Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 141


Trong lúc Cố Khinh Hàn đang do dự muốn thử xem hay không, trong lòng, một tiếng khóc đè nén truyền đến, Cố Khinh Hàn kinh ngạc, vội vàng hồi thần.
Khó hiểu nhìn Đoạn Hồng Vũ, trong lòng buồn bực, kỳ lạ, hôm nay, tay chân của Đoạn Hồng Vũ làm sao lại không làm mấy động tác không sạch sẽ nữa rồi? Như bình thường, không phải hắn thích sờ cô nhất sao? Nhìn bả vai run lên của hắn, Cố Khinh Hàn nâng đầu hắn lên, nhìn hắn khóc như hoa lê vũ đái, vội vàng kinh hãi, dùng cổ tay áo lau lau giúp hắn: "Làm sao vậy, ai bắt nạt ngươi à, nói cho trẫm biết, trẫm thay ngươi trút giận nhé!"
"Bệ hạ, hu hu.." Đoạn Hồng Vũ lại lần nữa vùi đầu ở trong lòng Cố Khinh Hàn, đau đớn khóc thút thít.
"Đừng khóc nha, có tủi thân gì thì nói với trẫm, trẫm bảo đảm, đánh người đã bắt nạt người một trận thật đau!" Cố Khinh Hàn vô thố muốn an ủi hắn, lại ngại chạm vào thân thể hắn, cái áo khoác mỏng kia, mặc có gì khác nhau không có mặc đâu? Khó hiểu, hắn đường đường là quý quân, trong hậu cung có ai dám đắc tội hắn đâu?
"Không có người bắt nạt thần hầu, là do thần hầu cho rằng bệ hạ không cần thần hầu nữa!" Đoạn Hồng Vũ rầu rĩ nói, thân mình lửa nóng lại cọ trên người Cố Khinh Hàn một cái, càng ôm chặt cô hơn.
"Tại sao lại cho rằng như vậy?" Cố Khinh Hàn thả lỏng, thì ra là việc nhỏ này nha.
"Bởi vì người không thích thần hầu chạm vào người!"
"Trẫm không thích ngươi chạm vào trẫm lúc nào?"
"Nhưng mà ngày đó, thần hầu chỉ ôm eo người, ngươi bèn cho thần hầu một ánh mắt hình viên đạn, còn phạt thần hầu chép nam giới!"
Cố Khinh Hàn bẻ tay hắn ra, nâng mặt hắn lên: "Đồ ngốc, ngươi cũng không nhìn ra lúc ấy tâm tình của trẫm đang không thoải mái sao? Có thể chịu đựng được ngươi, đã không tệ, ngươi còn một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đương nhiên phải phạt!"
Buồn cười nhìn hắn tủi thân mà bĩu môi, trong mắt ngập nước, muốn nói lại thôi, đột nhiên có loại cảm giác, muốn đẩy ngã hắn.
Cái tên này, lúc để cho hắn ra tay thì không chịu ra tay, lúc không muốn để hắn ra tay, hắn bèn ra sức sờ, rốt cuộc trong đầu chứa cái gì, không thấy được hôm nay cô rất có hứng thú sao?
"Vậy hiện tại thần hầu phải làm như thế nào? Bên trong nam giới viết, không thể chủ động cầu hoan với thê chủ, chỉ có thể an phận chờ thê chủ lâm hạnh!" Nâng đôi mắt rưng rưng lên, ngây ngốc nhìn Cố Khinh Hàn.
Quả thực, Cố Khinh Hàn muốn tự tát mình một cái, không có việc gì bảo hắn chép nam giới làm cái gì? Ăn no rửng mỡ, đặc biệt nói muốn hắn chép nam giới sao?
"Vậy trẫm đưa ngươi đi làm, chúng ta lên trên giường từ từ làm!" Cố Khinh Hàn tà ác nhìn Đoạn Hồng Vũ, dỗ cừu con một tay bế hắn lên, đi về phía giường.
Ồ, tên yêu nghiệt này, cao như vậy, thế mà lại gầy như vậy, cũng không hề nặng một chút nào!

Đoạn Hồng Vũ vùi đầu ở trong lòng cô, không còn muốn nói lại thôi, không còn hoa lê vũ đái, không còn mắt phượng rưng rưng, chỉ có cười trộm như tặc, cùng với ánh mắt thực hiện được ý đồ.
Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng đặt hắn ở trên giường, lập tức, Đoạn Hồng Vũ lại bày ra một vẻ mặt cừu con yếu đuối, e lệ ngượng ngùng mà nhìn Cố Khinh Hàn.
Cố Khinh Hàn có chút sững sờ, chẳng lẽ thật sự ngày đó đã dọa hắn, thế cho nên dọa một tên yêu nghiệt thành như vậy?
"Cái đó, nam giới cũng không cần chép nữa, cũng quên nó đi, nam giới chính là hại người!"
Tay Đoạn Hồng Vũ ở chỗ Cố Khinh Hàn không nhìn tới, bày một động tác yes, cười trộm trong lòng.

Chỉ chờ những lời này của ngươi, còn tận một trăm lần chép nam giới đấy, ngay cả một lần y cũng chưa chép xong, còn bị y ném đi.
Ánh mắt vô cùng đáng thương mà nhìn Cố Khinh Hàn, đỏ mặt mắc cỡ: "Bệ hạ, có cần thần hầu cởi áo tháo thắt lưng cho ngài không?"
"Không cần, tự trẫm làm được, ngươi nằm xuống, chờ trẫm sủng hạnh ngươi!"
"Vâng, thần hầu hiểu rồi!" Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng, càng đỏ thêm, ném một ánh mắt dụ dỗ qua.
Cố Khinh Hàn nhìn thấy tình ý trong mắt hắn, cùng với thân hình nóng bỏng, mỗi một chỗ đều bị đang dụ hoặc cô.

Tốc độ cởi long bào không khỏi càng nhanh thêm.
Trong lòng Đoạn Hồng Vũ mừng rỡ, hoa đều sắp nở, khuôn mặt lại không thể không giả vờ ra dáng vẻ e lệ ngượng ngùng, nghẹn đến mức y vô cùng vất vả, rất nhiều lần suýt chút nữa để lộ, trong lòng vẫn luôn đếm, cởi đến đai lưng, long bào, áo trong, nha, áo trong cũng cởi, hừm, yếm thật đẹp, thế mà bệ hạ dùng yếm đỏ thẫm hình mẫu đơn.
Nhìn động tác của Cố Khinh Hàn, Đoạn Hồng Vũ nuốt nuốt nước miếng, mắt đào hoa chớp cũng không chớp nhìn Cố Khinh Hàn, y nhìn đến mức nhiệt huyết sôi trào.
Phải chủ động sao?
Không được, hình như bệ hạ không thích y chủ động, vẫn là bị động một chút thôi.

Nhưng mà y không thể chờ được nữa, làm sao bệ hạ tháo cái trâm cài đầu cũng lâu như vậy chứ!
Bệ hạ, ngài đừng chỉ có nhìn thần hầu, ngài xuống tay thật đi mà, nếu ngài lại không xuống tay, thì để cho thần hầu xuống tay đi.

Hu hu..
Làm sao vẫn còn nhìn thế, ngài cũng không thể nhanh một chút sao, người ta rất sốt ruột nha!
Thật nôn nóng mà, ngài muốn nhìn, trực tiếp kéo xuống không phải là được sao, vội vội vội, vội chết người ta.
Đoạn Hồng Vũ quả thực muốn khóc, vốn dĩ nhìn thấy bệ hạ nhà mình cởi quần áo đến cái yếm rồi, trong lòng y vui như nở hoa, cho rằng sẽ lập tức nhào tới, không nghĩ tới, bệ hạ bèn ngừng tại đây, không nhúc nhích, chỉ liên tục nhìn y.
Y có gì đẹp đâu, muốn nhìn có thể trực tiếp lên giường để nhìn mà!
Vẻ mặt đưa đám, tủi thân mà nói: "Bệ hạ!"
Nghe được giọng nói tủi thân của Đoạn Hồng Vũ, Cố Khinh Hàn lắc lắc đầu, yên lặng nhìn hắn.
Cô rất muốn ăn sạch sành sanh hắn, lại sợ sau khi ăn hắn, về sau phải chịu trách nhiệm với hắn, nam nhân nơi này không giống nam nhân ở thế kỷ 21, có thể chơi tình một đêm, sau khi chơi xong, vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Hiện tại muốn ăn hắn, về sau, có thể cả đời ăn vạ cô hay không nha, không được, cô cũng không nghĩ đến sẽ mang theo một cái đuôi.

Nhưng mà dáng người hắn thật sự rất tuyệt nha, căng bóng mịn màng, sờ vào, nhất định rất mềm, rất thoải mái!
Hắn lớn lên cũng thật yêu nghiệt mà, một đôi mắt ươn ướt chớp cũng không chớp mà nhìn cô, dường như còn đang mời cô kìa, nhìn theo dáng người hắn xuống dưới, vừa nhìn một cái lại muốn phun hỏa.


Trời ạ, dáng người này thật sự là quá mê người, không được, cô sắp phun máu mũi!
Cô quyết định, phải ăn hắn sạch sẽ, về sau có chuyện gì, về sau lại nói, hiện tại lại không đẩy ngã hắn, cô đành phải chết trước vẻ đẹp này rồi.
Nghĩ đến đây, đá văng giày trên chân ra, bò lên trên giường.
Đoạn Hồng Vũ nháy mắt thở dài một hơi nhẹ nhõm, còn tốt còn tốt, còn tốt là bệ hạ lên đây, bằng không thật sự, y muốn ảo não mà chết.

Chỉ cần hôm nay y hầu hạ bệ hạ cẩn thận, nói vậy, về sau bệ hạ sẽ càng sủng ái y hơn nhỉ.

Cần phải hầu hạ bệ hạ cẩn thận, lại không hầu hạ tốt, chỉ sợ y cách thất sủng cũng không còn xa!
Một tên Vệ Thanh Dương đã đủ phiền phức, ở ngoài cung bệ hạ lại mê một tên hồ ly tinh, hiện tại, lại còn có một tên Thượng Quan, quá nhiều người đoạt miếng thịt tươi là bệ hạ, y cần phải xuống tay thật nhanh mới được!
Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, õng ẹo nói: "Bệ hạ, chúng ta, làm việc chúng ta thích đi!"
"Được thôi, làm việc chúng ta thích, ngươi ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại!"
Đoạn Hồng Vũ rất nghe lời mà nhắm mắt lại, chờ đợi Cố Khinh Hàn sủng hạnh, tay nắm chặt vạt áo khoác mỏng của y.

Trong lòng vừa chờ mong, vừa sợ hãi, sợ Cố Khinh Hàn giống như trước, tàn bạo ngược đãi y.

Có điều hôm nay nhìn trạng thái này, hình như bệ hạ không có đam mê phương diện kia đâu, thật tốt, bệ hạ như vậy thật tốt!
Miệng cười ngọt ngào, lông mày bởi vì mỉm cười mà hơi hơi cong lên.
Đột nhiên, khóe miệng truyền đến một cỗ mát lạnh, Đoạn Hồng Vũ kinh hãi, không nhịn được muốn mở mắt, bên tai truyền đến giọng nói của Cố Khinh Hàn.
"Ngoan, nhắm là được, đừng mở!"
Đoạn Hồng Vũ nghe lời, lông mi run rẩy, không dám mở mắt, để mặc Cố Khinh Hàn lướt qua.

Đột nhiên, trên người truyền đến từng trận rùng mình, mỗi một chút rùng mình đều kích thích tiếng lòng của y, bóng ma trước kia nháy mắt bao phủ lên, Đoạn Hồng Vũ kinh hãi một cái.
"Làm sao vậy, không thoải mái sao?" Hình như cô không hề dùng sức nha.
"Không, thần hầu chỉ là vui vẻ!" Đoạn Hồng Vũ không dám mở mắt, có chút mất tự nhiên nở một nụ cười, đôi tay gắt gao túm lấy áo khoác mỏng trên người.

Trong lòng không khỏi tự mắng mình, không phải muốn được đến bệ hạ sủng ái sao, hiện tại khó khắn lắm, bệ hạ mới chịu lâm hạnh y, ngược lại, tại sao y lại sợ hãi đây?
Hiện tại, bệ hạ không giống như trước kia, tại sao y lại sợ hãi, hôm nay đoán chừng bệ hạ cũng sẽ không đánh y.
"Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút!"
Bên tai, lại truyền đến giọng nói ôn hòa của Cố Khinh Hàn, Đoạn Hồng Vũ thả lỏng tay đang nắm chặt áo khoác: "Bệ hạ, lát nữa, có thể nhẹ nhàng một chút hay không?"
"Được, trẫm sẽ nhẹ nhàng một chút, sẽ không làm ngươi đau!"
Theo lời Cố Khinh Hàn nói, Đoạn Hồng Vũ cảm thấy rùng mình đến mức kịch liệt hơn, không nhịn được càng muốn nhiều hơn.
"Ưm, bệ hạ, thần hầu thật là khó chịu!" Rốt cuộc Đoạn Hồng Vũ không chịu đựng được nữa, mở đôi mắt mê mang, nhìn Cố Khinh Hàn.
Vốn dĩ toàn thân Cố Khinh Hàn đang muốn giải phóng, nhìn thấy ánh mắt này của Đoạn Hồng Vũ, quả thật muốn để hắn tiến vào trong thân thể.

Ánh mắt này quá mê người, đây không phải là đang lộ liễu mời cô sao?
"Ngoan, nhắm mắt lại, trẫm muốn vào rồi!"
Nghe vậy, Đoạn Hồng Vũ vội vàng nhắm mắt lại, đôi tay ôm lấy lưng của cô, trong lòng từng chút ngọt ngào.
Cố Khinh Hàn nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt cũng mê mang, không nhịn được sắp phải đi vào.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng gõ, động tác cuối cùng của Cố Khinh Hàn bị ngăn lại: "Bệ hạ, Lộ tướng có việc gấp cầu kiến!".

Bình Luận (0)
Comment