Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 146


Vung phất trần, chậm rì rì mà nói: "Sở đại phu à, tạp gia đối với ngươi thế nào, chắc là ngươi cũng biết nhỉ! Trong hậu cung này nhiều người như vậy, nhưng mà tạp gia luôn luôn yêu mến ngươi hơn cả!"
"Tạp gia vẫn luôn muốn bồi dưỡng ngươi, ngươi cũng đừng khiến tạp gia thất vọng mới đúng!"
Trong lòng Sở Dật sốt ruột, lại không đuổi theo Vân vương, chỉ sợ Vân vương bèn phải ra khỏi cửa cung.

Trên mặt lại không dám bộc lộ cảm xúc: "Sở Dật hiểu được, ân tình của Cổ công công, Sở Dật vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng!"
"Ngươi biết thì tốt, gần đây á, bệ hạ vì quốc sự mà phiền muộn vội vàng, mấy ngày hôm trước bị ám sát, thân mình chưa hề khôi phục, tạp gia thấy, Sở đại phu có thể dành nhiều thời gian ở trên cạnh bệ hạ hơn, còn về tên quỷ bị bệnh lao nào đó, mặc kệ cũng được!"
Dành nhiều thời gian ở trên cạnh bệ hạ hơn? Cổ công công có ý gì? Là muốn để y hầu hạ bệ hạ sao? Tên quỷ bị bệnh lao? Thượng Quan quý quân sao? Lúc này Vân vương vừa mới đi, chẳng lẽ Cổ công công bèn muốn đối phó vố Thượng Quan quý quân?
Trong lòng Sở Dật lại trầm xuống, thử nhìn phương hướng cửa cung, trong lòng càng nóng nảy.

Rất muốn cất bước chạy về phía trước, bất đắc dĩ Cổ công công còn lải nhải ở nơi đó.
Chịu đựng nóng nảy trong lòng, nghe Cổ công công lải nhải ở nơi đó.
Trong lòng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về hướng cửa cung.
"Sở đại phu!" Cổ công công quát chói tai một tiếng, Sở Dật vội vàng hoàn hồn.

"Tạp gia thấy, ngươi thật sự học hư con bệnh kia rồi, tạp gia nói cho ngươi, bắt đầu từ hôm nay, dọn ra khỏi Lãm Nguyệt Các, không được ở lại nơi đó nữa!" Khó khăn lắm vừa ý một người, thế mà bị con bệnh kia dạy hư, muốn chết thì chết nhanh đi! Mỗi ngày nửa sống nửa chết treo một hơi ở nơi đó, y nhìn cũng muốn trực tiếp một tay bóp chết hắn!
Tâm thần căng thẳng, không cho y ở lại Lãm Nguyệt Các? Vậy chẳng may thân thể Thượng Quan quý quân không thoải mái thì sao? Hiện tại người hắn còn đang mang thai đấy! Tuy rằng rất muốn cự tuyệt, nhưng mà lại không có cái gan này, thủ đoạn của Cổ công công, người trong hậu cung đều biết, y không thể trêu chọc hắn.
"Vâng, Sở Dật tuân mệnh!"
"Ừ, lúc này mới ngoan, trở về thu dọn một chút, hôm nay bèn dọn ra khỏi Lãm Nguyệt Các đi, tạp gia cũng đi hầu hạ bệ hạ rửa mặt chải đầu thượng triều." Vừa lòng mà nhìn Sở Dật, vung vẩy phất trần trong tay, xoay người đi về phía Loan Phượng cung.
"Cung tiễn Cổ công công!"
Chờ sau khi Cổ công công rời khỏi, Sở Dật vội vàng cất bước phi nước đại về hướng cửa cung.

Lần này là thật sự nóng nảy, không biết có thể đuổi kịp Vân vương hay không.
"Đứng lại!" Một bên, mấy cái thị vệ ngăn lại Sở Dật vẫn còn đang thở gấp.
"Có lệnh bài không!"
"Không có!"
"Không có thì người trong hậu cung, đều không cho phép ra cung!"
Có chút sốt ruột nhìn cửa cung kéo dài, một cái nối liền với một cái cửa cung, suy sụp dựa vào cửa cung, vô thố nhìn cửa Thần Võ, tâm tình nháy mắt hạ xuống điểm thấp nhất.

"Có thể hỏi một chút hay không, Vân vương đi ra ngoài đã bao lâu?"
"Vân vương đi ra ngoài một lúc lâu rồi, đoán chừng chắc hẳn đã ra khỏi cửa Thần Võ rồi!"
Nghe được những lời này của thị vệ thủ vệ, dáng người trích tiên của Sở Dật lảo đảo vài cái, sắc mặt tái nhợt, trong lòng tự oán trách mình.
Tại sao lại không nói chuyện này với Vân vương sớm một cút? Tại sao lại sợ sau khi tiểu Lâm Tử biết, không giữ được miệng? Nếu tiểu Lâm Tử thật sự không giữ được miệng cũng tốt mà, ít nhất Vân vương sẽ biết tình hình của Thượng Quan quý quân, hiện tại Vân vương đi rồi, Thượng Quan quý quân nên làm cái gì bây giờ? Ai có thể cứu được Thượng Quan quý quân? Chẳng lẽ thật sự muốn trơ mắt mà nhìn thai nhi trong bụng Thượng Quan quý quân lại một lần nữa bị phá đi, hóa thành một bãi máu loãng sao?
"Sở đại phu, ngài ở chỗ này à, tiểu Lâm Tử tìm ngài rất lâu đấy! Ngài ở chỗ này làm cái gì nha?"
Sở Dật không nói, khóe miệng chỉ gian nan mà nở ra một nụ cười khổ, thân mình lảo đảo trở lại Lãm Nguyệt Các.
Còn chưa tới Lãm Nguyệt Các, đã nhìn thấy Lãm Nguyệt Các nhiều thêm không ít tiểu thị.

Nhìn kỹ những tiểu thị này, đây là tiểu thị trong viện Đoạn quý quân sao? Đoạn quý quân tới nơi này làm cái gì? Trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ Đoạn quý quân tới gây phiền phức cho Thượng Quan quý quân?
Tiểu Lâm Tử cũng thấy một màn như vậy, nhưng hắn không hề bình tĩnh như Sở Dật, mà là bước nhanh, chạy vào Lãm Nguyệt Các.
"Đã lâu không gặp!" Thượng Quan Hạo một bộ cung trang màu xanh nhạt, quần áo là tơ lụa tốt nhất, thêu hoa văn lịch sự tao nhã, tuy rằng thân mình yếu ớt, lại ngạo nghễ đứng thẳng, một đôi mắt trong trẻo, sáng long lanh, nhìn thẳng Đoạn Hồng Vũ.
Tuy rằng, sắc mặt tái nhợt, tuy rằng, thân mình suy yếu, toàn thân lại toát ra một loại cảm giác cao quý trời sinh, đứng chung một chỗ với Đoạn Hồng Vũ, chỉ luận về khí thế cũng hoàn toàn không rơi xuống thế hạ phong, thậm chí còn tốt hơn.
Đoạn Hồng Vũ một thân diễm y đỏ thẫm như cũ, mắt đào hoa liễm diễm rực rỡ, miệng treo nụ cười quyến rũ như có như không, làm toàn bộ Lãm Nguyệt Các từ trên xuống dưới, từ trái đến phải, toàn bộ đều thay đổi.

Tuy rằng ngoài miệng đang cười, trong lòng lại nổi điên, ghen ghét.
Bệ hạ thật sự bất công, không phải bất công bình thường, tất cả những thứ tốt nhất đều để lại cho Thượng Quan, ngay cả tờ giấy và bút mực đều là đồ tốt nhất, còn có y phục hắn mặc trên người, đó không phải là y phục Thanh Vân thịnh hành nhất ở y phường của Mạch gia năm nay sao, ngay cả cái này bệ hạ cũng đưa cho hắn.

Còn có trong phòng này, cái nào không phải được bố trí tỉ mỉ, bệ hạ, quá mức bất công!
Đoạn Hồng Vũ đang đánh giá, nghe được giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của Thượng Quan Hạo, môi mỏng cười: "Đã lâu không gặp!"
Đến gần bên cạnh Thượng Quan Hạo, nhìn thẳng hắn: "Dường như chúng ta đã năm năm rồi chưa từng gặp!"
Thượng Quan Hạo không nói, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, y không có giao tình với hắn, không có ân oán, nước sông không phạm nước giếng, y không hiểu tại sao Đoạn quý quân lại muốn tới Lãm Nguyệt Các.
"Bệ hạ cũng thật sủng ái ngươi, sủng ái đến nỗi khiến bổn quý quân ghen ghét đấy!" Đoạn Hồng Vũ hồn nhiên không biết lời mình nói ra có mang theo vị chua.
"Đoạn quý quân lo lắng thừa, bệ hạ vũ lộ quân triêm (ý nói Hoàng đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai), ơn trạch hậu cung, thi lễ bình đẳng.

Nếu nói đến sủng ái, Đoạn quý quân quan sủng hậu cung, ai không mà biết, ai mà không hiểu!" Có lẽ trời sinh đã là hoàng tử, Thượng Quan Hạo chỉ cần yên lặng đứng ở một bên, phun ra một câu như bình thường, lại vô cớ khiến người cảm giác được cao quý ung dung, không gì sánh được!
Đoạn Hồng Vũ hừ lạnh một tiếng: "Đó là đương nhiên, đêm qua, bệ hạ còn lật thẻ bài của bổn quý quân, cộng phó Vu Sơn (chỉ chuyện mây mưa ân ái) với bổn quý quân đấy, động tác của bệ hạ, ôn nhu kia..

Chậc chậc chậc, đối xử với bổn quý quân như bảo vệ bảo bối trân quý đấy, đúng rồi, bệ hạ còn gọi bổn quý quân là bảo bối!"
Đoạn Hồng Vũ một mặt khoe ra, một mặt chú ý quan sát vẻ mặt của Thượng Quan Hạo, thấy Thượng Quan Hạo chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, thỉnh thoảng che miệng ho nhẹ vài tiếng, trên mặt hiện ra một loại vẻ đẹp của người bệnh, cũng không có chút cảm xúc nào, càng không có ghen ghét, trong lòng hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra, tạm thời Thượng Quan còn chưa có hứng thú đối khẩu thịt tươi bệ hạ, vậy bệ hạ cũng vẫn là của y.

Đúng rồi, còn có Vệ đê tiện, hắn mới là chướng ngại thực sự!
Cẩn thận nhìn vẻ mặt tái nhợt bệnh tật của Thượng Quan, thân mình lại quật cường đứng thẳng, trong lòng nảy ra một nụ cười lạnh.

Ái chà, chỉ bằng thân thể rách nát kia của ngươi còn muốn ân sủng của bệ hạ, xùy, ngươi có thể tiếp nhận được hoàng ân của bệ hạ sao?
Thượng Quan Hạo vẫn không hề hé răng, chỉ những lúc ngẫu nhiên không chịu đựng được, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, thân mình vẫn đứng thẳng ngạo nghễ.
Đúng lúc này, tiểu Lâm Tử phi nước đại tiến vào, Sở Dật còn đi theo phía sau.
Đoạn Hồng Vũ nhìn thấy Sở Dật, sắc mặt hơi đổi, có chút âm dương quái khí nói: "Thảo nào Thượng Quan quý quân lại khôi phục nhanh như vậy, thì ra là do công lao của Sở đại phu nha! Cũng đúng, y thuật của Sở đại phu, thiên hạ mấy người có thể so được, có thể tại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chữa trị tốt cho Thượng Quan quý quân cũng không phải việc hiếm thấy!"
Sở Dật cúi đầu, sau khi hành lễ với hai vị quý quân, bèn tự giác đứng yên lặng ở một bên, không hề hé răng.
Đoạn Hồng Vũ cũng không tức giận, chỉ cười như không cười mà nhìn Sở Dật: "Gần đây, bổn quý quân cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, nếu Sở đại phu ở chỗ này, bèn đến Lạc Vũ viện với bổn quý quân, cẩn thận bắt mạch cho bổn quý quân đi!"
Tiểu Lâm Tử nghe những lời này của Đoạn Hồng Vũ, sắc mặt đại biến, có chút lo lắng nhìn Sở Dật, Đoạn quý quân này lại muốn thay đổi biện pháp bắt nạt Sở đại phu sao? Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía công tử nhà mình.
Thượng Quan Hạo tiến lên phía trước, rồi nói một câu, đôi tay đặt ở trước bụng: "Thân thể của bổn quý quân cũng có hơi không khoẻ, Sở đại phu là nhận hoàng mệnh chữa trị cho bổn quý quân, nếu Đoạn quý quân thật sự không thoải mái, có thể tìm những đại phu khác, hoặc là trực tiếp thỉnh cầu bệ hạ, để Sở đại phu chữa bệnh cho ngài!"
Sắc mặt Đoạn Hồng Vũ hơi đổi, khóe miệng giương lên một cái, mắt đào hoa liếc xéo Thượng Quan Hạo: "À, thế mà bổn quý quân quên mất, quan hệ giữa Thượng Quan quý quân và Sở đại phu hình như cũng không phải tốt bình thường nhỉ? Ngươi nói xem, quan hệ của hai người các ngươi thân mật như thế, người bên ngoài có thể hiểu lầm cái gì hoặc là truyền ra lời nói gì hay không đây?".

Bình Luận (0)
Comment