Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 165


Tiểu thị đứng ở phía sau Đoạn Hồng Vũ cũng mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn một màn kia, sao Thượng Quan quý quân lại chảy nhiều máu như vậy? Hắn sảy thai? Hay là bệ hạ "sủng hạnh" quá kịch liệt?
Chắc hẳn không thể nào là xảy thai, bệ hạ cấm toàn bộ thị quân trong hậu cung mang thai, cho nên nhiều năm để bọn họ uống thuốc tránh thai, còn có thái y kiểm tra đúng giờ, không ai có thể thoát được.

Hơn nữa nếu mà mang thai, nhẹ thì phá bỏ thai nhi đi, nặng thì trực tiếp xử tử, một xác hai mạng, ai cũng không dám mạo hiểm, mang thai con của bệ hạ.
Thượng Quan Hạo đau, đau đến mức y giày vò tâm can, đau từ trong suy nghĩ.

Trong lòng trào ra tuyệt vọng vô tận.
Gió bão đêm qua vừa mới qua, hôm nay lại sắp trình diễn một lần nữa sao? Y đau quá, y sắp chịu không nổi nữa.
Vệ Thanh Dương kinh sợ kêu to: "Thái y, thái y đâu, còn không nhanh đi tìm?"
Hắn vừa mới nói xong, Sở Dật vẻ mặt mệt mỏi tái nhợt đã bị tiểu Lâm Tử vội vội vàng vàng kéo lại đây: "Sở đại phu, ngài nhanh lên, công tử rất khó chịu, cầu xin ngài, nhanh lên đi!"
Đầu Sở Dật vẫn còn có hơi choáng váng, trên người nóng bỏng, sốt cao không ngừng, cơ thể lúc nóng lúc lạnh.
Y vừa mới trở về phòng, uống một bát thuốc, còn chưa ngủ, đã bị nhóm tiểu thị đánh thức, trong lúc mơ mơ màng màng, bị Tiểu Lâm Tử kéo lại đây.
Vừa đến Lãm Nguyệt Các, bèn nhìn thấy ba vị quý quân ở trong một phòng, ba vị quý quân này, thời điểm bình thường, ngược lại có thể thường xuyên gặp được bọn họ, nhưng chưa bao giờ thấy ba vị tụ tập ở bên nhau, hôm nay làm sao vậy? Thế mà tụ tập ở bên nhau?
Chẳng qua là hiện tại y không có cách nào suy nghĩ vấn đề này, tâm tư của y đều bị Thượng Quan Hạo còn ở trên giường, ẩn nhẫn túm lấy đệm chăn hấp dẫn, ba bước cũng thành hai bước, hướng đến bên cạnh Thượng Quan Hạo.
Khi vừa nhìn thấy được thân dưới của Thượng Quan Hạo tràn ra máu tươi, đầu đùng một tiếng, thai nhi sắp không giữ nổi sao?

Vội vàng nắm chặt tay Thượng Quan Hạo, bắt mạch cho hắn.
Mày nhíu chặt lại, sắc mặt nặng nề.
Bỗng nhiên thân mình đứng thẳng, nói với hai vị quý quân đang sốt ruột bên cạnh: "Thân thể Thượng Quan quý quân không khoẻ, có thể mời hai vị quý quân rời khỏi Lãm Nguyệt Các trước hay không? Tránh làm bẩn mắt hai vị quý quân, cũng quấy rầy nô hầu chữa trị Thượng Quan quý quân."
Nhìn Thượng Quan Hạo vẫn còn đang thống khổ giãy giụa, khuôn mặt lãnh đạm của Vệ Thanh Dương, xẹt qua một mạt đau lòng: "Vậy thì làm phiền Sở đại phu!" Lại nhìn thoáng qua Thượng Quan Hạo, trực tiếp cất bước đi ra khỏi Lãm Nguyệt Các.
Đoạn Hồng Vũ thử nhìn Thượng Quan Hạo, lại nhìn Vệ Thanh Dương một cái, lòng bàn chân như được bôi dầu, cũng vội vàng trốn đi.
Lúc này không chạy, thì đợi đến khi nào? Nếu mà không chạy, chẳng may Thượng Quan Hạo xảy ra chuyện gì, chẳng phải bệ hạ sẽ đổ cái tội này lên đầu của y? Vệ đê tiện, muốn hại ta? Ngươi đừng tưởng bở!
Theo Vệ Thanh Dương, và đông đảo tiểu thị đứng ở cửa Lãm Nguyệt Các, nhìn bên trong, thỉnh thoảng truyền ra tiếng thấp giọng rên rỉ, trong lòng hai người đều căng thẳng.
Nếu Thượng Quan Hạo thật sự khóc nức nở, hoặc là kêu rên, còn tốt một chút, nhưng hắn lại nuốt toàn bộ những thống khổ, những rên rỉ đó vào trong miệng, chỉ có lúc ngẫu nhiên khó chịu đến mức thật sự chịu không nổi, mới có thể kêu ra vài tiếng, tiếng ẩn nhẫn như vậy, thực sự khiến người nghe khó chịu.
Lần này Đoạn Hồng Vũ thật sự có hơi luống cuống, không phải bởi vì y vừa mới nói những câu đó, kích thích đến hắn, cho nên hắn mới có phản ứng như mạnh vậy chứ?
Nếu là như thế này, nếu mà Thượng Quan quý quân xảy ra chuyện, vậy bệ hạ, còn có thể tha cho y sao? Mặc dù hắn không được sủng ái, cũng là một hoàng tử của một quốc gia nha.
Vệ Thanh Dương có hơi khinh thường liếc mắt nhìn Đoạn Hồng Vũ một cái, hừ, sớm không làm gì đi, hiện tại mới hối hận, nếu Thượng Quan xảy ra chuyện gì, y liều mạng mạng này cũng phải đi đến trước mặt bệ hạ cáo trạng, kéo ngươi xuống đài!
Nhưng đồng thời trong lòng hai người cũng có hơi ngờ vực, tại sao thân dưới Thượng Quan Hạo lại chảy nhiều máu như vậy? Cho dù là do bệ hạ "sủng ái" cũng không thể nào chảy nhiều máu như vậy chứ, trừ khi là sảy thai!
Sảy thai?
Trong nháy mắt, mắt hai người đồng thời co rụt lại, Thượng Quan Hạo có thai?
Không, không thể nào! Trong hậu cung, không được bệ hạ ban ân, căn bản sẽ không thụ thai.


Cho dù thụ thai, dựa vào "sủng hạnh" ngày hôm qua bệ hạ đối với hắn, thai nhi cũng không thể nào được giữ lại.
Chẳng lẽ bệ hạ thật sự tàn nhẫn như vậy? Ra tay với hắn nặng như vậy?
Hai người nhíu chặt lông mày, mặc dù biết Thượng Quan Hạo không thể nào mang thai, vẫn ngờ vực như cũ, dấu hiệu này nói không giống với mang thai, thật sự khó có thể khiến người ta tin tưởng.
Ánh mắt lãnh đạm lo lắng mà nhìn cửa lớn Lãm Nguyệt Các, thầm nghĩ: Thượng Quan, hy vọng lần này không phải có thai, bằng không, sợ là thật sự sẽ có tai họa sắp xảy ra rồi.
Mắt đào hoa mê hoặc, lấp lánh rực rỡ, cười lạnh, Thượng Quan Hạo, ngươi tốt nhất không phải là mang thai, nếu không lần này cho dù ngươi là hoàng tử, ta cũng có cách loại bỏ ngươi!
Không biết đứng bao lâu, tận đến khi một cỗ uy áp mãnh liệt tấn công đến, cơ thể hai người co rúm lại một cái, đồng thời ngẩng đầu, từ xa bèn nhìn thấy Cố Khinh Hàn một bộ minh hoàng long bào, mím môi, đôi mắt lạnh lẽo chạy nhanh tới.
"Thần hầu gặp qua bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Hai người đồng thời hành lễ.
"Sao lại thế này? Thượng Quan Hạo đâu?" Nhìn thoáng qua cửa điện đóng chặt, lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Vệ Thanh Dương và Đoạn Hồng Vũ đều trầm xuống, bệ hạ thật sự xem trọng Thượng Quan Hạo sao? Tại sao giọng điệu của nàng sốt ruột như vậy? Lo lắng như vậy?
"Bệ hạ, cơ thể Thượng Quan quý quân vốn dĩ yếu ớt, sáng nay tỉnh lại có hơi không thoải mái, Sở đại phu đang ở bên trong chữa trị đấy!" Đoạn Hồng Vũ nhẹ nhàng mà nói, cũng tiến sát đến bên cạnh Cố Khinh Hàn.
Cố Khinh Hàn trực tiếp đẩy hắn ra một cái, hàn quang chợt lóe, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi tới Lãm Nguyệt Các làm cái gì? Đặc biệt là ngươi! Tốt nhất đừng để cho trẫm biết các ngươi ở bên trong đã làm chuyện tốt gì, nếu không trẫm cho các ngươi đẹp mặt!"
Đoạn Hồng Vũ kinh hãi, vội vàng đứng thẳng thân mình, cúi đầu đứng ở một bên.

Bệ hạ tức giận, quả nhiên bệ hạ xem trọng con bệnh kia, con bệnh kia có cái gì tốt, nói được mấy câu bèn ho.

Vệ Thanh Dương chỉ chớp chớp mắt, ánh mắt sâu xa, không nhìn ra đang suy nghĩ cái gì.
Cố Khinh Hàn cập có hơi căng thẳng mà nhìn Lãm Nguyệt Các, nghe thấy có người truyền báo hai vị quý quân đều đi đến Lãm Nguyệt Các, đặc biệt là Đoạn quý quân hùng hổ mang theo một nhóm tiểu thị đi qua, ngay lập tức cô đã nóng nảy, Thượng Quan Hạo đã bị thương nặng như vậy, nếu có người gây sự, sao hắn có thể đối phó được đây.
Vội vàng bãi giá đến Lãm Nguyệt Các, còn chưa tới Lãm Nguyệt Các, lại được truyền báo, Thượng Quan Hạo bệnh nặng.

Lúc này cô không thể nào bình tĩnh được nữa, bước nhanh tới Lãm Nguyệt Các, sau đó nhìn thấy Vệ Thanh Dương và Đoạn Hồng Vũ đứng ở trước cửa Lãm Nguyệt Các.
Đi về phía trước được vài bước, đi vào cửa Lãm Nguyệt Các, nghe tiếng rên rỉ thỉnh thoảng truyền ra từ bên trong, trong lòng đau đớn thắt chặt, Thượng Quan Hạo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Có hơi buồn bực mà đi đi lại lại mấy vòng, sao vẫn còn chưa mở cửa? Rốt cuộc bên trong thế nào?
Cổ công công đứng ở phía sau, không dám tiếp tục đi đi lại lại phía sau Cố Khinh Hàn, sợ bệ hạ lại quở trách một trận.

Chỉ bắn đôi mắt âm ngoan về phía Lãm Nguyệt Các.
Thượng Quan quý quân, ngươi được lắm đấy! Bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần đều khiến bệ hạ lo lắng, sao ngươi không chết đi, kéo dài một thân thể ốm đau bệnh tật ở chỗ này giày vò người khác!
Cổ công công lại lần nữa mắng ngàn vạn lần Thượng Quan quý quân ở trong lòng.
Rốt cuộc, cửa lớn Lãm Nguyệt Các "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, mấy nhóm tiểu thị bê từng chậu máu loãng đi ra ngoài, lòng Cố khinh Hàn căng thẳng, nhiều máu quá!
Cố Khinh Hàn vội vàng cất bước đi vào, phía sau Đoạn Hồng Vũ, Vệ Thanh Dương và Cổ công công cũng vội vàng theo đuôi đi vào.
Đúng lúc đi vào nhìn thấy Sở Dật vừa đắp chăn Thượng Quan Hạo xong.
Nhìn lên trên giường, Thượng Quan Hạo đã hôn mê bất tỉnh, đôi tay không có sức lực rũ trên chăn, gầy yếu tái nhợt, dường như gió thổi qua cũng có thể thổi ngã hắn.
Giấu đau lòng vào trong lòng: "Hắn thế nào?"
"Bệ hạ, chúng ta ra bên ngoài nói đi!" Sở Dật đơn giản lộ ra bất lực, nói.

Cố Khinh Hàn gật gật đầu, dẫn theo mọi người rời khỏi sương phòng.
Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Dật, muốn dò hỏi thương thế của Thượng Quan Hạo, này vừa thấy mới phát hiện, Sở Dật có hơi không đúng, sắc mặt tuấn tú vô song của hắn tái nhợt, cũng không thua Thượng Quan Hạo một chút nào, sắc mặt hai người đều trắng bệch như tờ giấy, trán chảy ra mồ hôi lạnh đầm đìa.

Thân hình chỉ đứng thẳng như cũ, đúng mực đứng ở trước mặt Cố Khinh Hàn.
"Cơ thể ngươi không thoải mái, có cần nghỉ ngơi một lát hay không?" Cố Khinh Hàn hỏi.
"Nô hầu không sao, khiến bệ hạ quan tâm!"
"Thượng Quan quý quân thế nào?"
Nghe vậy, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của Sở Dật hiện lên một chút do dự, rốt cuộc nên nói hay không, nếu nói, Thượng Quan quý quân bèn thảm, nếu không nói, y chính là một tử tội!
Sức sống của thai nhi trong bụng Thượng Quan quý quân thực sự cũng quá mạnh, đều bị giày vò như thế, vẫn còn có thể tiếp tục giữ lại.
"Trẫm đang hỏi ngươi, ngươi không nghe được sao?" Cố Khinh Hàn trầm giọng, có hơi không vui.
Khuôn mặt Vệ Thanh Dương lãnh đạm, không cảm xúc, không nhìn ra đang suy nghĩ cái gì, mà Đoạn Hồng Vũ thì có hơi hưởng thụ mà nhìn dáng vẻ thống khổ giãy giụa của Sở Dật.

Tốt nhất là dưới sự giận dữ, bệ hạ xử tử hắn, y sẽ càng vui vẻ.
Sở Dật nhịn xuống tanh ngọt trong miệng, cúi người nói: "Bẩm bệ hạ, Thượng Quan quý quân bị động thai!"
Cái gì? Động thai?
Người ở đây hóa đá toàn bộ, mắt trừng lớn, thai? Động thai? Thượng Quan quý quân có hỉ?
Thân thể tiểu Lâm Tử lảo đảo vài cái, suýt nữa ngã quỵ, công tử mang thai?.

Bình Luận (0)
Comment