vân vương ra tay tương trợ, thai nhi của Thượng Quan quý quân, có lẽ là có thể giữ được!
Sau khi Sở Dật đi rồi, Thượng Quan Hạo yên lặng ngồi ở một bên, cúi đầu, nắm chặt quần áo trên người, nhất thời, Cố Khinh Hàn cũng không biết nói gì, đứng dậy, nhìn thấy trên bàn đặt một bức tranh.
Duỗi tay cầm bức tranh lên, cẩn thận nhìn xem.

Chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, trong lòng chính là chấn động, bức tranh này không phải bản vẽ thực tế của Lãm Nguyệt Các sao.
Mỗi một góc, mỗi một đóa hoa tươi, mỗi một tác phẩm điêu khắc, đều giống như đúc Lãm Nguyệt Các đang ở, Lãm Nguyệt Các sôi nổi trên giấy, rất sống động, sinh động như thật, sợ là ngay cả cameras ở thế kỷ 21 cũng cùng lắm là như thế.

Chẳng qua, bức tranh này còn chưa hoàn thành, nét bút cuối cùng ngừng tại cái xích đu ở cửa Lãm Nguyệt Các, có lẽ là người vẽ tranh đột nhiên bị hoảng sợ, nét mực trên cái xích đu thấm đẫm từng dấu mực đen tròn.
Có chút kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Hạo: "Đây là ngươi vẽ?"
"Vâng, rất nhiều năm, không hề động vào bút vẽ, có chút lạ lẫm, khiến bệ hạ chê cười!"
Cố Khinh Hàn rất muốn tự vỗ đầu mình, rất nhiều năm không hề động vào bút vẽ, đều có thể vẽ đẹp đến như vậy, nhìn một cái đã biết là vẽ liền mạch lưu loát, mỗi một nét, mỗi một hình, độ mạnh yếu đều vô cùng thích hợp.

So với những bức tranh nổi danh treo trên tường Lãm Nguyệt Các đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Thật là người so với người, tức chết người!
"Ngươi không đi làm họa sĩ, thật là quá đáng tiếc!" Nhìn ánh mắt khó hiểu của Thượng Quan Hạo, Cố Khinh Hàn lại bổ sung một câu: "Chính là người chuyên môn vẽ tranh kiếm tiền!"
Thượng Quan Hạo có chút xấu hổ cúi đầu.
Tiểu Lâm Tử đứng ở một bên, co rúm bất an, rất muốn nói một câu, Thượng Quan quý quân cũng từng làm họa sĩ nha, trước kia lúc ở tại Thính Vũ Lâu, quý quân cũng thường xuyên vẽ một vài bức tranh, bán cho nhóm tiểu thị bên dưới, kiếm được một chút ngân lượng, ý đồ ấm no, có điều làm họa sĩ một chút cũng không tốt, căn bản không kiếm được mấy đồng tiền, chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua ba bữa cơm.
"Hôm nào, ngươi cũng giúp trẫm vẽ một bức được không?"
"Vâng, được!"
Cố Khinh Hàn cười, ngồi ở một bên, yên lặng nhìn Thượng Quan Hạo, phất phất tay, ý bảo tiểu Lâm Tử lui ra ngoài.
Tiểu Lâm Tử có chút lo lắng nhìn về phía Thượng Quan Hạo, cho đến khi nhìn được ánh mắt an ủi của Thượng Quan Hạo, mới quay đầu, từng bước một đi khỏi Lãm Nguyệt Các.
"Muộn rồi, chúng ta nghỉ tạm đi!".

Bình Luận (0)
Comment