Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 144


Vẻ mặt Thượng Quan Vân Lãng khó xử, y cũng không nỡ rời khỏi Hạo nhi, chỉ là..
Thượng Quan Hạo vội vàng hòa giải, trong lòng chua xót, trong mắt lại cười, nói: "Tiểu Lâm Tử đừng quấy rối, Vân vương còn có rất nhiều việc phải làm đấy, sao có thể luôn luôn ở lại Lưu quốc, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sớm muộn gì cũng phải tan, Vân vương có việc thì đi về trước đi, chính sự quan trọng!"
Không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại, Thượng Quan Vân Lãng nhìn Thượng Quan Hạo miễn cưỡng cười vui vẻ, trong lúc nhất thời có hơi không đành lòng.
Thượng Quan Hạo nắm chặt đồ thêu trong tay, nắm chặt đến mức toàn bộ đều dúm dó, có chút do dự mà nói: "Vân vương, ngài có thể trả lời ta một câu hỏi hay không?"
"Câu hỏi gì, ngươi nói đi!" Thượng Quan Vân Lãng cười, vuốt phẳng sợi tóc lộn xộn trên trán của hắn, động tác hết sức ôn nhu.
"Ngươi là người hoàng thất Bùi quốc sao?" Sắc mặt Thượng Quan Vân Lãng trầm xuống, có chút căng thẳng mà nhìn Thượng Quan Hạo, châm chước mở miệng.

Còn chưa mở miệng, Thượng Quan Hạo cúi đầu, giọng nói rầu rĩ vang lên: "Ta biết, ngươi là người hoàng thất Bùi quốc, chỉ là sợ ta tự ti, mới vẫn mãi không chịu nói với ta.

Ngươi không cần giấu ta, ngươi càng giấu, mới có thể thật sự khiến ta càng thêm tự ti!"
Thượng Quan Vân Lãng sờ sờ đầu của hắn: "Thật xin lỗi, ta.."
"Không sao đâu!" Đôi mắt trong trẻo nâng lên, yên lặng nhìn Vân vương, nói tiếp: "Vậy hiện tại ngươi có thể nói cho ta không?"
"Đồ ngốc, ta là ca ca ngươi đấy, Thượng Quan Vân Lãng, còn nhớ rõ không?"
Thượng Quan Hạo lâm vào trầm tư, trong mắt một mảng mê mang.


Thượng Quan Vân Lãng, tại sao cái tên này lại quen thuộc như vậy, nhưng mà y không nghĩ ra, bốn tuổi y đã tới Lưu quốc, về sau gần như cắt đứt thư từ với Bùi quốc, mỗi năm một bức, tin tức mỗi năm vẫn là viết dưới sự giám sát của công công.

Mấy năm gần đây, thậm chí là hoàn toàn cắt đứt liên hệ.
Y chỉ biết, phụ hoàng mẫu hậu của y rất thương y, y còn có hoàng huynh, còn có rất nhiều đại ca ca, nhưng mà một người y cũng không nhớ nổi tên của bọn họ, càng không nhớ nổi diện mạo của bọn họ.
"Lúc ấy ngươi còn nhỏ, không nhớ ra cũng là bình thường, đừng nghĩ nữa, lại nghĩ đầu sẽ phải hỏng mất!" Sủng nịch xoa xoa tóc của hắn.
"Nghiêm túc mà nói, ta là đường ca (anh họ) của ngươi, ngươi nhìn xem, nhẫn trên tay ngươi đưa cho tiểu Lâm Tử, chính là khi còn nhỏ ta tặng cho ngươi!" Vân vương chỉ chỉ tiểu Lâm Tử đang há to miệng, đứng ngây ra ở một bên, còn chưa hề phản ứng lại.
Thượng Quan Hạo mở to cặp mắt trong trẻo kia, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Cái nhẫn kia, cái nhẫn kia là Vân vương đưa?
Y chỉ nhớ rõ, cái nhẫn kia là do một vị ca ca rất thân với y đưa, không nghĩ tới, thế mà lại là Vân vương.

Bao nhiêu giấc mộng lúc nửa đêm, bóng dáng đưa nhẫn cho y kia vẫn cứ hiện lên ở trong đầu y, nhưng mà y không thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ biết hắn rất sủng nịch mình, cái gì cũng nhường mình, đưa y theo chơi diều, đưa y theo bắt dế..

Mà mỗi lần y đều đi theo phía sau hắn gọi ca ca..
Trong mắt ngập một tầng hơi nước, nhiều năm như vậy, rốt cuộc gặp được một người thân.


Thì ra ở lúc y còn sống, thật sự có thể nhìn thấy người thân.
"Ca ca!" Thượng Quan Hạo nức nở nói.
Vân vương trong lúc nhất thời cũng có chút hoảng hốt, trong lòng từng trận chua xót, tuy rằng mười mấy năm không gặp, phần tình cảm kia vẫn như cũ không hề thay đổi, đây là đệ đệ nhỏ của y, đệ đệ nhỏ nhất, đệ đệ từ nhỏ đã được che chở gấp đôi, không nhịn được đặt đầu của hắn ở trước ngực y, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.
"Ngươi chờ ta, chờ ta làm xong việc của Bùi quốc, ta tự mình tới Lưu quốc đón ngươi về nhà, nhất định phải chịu đựng, chờ ta trở lại, biết không?" Vân vương nâng mặt hắn lên, đối mặt với mình, bình tĩnh nhìn Thượng Quan Hạo vẫn đang kích động, giọng điệu kiên định hứa hẹn nói.
Thượng Quan Hạo nhìn về phía đôi mắt hắn, trong mắt hắn kiên định như vậy, không thể lay động, dường như toàn bộ khó khăn đều không thể ngăn trở hắn.
Ánh mắt trong trẻo nở ra một mạt ý cười: "Ta tin tưởng ngươi!"
"Ha ha ha, ta là ca ca của ngươi, trước kia bởi vì còn nhỏ, không có năng lực che mưa chắn gió cho ngươi, hiện tại ta đã trưởng thành, đương nhiên phải tự bảo vệ đệ đệ của mình, chờ ta làm việc xong xuôi, đón ngươi về nước, về sau chúng ta không bao giờ tới Lưu quốc, món nợ này, ta sẽ chậm rãi tính với Lưu quốc!"
Lúc Thượng Quan Vân Lãng nói được nửa câu đầu, sắc mặt sủng nịch không che giấu chút nào mà toát ra, mà lúc nói đến nửa câu sau, sắc mặt chợt có hơi dữ tợn, thậm chí nghiến răng nghiến lợi.
Tình nghĩa của Vân vương đối với y, đương nhiên y có thể cảm nhận được, sau khi nghe xong nửa câu đầu, trong lòng Thượng Quan Hạo tràn đầy ngọt ngào, mà khi nghe được giọng điệu nửa câu sau của hắn, Thượng Quan Hạo chợt có hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Ca ca ngươi là muốn.."
"Không sai, đường đường là hoàng tử của Bùi quốc ta, dưới một người, trên vạn người, ở Bùi quốc nhận hết tất cả sủng ái, nhưng các nàng lại đối đãi với ngươi như vậy, thù này ta ắt phải báo!" Trên mặt, vẻ mặt âm ngoan chợt lóe mà qua.
Thượng Quan Hạo mẫn cảm bắt gặp thấy vẻ mặt của hắn, vội vàng nắm tay hắn lên, có hơi hoảng loạn nói: "Ca ca, tuyệt đối đừng như vậy, những việc này đều đã trôi qua, đừng giết chóc thêm nữa được không?"
Suy sụp mà buông tay hắn ra, dựa vào mép giường, như đang tự nói, lại như đang nói với Vân vương: "Hai nước giao chiến, chịu khổ từ đầu đến cuối là bá tánh, vì một mình ta, mà tử thương ngàn vạn, đến lúc đó có bao nhiêu gia đình sẽ bị tan đàn xẻ nghé, lại có bao nhiêu cá nhân, sẽ giống như ta vậy, trở thành tù binh của quốc gia bọn họ, cả đời không về được nhà!"
"Ta biết ca ca thương ta, nhưng ca ca thương ta, đồng thời cũng thương binh lính hai nước cùng với bá tánh một chút đi, bọn họ cũng đều là có cha mẹ sinh ra, cũng sẽ đau lòng khổ sở, bại trận mười mấy năm kia, tuy rằng ta còn nhỏ, nhưng ta vẫn có thể nhớ rõ, tiếng các bá tánh khóc thét rung trời bên đường, một trận chiến tranh kia, mất đi bao nhiêu gia đình.."

Một năm thảm bại kia của Bùi quốc, mấy chục vạn tướng sĩ máu chảy ở biên cương, toàn bộ Lưu quốc, một mảng đau thương, một mảng tiếng khóc, khắp nơi đều có thể nghe được tiếng các bá tánh ngửa mặt lên trời khóc thút thít, những ký ức đó, mơ mơ màng màng, lại từ đầu đến cuối để lại dấu vết ở trong đầu y.
Cúi đầu, che một giọt nhiệt lệ trong mắt lại, quật cường không để nó chảy xuống.
"Ngươi quá lương thiện, ngươi như vậy, sao khiến ta yên tâm để một mình ngươi ở lại Lưu quốc đây?"
"Không sao đâu, ta rất tốt, bệ hạ cũng đối với ta rất tốt, ca ca không cần lo lắng!"
Tốt cái gì mà tốt, nàng đối tốt với ngươi, chẳng qua là nhìn ở việc sứ thần Bùi quốc đã đến thôi, nếu nàng thật sự đối tốt với ngươi, tối nay làm sao vẫn còn truyền quý quân khác đến thị tẩm, y cũng không quên, ban nãy, lúc y đến Loan Phượng cung thỉnh cầu gặp mặt bệ hạ, trong Loan Phượng cung truyền đến từng tiếng rên rỉ, cùng với khuôn mặt đen như than khi đi ra của nữ hoàng Lưu quốc, cho dù cưỡng ép che giấu, cũng không che giấu được.
"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ những gì ta nói, nhất định phải chịu đựng, ca ca sẽ đến đón ngươi về nhà, nữ hoàng Lưu quốc cũng đồng ý cho ngươi về nước, ca ca sẽ nhanh chóng làm xong xuôi việc nước, chờ ca ca, biết không?"
"Vâng, Hạo nhi đã biết, ca ca nhất định không được phát động chiến loạn, được không?"
Nhìn ánh mắt mong đợi của Thượng Quan Hạo, Thượng Quan Vân Lãng thầm thở dài một tiếng, y không đưa hắn về, thật sự đúng sao?
"Ngươi cũng đã nói như vậy, nếu mà ca ca lại phát động phản loạn, chẳng phải là làm trái với tâm ý của ngươi!"
Phá khóc mỉm cười, ánh mắt trong trẻo ỷ lại nhìn Thượng Quan Vân Lãng.
"Ca ca phải đi, ngươi nhất định phải nhớ rõ tự chăm sóc mình cẩn thận, đừng để mình bị đói, bị lạnh, biết không?"
"Vân!"
"Cái đồ thêu hoa này cũng đừng thêu nữa, hại mắt!"
"Vâng!"
"Đi ra ngoài tản bộ nhiều vào, đừng cứ mãi buồn ở trong phòng, dễ dàng buồn hỏng mất!"
"Vâng"
* * *

Thượng Quan Vân Lãng dặn dò rất nhiều, Thượng Quan Hạo cúi đầu, ừ một tiếng, tiểu Lâm Tử há to miệng, hắn là ca ca của công tử? Thế mà hắn lại là ca ca của công tử, công tử thường xuyên nói với y về chủ nhân của cái nhẫn này đối với hắn rất tốt, dẫn hắn đi chơi những cái gì, nhưng mà người này, thế mà lại là Vân vương, được thôi, Vân vương xác thật đối với công tử rất tốt, nhưng Vân vương này cũng quá dông dài, đều dặn dò nhiều như vậy, vẫn còn chưa xong nữa, lại tiếp tục căn dặn, trời cũng sắp sáng rồi.
"Phải nhớ uống thuốc đúng giờ!"
"Vâng!"
Tiểu Lâm Tử vội vàng ngăn Vân vương lại, thật sự quá dông dài.

Vân vương có hơi xấu hổ, xác thực có hơi nhiều lời, sau khi phân phó tiểu Lâm Tử chăm sóc Thượng Quan Hạo cẩn thận, có hơi không nỡ rời khỏi Lãm Nguyệt Các.
Thượng Quan Hạo đứng dậy, đứng ở cửa Lãm Nguyệt Các nhìn hắn rời đi.
Vân vương quay đầu lại: "Mau vào đi, đêm khuya sương dày, chú ý thân thể!"
"Được rồi, ca ca lên đường cẩn thận!"
Vân vương gật gật đầu, không hề nhìn Thượng Quan Hạo nữa, quay đầu một cái, bước nhanh ra Lãm Nguyệt Các.

Y sợ nếu tiếp tục nhìn, mình sẽ không nhịn được trực tiếp đưa Thượng Quan Hạo đi, hoặc là ở lại Lưu quốc.
Mãi đến khi Thượng Quan Vân Lãng biến mất ở điểm cuối cùng, trong lòng Thượng Quan Hạo lập tức vô cùng phiền muộn, dựa vào cửa Lãm Nguyệt Các.
Ca ca, có lẽ lần này là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, Hạo nhi không biết có thể chịu đựng đến lúc ngươi quay lại hay không, ở chỗ này, thân thể của Hạo nhi đã không còn tự do, chỉ có thể mặc các nàng sắp xếp, nếu một ngày nào đó bệ hạ không vui..
Nuốt xuống giọt nước trong mắt kia, ngửa đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, lẩm bẩm nói, ngày mai chính là đêm trăng tròn...

Bình Luận (0)
Comment