Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 161


Thời điểm cô tỉnh lại, hạ thân nóng rát đau đớn, rất nhiều chỗ còn dính vết máu.

Vết máu? Thời điểm ở dưới vách núi, dường như cũng dính vết máu.
Suy nghĩ tiếp tục bay tới tình cảnh ở dưới vách núi với Vệ Thanh Dương, ngày đó, nhảy xuống cây cổ thụ, thời điểm liều chết đánh cuộc với bầy sói, cô ngất đi, chờ đến thời điểm cô tỉnh lại, cũng là toàn thân đầy máu, cả người đau đớn, thậm chí quần áo cũng rách nát, mà bầy sói đã chết một mảng.
Không đúng, quần áo kia không phải bị bầy sói cắn rách, đó càng giống như là bị xé rách!
Cố Khinh Hàn kinh hãi, lại nghĩ đến Vệ Thanh Dương, dường như quần áo của Vệ Thanh Dương cũng là bị người ta xé rách ra, chẳng lẽ, là cô muốn phi lễ hắn sao? Không thể nào, cô không thể nào làm được loại chuyện này, từ trước đến nay cô không có ham mê cưỡng ép người khác!
Nhưng nếu không phải như vậy, tại sao sau lần đó Vệ Thanh Dương lại lãnh đạm với cô như vậy? Thậm chí mơ hồ còn có hận thù, thế cho nên mới muốn giết cô!
Chết tiệt! Mắt Cố Khinh Hàn co rụt lại, đôi tay nắm chặt tay vịn ghế ngồi.

Mười lăm, ngày hôm qua là mười lăm, ngày đó ở dưới vách núi dường như cũng là mười lăm! Chẳng lẽ hai lần cô xảy ra chuyện, đều có liên quan đến đêm mười lăm trăng tròn sao?
Nếu đúng vậy mà nói, bầy sói đó đều là do cô giết sao? Nếu đúng vậy mà nói, cô đã làm cái gì với Vệ Thanh Dương? Lại làm cái gì với Thượng Quan Hạo?
Đứng dậy, hô một câu: "Bãi triều!" Không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân hình chợt lóe, trực tiếp rời khỏi điện Kim Loan.
Trong điện lớn, mọi người đều sững sờ ở đó, hôm nay bệ hạ trúng gió gì, lâm triều toàn thất thần thì thôi, thế mà còn không màng hình tượng, bỏ mặc văn võ bá quan chạy ra bên ngoài.
Ngay cả Lộ Dật Hiên luôn luôn ôn nhuận như gió cũng giật mình giữa chừng.

Việc ám sát ngày đó mới bẩm báo được một nửa, bệ hạ bèn chạy? Bệ hạ không phải chú ý chuyện này nhất sao? Khó khăn lắm y mới điều tra ra, nhăn mày một chút, bệ hạ cứ chạy như vậy?
Hai mắt Cổ công công suýt chút nữa rơi xuống đất vì kinh ngạc, bệ hạ, ngài bụng rỗng đừng chạy nhanh như vậy nha, hại thân nha!
Bỏ mặc văn võ bá quan, cũng vội vàng đuổi theo.

Cố Khinh Hàn giống như một cơn gió, một mạch chạy như điên về phía Trúc Nhã Hiên, đi qua các tòa cung điện, vòng qua các thị vệ, tiểu thị, một chân đá văng cửa lớn nhà trúc của Trúc Nhã Hiên.
Bên trong một nam tử áo xanh di thế mà độc lập, đang ngồi gảy đàn ở trước cửa sổ, một tiểu thị thanh y đứng chờ phía sau.
*Di thế độc lập: Là thành ngữ, ý chỉ người sống tách biệt với thế giới
Cửa lớn "rầm" một tiếng bị người ta đá văng, hai người đều ngẩn ra, động tác gảy đàn của Vệ Thanh Dương cũng dừng lại, một làn điệu lạc nhịp, tiếng đàn "tranh" một tiếng cất cao.
Quay người lại, nhìn Cố Khinh Hàn một bộ long bào minh hoàng, còn đang thở hổn hển, trong mắt vô cùng khó hiểu.

Lúc này bệ hạ tới Trúc Nhã Hiên làm gì?
Tiểu Thanh chợt có hơi sợ hãi, y cũng chưa hề quên đêm qua bệ hạ "sủng hạnh" Thượng Quan quý quân như thế nào, tiếng kêu kia, kêu đến mức khiến người ta sởn tóc gáy, kêu đến mức khóc từng tiếng thút thít, đây quả thực chính là ác mộng!
Chẳng lẽ, hôm nay bệ hạ muốn tới "sủng hạnh" quý quân? Bệ hạ dằn vặt một buổi tối, vẫn còn sức lực mà giày vò quý quân sao? Cơ thể không khỏi lùi về phía sau vài bước, đứng ở phía sau quý quân nhà mình, cố gắng co lại mình đến mức không còn cảm giác tồn tại.
"Thần hầu gặp qua bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Vệ Thanh Dương đứng dậy, tiến lên cung kính hành lễ.
Tiểu Thanh cũng vội vàng hành lễ theo: "Nô tài ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Thiên ngôn vạn ngữ (muôn ngàn lời nói), muốn hỏi Vệ Thanh Dương, đột nhiên nhìn thấy Vệ Thanh Dương, lại không biết phải mở miệng như thế nào, chẳng lẽ hỏi hắn, có phải ngày đó ở dưới đáy vực đã làm việc gây rối gì với ngươi hay không, hoặc là hỏi hắn, ngày đó cô có gì khác thường không sao?
"Đứng dậy đi!"
"Ngươi lui xuống trước!" Cố Khinh Hàn chỉ tiểu Thanh một cái.
Tiểu Thanh hoảng sợ, do dự liếc mắt nhìn Vệ Thanh Dương một cái.
Vệ Thanh Dương gật gật đầu với hắn, tiểu Thanh mới lui ra.
"Bệ hạ, mời ngồi!" Vệ Thanh Dương chỉ vào ghế dựa bên cạnh, sau khi đợi Cố Khinh Hàn ngồi xuống, rót một ly trà cho cô.
Nhìn thấy ly trà này, Cố Khinh Hàn cũng có hơi miệng đắng lưỡi khô, buổi sáng sau khi tỉnh lại, đến bây giờ vẫn chưa hề ăn một chút gì đâu, không nhịn được đặt ly trà đến bên miệng, một ngụm uống hết, đầu lưỡi mới vừa chạm vào nước trà, đã bị nóng đến mức không ngừng thổi khí phù phù vào đầu lưỡi.
Nóng, nóng chết đi được, trà gì đây!

"Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Có phải bị bỏng hay không, mau uống ly nước lạnh!" Vệ Thanh Dương nháy mắt căng thẳng, một lần nữa lại rót ly nước lạnh cho cô.
"Đều tại thần hầu, quên rằng trà này vừa pha, còn nóng!"
Vệ Thanh Dương này, có phải bởi vì việc bị cấm túc, nên cố ý chỉnh cô hay không?
Nhìn vẻ mặt ảo não tự trách của hắn, tự mình cười thầm, lòng nghi ngờ người khác quá nặng.
"Không sao, không nóng!"
Vệ Thanh Dương gật gật đầu, cung kính mà đứng ở bên cạnh Cố Khinh Hàn, một khuôn mặt lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc.
Cố Khinh Hàn phân phó hắn ngồi xuống, mở miệng châm chước: "Trẫm hỏi ngươi, ngày đó trẫm từ trên cây cổ thụ, nhảy xuống chỗ bầy sói, sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
Vệ Thanh Dương, nghe câu nói như thế, sắc mặt hơi đổi, có chút tái nhợt mà nhìn Cố Khinh Hàn, bệ hạ hỏi y cái này làm cái gì?
"Ngươi nói thật cho trẫm, trẫm muốn nghe toàn bộ quá trình!" Khuôn mặt nghiêm túc nhìn Vệ Thanh Dương.
Vệ Thanh Dương ngẩn ra, nhìn thấy cô lộ ra uy áp của đế vương, không dám lừa gạt: "Ngày đó, bệ hạ nhảy khỏi cây cổ thụ, không địch lại bầy sói, ngã vào trong bầy sói, thần hầu cho rằng..

Không nghĩ tới đột nhiên bệ hạ phát uy, đều giết chết cả bầy sói."
Tay cầm ly căng thẳng: "Ngươi nói, những bầy sói đó đều do trẫm giết?" Bầy sói kia, đừng nói lúc ấy người cô đang bị trọng thương, cho dù là bình thường, cũng không đánh lại nha!
"Đúng vậy, bệ hạ!"
"Vậy sau đó thì sao?"
Sau khi nghe câu nói như thế, sắc mặt lạnh lùng của Vệ Thanh Dương hiện lên một mạt đỏ ửng.

Quay đầu, có chút thẹn thùng.

Nhìn đến vẻ mặt này của Vệ Thanh Dương, đầu Cố Khinh Hàn nháy mắt đùng một tiếng, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Ngày đó cô thật sự nổi điên, vậy cô và Vệ Thanh Dương đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải giống như Thượng Quan Hạo hay không? Vết thương trên người hắn lúc ấy, có phải do cô làm hay không?
"Ngày đó, có phải trẫm làm..

ngươi hay không"
Cơ thể Vệ Thanh Dương chấn động, nghĩ đến ngày đó đột nhiên bệ hạ giống như là hóa thân thành ma muốn đem hắn..

Sắc mặt đột nhiên trắng một cái.

Có chút không biết phải làm sao kéo quần áo.
Cố Khinh Hàn nhìn động tác và vẻ mặt của hắn, nói thầm xong rồi, xong rồi, thật sự xong rồi! Cô không chỉ ăn Thượng Quan Hạo, ngay cả Vệ Thanh Dương cũng ăn rồi!
Xong rồi, thế mà tại đêm trăng tròn ở cả hai tháng đều nổi điên.

Xong rồi, có phải về sau mỗi khi đến đêm trăng tròn cô lại phát tác hay không?
Mở miệng châm chước: "Trẫm, có phải vào mười lăm hàng tháng, đều sẽ..

đều sẽ khá..

ừm..

bạo lực..


hay không?" Căng thẳng vội vàng nhìn Vệ Thanh Dương.
"Thần hầu ở lâu trong Trúc Nhã Hiên, cơ hội nhìn thấy bệ hạ cũng không nhiều, trừ khi bệ hạ triệu kiến, hoặc là thị tẩm, cho nên thần hầu không phải quá rõ ràng!"
"À.." Giọng Cố Khinh Hàn kéo dài, thất vọng gật gật đầu.
"Ngươi tiếp tục gảy đàn đi, trẫm còn có việc, đi ra ngoài trước!" Không biết Thượng Quan Hạo thế nào, cô cũng nên đi xem hắn.

Đứng dậy, bèn đi về phía cửa.
"Bệ hạ!"
Bên tai truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Vệ Thanh Dương, khó hiểu mà quay đầu lại, nhìn vẻ mặt căng thẳng, thấp thỏm của Vệ Thanh Dương, không khỏi càng thêm khó hiểu: "Làm sao vậy?"
"Bệ hạ vừa mới tới, không ngồi thêm một lát sao?"
"Không được, trẫm còn có việc, hôm khác lại đến thăm ngươi!" Dứt lời mặc kệ thần sắc trên mặt Vệ Thanh Dương, một chân bèn bước ra bên ngoài, mới vừa bước ra cửa, bèn nhìn thấy Cổ công công đỡ eo, thở hổn hển, đứng ở cửa.
"Bệ hạ, sao ngài lại chạy nhanh như vậy, lão nô tìm ngài vô cùng vất vả nha!"
"Trẫm còn có việc, đi trước một bước!"
"Hả, còn phải đi à, bệ hạ, ngài từ từ đợi lão nô với.." Cổ công công ai oán một tiếng, cũng không kịp thở dốc, vội vàng đuổi theo Cố Khinh Hàn.
Vệ Thanh Dương nhìn Cố Khinh Hàn bước nhanh chạy xa, trong lòng xẹt qua một trận mất mát.

Bệ hạ, khi nào trong mắt mới có mình?
Đêm mười lăm trăng tròn sao?
Đột nhiên cơ thể Vệ Thanh Dương chấn động thật mạnh, đúng vậy, trước kia tuy rằng bệ hạ sẽ phát cuồng, sẽ hành hung người khác, nhưng ít nhất còn tồn tại một chút lý trí, chỉ có vào thời điểm mười lăm, mới như là ác ma bò ra từ địa ngục.
Chẳng lẽ mười lăm thật sự có bí mật gì sao?
Đi đến cạnh cửa trúc, nhìn một mạt long bào phía nơi xa kia, lâm vào trong trầm tư..

Bình Luận (0)
Comment