Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 152


Cổ công công vừa đi, chân cẳng Thượng Quan Hạo mềm nhũn, lập tức té ngã, rốt cuộc không duy trì được nữa.
Tiểu Lâm Tử vội vàng chạy đến bên cạnh Thượng Quan Hạo, khóc thút thít nói: "Công tử, người thế nào, có phải rất khó chịu hay không?"
"Không sao, nhịn một chút là được." Hàm răng run rẩy, khóe môi bị hắn cắn đến tràn ra từng tia máu tươi.
"Công tử, tại sao ngài lại phải quật cường như vậy chứ, ngài biết rõ Cổ công công có địch ý với ngài, tại sao không cúi đầu chứ."
"Vô dụng!" Cổ công công chính là nhằm vào y, càng cầu xin sẽ chỉ khiến hắn càng đắc ý, cầu xin, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình, nếu đã không bỏ qua cho y, còn không bằng y thuận theo hắn, ít nhất còn có thể chừa lại chút thể diện.
Đau, đau đến mức giày vò tâm can, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không có một chỗ nào không đau, thậm chí y có thể cảm giác được, thân thể y đang xảy ra biến hóa, từng miếng thịt đang cử động.
Máu tươi tràn ra từng đợt, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ, Thượng Quan Hạo đã ngã xuống mặt đất, co người lại, quần áo màu xanh lá nhuộm thành một mảng màu đỏ máu, ngay cả trên mặt đất, đều là vết máu đỏ thắm.
Tiểu Lâm Tử rất sốt ruột: "Công tử, công tử, ngài thế nào, đừng dọa Tiểu Lâm Tử mà!"
Thượng Quan Hạo muốn trả lời hắn, nhưng mà y thật sự không có sức lực, chỉ có thể cắn chặt mảnh vải tiểu Lâm Tử đưa vào trong miệng, thân mình chịu đựng từng bộ phận tiếp nhận thống khổ.
Cuộn tròn thân mình lại, lặng lẽ khóc thút thít, yên lặng tự nói với mình, nhịn một chút, nhịn một chút, chỉ cần lại nhịn một chút là đủ rồi.
Máu, từ trên người Thượng Quan Hạo, không ngừng tràn ra, sắc mặt Thượng Quan Hạo cũng tái nhợt như tờ giấy, đổ mồ hôi, từng giọt chảy xuống, năm ngón tay nắm chặt thảm đỏ trên mặt đất, gân xanh nổi lên trên bàn tay mịn màng như không xương, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, các khớp xương đều lồi ra.
Đôi mắt tiểu Lâm Tử trừng lớn, hoang mang rối loạn định đi ra ngoài cầu xin Sở Dật, ngoài Sở Dật ra, rốt cuộc y không thể nghĩ ra ai có thể cứu công tử.
Chạy đến cạnh cửa, mở ra một cái mới biết được, cửa bị khóa, vội vàng lớn tiếng gọi bên ngoài mở cửa: "Người tới đây, mau mở cửa ra, quý quân sắp không chịu nổi nữa, nhanh mở cửa ra.."
"Cầu xin các ngươi, mở cửa đi, cầu xin các ngươi.."
Tiểu Lâm Tử khóc từng tiếng thút thít, vội vàng gõ cửa, cũng không thể khiến người ngoài cửa có vẻ gì là xúc động, tất cả mọi người đều tiếp tục làm việc trong tay.


Xem nhẹ tiếng cầu xin vội vàng của tiểu Lâm Tử.
Bọn họ cũng không muốn mà, bọn họ cũng muốn cẩn thận hầu hạ quý quân, nhưng mà Cổ công công vừa mới căn dặn, khóa cửa lớn của Lãm Nguyệt Các lại, không được cho bọn họ ra ngoài.

Cổ công công là người tâm phúc bên cạnh bệ hạ, lời hắn nói chẳng khác nào bệ hạ nói, ai cũng không dám cãi lời, hơn nữa thủ đoạn trừng phạt người khác của Cổ công công tàn nhẫn như vậy.
Không biết gõ bao lâu, không biết khóc bao lâu, cho đến khi giọng nói của tiểu Lâm Tử đã khàn khàn, ngoài cửa vẫn không có người để ý tới, thân mình tiểu Lâm Tử suy sụp, ngã ngồi ở cửa, khóc thút thít, thậm chí cũng không dám đi xem thân mình run rẩy co rúm lại của công tử nhà mình.
Không hề phát ra bất luận một tiếng cầu cứu xin tha nào, càng không hề hé răng rên một tiếng, chỉ đến thời điểm thống khổ không chịu được nữa, mới có tiếng rên rỉ khe khẽ truyền ra.
Trong lòng càng thêm đau lòng, công tử luôn như vậy, bất luận thống khổ cỡ nào, cũng chỉ yên lặng một mình thừa nhận, không xin tha, cũng không kêu rên, ngay cả đau đớn cũng ngậm chặt trong miệng.
Ôm đầu, che lỗ tai lại, cố hết sức xem nhẹ tiếng rên rỉ mà Thượng Quan Hạo thỉnh thoảng phát ra, từng giọt nước mắt chảy xuống.

Một lát nữa còn phải đi Thiên Trì Thủy, Thiên Trì Thủy..

Chịu đựng được Thiên Trì Thủy, buổi tối còn phải hầu hạ bệ hạ, công tử thật sự có thể chịu đựng nổi sao?
Việc trên giường bệ hạ thích bạo lực, mỗi một lần sau khi công tử thị tẩm trở về, mấy tháng đều không thể xuống được giường.

Lần trước càng suýt chút nữa mất cả tính mạng, lần này có thể cũng..


hay không
Xí xí xí, sẽ không, công tử là người tốt, quyết đối công tử sẽ không xảy ra chuyện.
Ngẩng đầu, lại nhìn thoáng qua Thượng Quan Hạo vẫn đang run bần bật, cố nén đau đớn trên người, cùng với một bãi máu quanh người, tiểu Lâm Tử lại chảy một giọt nước mắt xuống.

Ôm đầu khóc rống lên.
Trong ngự thư phòng, sau khi Cố Khinh Hàn và Lộ Dật Hiên thương lượng quốc sự xong, nhìn Lộ Dật Hiên rời khỏi Ngự Thư Phòng, không nhịn được cũng đứng lên, vươn vai, mệt chết cô rồi, mỗi ngày đều có một đống quốc sự phải làm, làm hoàng đế cũng thật khó, cũng may hiện tại Lưu quốc khá ổn định một chút.
Đẩy cửa ra, bèn nhìn thấy Cổ công công tươi cười a dua lấy lòng, bĩu môi.
"Trẫm mệt rồi, bãi giá hồi cung!"
"Vâng vâng vâng, bệ hạ trăm công ngàn việc, thực sự vất vả, nô tài nhìn cũng đau lòng không thôi!" Cổ công công khom lưng đứng ở phía sau Cố Khinh Hàn, cười lấy lòng.
"Được rồi, bớt vuốt mông ngựa đi, trẫm còn không biết đức hạnh của ngươi sao, đen đều có thể bị ngươi nói thành trắng, sao trẫm càng ngày càng cảm thấy, ngươi chính là một đại gian thần nhỉ? Không đúng, là hoạn quan, hoạn quan gian thần."
Cổ công công sửng sốt, y gian sao? Sao y cảm thấy y là trung thần nhỉ? Nếu y là gian thần, vậy thiên hạ này không phải đều là gian thần hết sao? Có điều bệ hạ nói y là gian thần, vậy y chắc hẳn chính là gian thần!
Lấy lòng nói: "Đúng đúng đúng, bệ hạ ngài nói gì cũng đúng, lão nô cũng tự cảm thấy mình là một đại đại hoạn quan, gian thần thần hoạn quan."
Cố Khinh Hàn nhìn dáng vẻ chân chó của hắn, khẽ cười một tiếng, cất bước trở lại Phượng Loan cung.
Tiến vào Phượng Loan cung, Cố Khinh Hàn bèn muốn nằm ngửa ở trên long sàng.
Mệt mỏi cả ngày, có thể thoải mái dễ chịu ngủ một giấc mới là hưởng thụ tốt nhất trên đời này.


Chẳng qua là hiện tại cô không thể ngủ, cô còn phải đi tìm Thượng Quan mỹ nhân bồi dưỡng cảm tình đây.
Dường như Cổ công công nhìn ra được suy nghĩ của cô, vội vàng thân thiết mà nói: "Bệ hạ, Thượng Quan quý quân đang trên đường đến rồi."
Khóe miệng Cố Khinh Hàn nở ra một nụ cười, tán thưởng nhìn Cổ công công: "Ha ha, Cổ Đồng An, càng ngày càng biết làm việc nha!"
"Đều do lão nô học tập bệ hạ ngài." Cổ Đồng An học làm nũng như bé trai, còn ném một ánh mắt quyến rũ với Cố Khinh Hàn.
Nháy mắt, thân mình Cố Khinh Hàn run lên một cái, một khuôn mặt tái nhợt như người chết, lại là một lão già, đột nhiên ném ánh mắt quyến rũ với cô, tức khắc khiến cô nổi hết cả da gà.
"Được rồi được rồi, trước tiên, ngươi lui xuống đi."
"Vâng, vậy lão nô xin lui, bệ hạ có việc gì cần, trực tiếp căn dặn một tiếng là được rồi."
"Được rồi, nhanh lui ra!" Tên nhân yêu này, biến thái, lão yêu quái, thật sự không chịu nổi hắn.

Vén tay áo lên một chút, quả nhiên, lông tơ đều dựng ngược lên.
*Nhân yêu: Dùng để gọi người chơi game sử dụng nhân vật khác giới tính thực tế của mình
Vuốt lông tơ trên người, đứng thẳng quét mắt nhìn một vòng Phượng Loan cung, đôi mắt cố định ở trên long sàng, lúc trước, ngày đầu tiên cô xuyên đến đây, chính là ở trên cái giường này nhìn thấy Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo, một người quật cường bất khuất, khi nào mới có thể làm cái kia cái kia với hắn tại long sàng này đây?
Cơ thể hắn mỏng manh như vậy, gầy yếu như vậy, nếu làm cái kia với hắn, chắc hẳn là cô công, hắn thụ nhỉ?
Ừm, nếu thật sự một mạch làm cái kia với hắn, cô chắc chắn sẽ rất ôn nhu.

Hắn nên để người ta nâng ở trong lòng bàn tay che chở.


Có điều trên người hắn nhiều vết sẹo như vậy, cùng hắn làm cái kia, sờ vào có thể thoải mái sao?
Hơi rùng mình, nghĩ đi đâu vậy, gần đây làm sao lại trở nên càng ngày càng tà ác.
Đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, hôm nay là mười lăm nhỉ, ánh trăng tròn như vậy!
Có lẽ là thời tiết đã vào thu, đứng ở bên cửa sổ, đều cảm giác từng đợt gió lạnh thổi tới, lạnh đến mức một tay Cố Khinh Hàn đóng cửa sổ lại.

Đi trở về phòng, rót một chén nước, tự rót tự uống.
Đột nhiên, tay Cố Khinh Hàn che ngực, sắc mặt "xoẹt" một cái trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, cái ly trong tay cũng "choang" một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh.
Bạo ngược, toàn thân một cỗ hơi thở táo bạo từ đan điền không ngừng vọt lên trên, cỗ hơi thở hỏa bạo kia tới hung mãnh, hung mãnh đến mức không thể khống chế, ý muốn duy nhất chính là muốn giết người, muốn ném đồ vật.
Con ngươi đen nhánh, cũng tại khoảnh khắc này nhiễm đỏ, khát máu đỏ đậm đáng sợ, từ từ tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Che ngực lại, muốn khống chế được cổ hơi thở bạo ngược kia, lại làm sao cũng không khống chế được, con ngươi, lúc đen lúc trắng.

Mái tóc dài đen nhánh tự nhiên bị mồ hôi thấm đến ướt đẫm.
Cỗ bạo táo che trời lấp đất nối tiếp truyền đến, chỉ trong chốc lát, con ngươi đen nhánh, đã bị con ngươi màu máu thay thế mất.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, Thượng Quan quý quân tới rồi!"
Nghe vậy, một đôi mắt màu máu, không hề có độ ấm mà bắn ra ngoài phòng.

.

Bình Luận (0)
Comment