Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 167


Ban đêm vốn đã yên tĩnh, huống chi là Ngự Hoa Viên không có người hỏi han, đột nhiên tiếng khóc nức nở lên, khiến Cố Khinh Hàn hơi hoảng sợ.
Người nam nhân này không phải cái gì mà nhị công tử Lăng gia sao? Sao hắn vẫn còn ở trong hoàng cung? Khuya khoắt ở chỗ này khóc cái quỷ gì?
"Ngươi cái đồ hư hỏng này, ngươi bắt ta tới lâu như vậy, ngươi cũng không thả ta đi, ngươi cái đồ hư hỏng này, hu hu.." Lăng Thanh Thần mơ hồ không rõ kêu khóc la hét, ngay cả nước mũi cũng từng giọt từng giọt chảy xuống.
Cố Khinh Hàn vội vàng đến gần: "Khóc cái gì mà khóc, người không biết còn tưởng rằng ta bắt nạt ngươi đấy!"
"Chính là ngươi bắt ta, chính là ngươi bắt nạt ta, hu hu.." Lăng Thanh Thần trực tiếp dậm chân, trề môi kêu gào.
"Trẫm bắt nạt ngươi khi nào?" Hình như ta chỉ gặp ngươi một lần mà, không phải lần đó cũng thả ngươi rồi sao?
"Ngươi từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trong ra ngoài, toàn bộ đều bắt nạt.

Chính là ngươi bắt nạt ta, mỗi ngày ngươi đều đang bắt nạt ta!" Vốn dĩ Lăng Thanh Thần chỉ hơi khóc thút thít, nhìn thấy Cố Khinh Hàn tới, không nhịn được tủi thân khóc nức nở ra tiếng.
Chính là người này, vô duyên vô cớ bắt y đến đây, lại không chịu thả y đi, để một mình y ở trong hậu cung, những thị quân đó của nàng luôn tới tìm y gây phiền phức, bọn họ đều khinh thường nói với y, nói y bị bệ hạ sủng hạnh, lại không được phong phi vị.
Y lại không phải là nam nhân của bệ hạ, y cũng có vị hôn thê, vị hôn thê còn đang chờ y, nếu mà không bị bắt vào, có lẽ y cũng đã thành thân với vị hôn thê của y.
Nhưng mà hiện tại, một mình y ở chỗ này, y rất sợ hãi, những người đó, luôn nghĩ cách tới đùa giỡn y, trêu cợt y, y lại không chơi được người ta.

Cũng đã mấy ngày y không ăn cơm, y rất đói!
Nghĩ đến đây, Lăng Thanh Thần càng tủi thân hơn, hoảng sợ không lựa lời, oán trách nói: "Ngươi cái đồ hư hỏng này, tại sao ngươi luôn bắt nạt ta? Ta lại không hề ăn vụng đồ nhà ngươi, lại không hề làm chuyện xấu!"

Nhìn hắn một trận nước mắt một trận nước mũi khóc thút thít, cùng với lời nói mơ hồ không rõ trong miệng, Cố Khinh Hàn dở khóc dở cười, tâm tình của cô cũng không tốt, lười tiếp tục để ý đến hắn, nhấc chân bèn muốn rời đi, muốn khóc thì ra sức khóc đi thôi, ngươi còn có thể khóc, ngay cả quyền khóc ta cũng không có!
Vừa mới bước một chân ra, cánh tay đã bị người cản lại.

Ngay sau đó, một âm thanh mang theo khóc nức nở nói: "Ngươi, ngươi bắt nạt người ta xong rồi, cứ như vậy đi luôn sao? Vậy ta phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi kiềm chế một chút, đừng bôi nước mũi của ngươi lên long bào của trẫm!" Cố Khinh Hàn thử rút cánh tay ra, càng rút, nam nhân đối diện càng túm chặt hơn, thậm chí cả người dựa sát lại đây, trực tiếp bám chặt cánh tay của cô.
"Không, ta không đấy, ai bảo ngươi bắt nạt ta!"
Em gái ngươi nha, thật sự lau nước mũi lên long bào của cô, có bẩn không hay nha, đệch, ngươi còn lau!
Đỉnh đầu trượt xuống ba vạch đen, người này, nhàm chán quá đi, có phải hắn là đồ ngốc hay không nha, có biết thân phận của cô hay không nha!
Khuôn mặt trầm xuống, đột nhiên bắn ra một đạo hàn quang.
Cảm giác được Cố Khinh Hàn không kiên nhẫn, Lăng Thanh Thần lau nước mắt một cái, có hơi không tình nguyện buông tay ra.

Sau khi buông lỏng tay, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm cánh tay cô, tư thế kia hoàn toàn vẫn còn loại xúc động muốn tiếp tục nhào lên.
Lắc lắc tay, cầm áo lau nước mắt nước mũi.
"Òa.." Đột nhiên nam tử lại lớn tiếng khóc lên.
"Nửa đêm, ngươi quỷ khóc quỷ kêu làm cái gì?"
"Ta đói bụng!"

Cố Khinh Hàn há hốc mồm, tìm nơi yên tĩnh, cũng có thể gặp phải một kẻ điên!
"Được rồi, chỉ cần ngươi dừng khóc thút thít, trẫm bèn dẫn ngươi đi tìm đồ ăn!"
"Thật, thật, sao?" Tiếng khóc của Lăng Thanh Thần lập tức dừng lại, lau nước mắt một cái, bả vai run rẩy.
"Ừ, thật sự!"
Phá khóc mỉm cười, tiến lên phía trước bèn lại muốn túm lấy cánh tay Cố Khinh Hàn cất tiếng cười to.
Cố Khinh Hàn vội vàng lùi về phía sau một bước: "Dừng bước, lại không dừng bước, trẫm bèn không cho ngươi ăn!"
Lăng Thanh Thần đối diện dừng bước, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn Cố Khinh Hàn.
Nhìn Lăng Thanh Thần ngoan ngoãn dừng bước, chớp đôi mắt đáng thương, Cố Khinh Hàn nhẫn nại, phân phó hạ nhân làm chút rượu và thức ăn.
Hai người ngồi ở trong đình hóng gió, Cố Khinh Hàn không hề có hứng thú với một bàn đồ ăn ngon trên bàn, một tay cầm ly, một tay cầm bầu rượu, tự rót tự uống, nhìn Lăng Thanh Thần một bên, gắp đồ ăn lên, không ngừng lấp đầy miệng, mặc dù toàn bộ miệng nhét đến mức tròn trịa, vẫn không nỡ.

Đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn ngon trên bàn.
Dáng vẻ gấp gáp kia như là muốn nuốt toàn bộ đồ ăn trên bàn vào bụng.
Khóe miệng giương lên, Lăng nhị công tử này, cũng coi như là dễ thương đấy!
"Đừng nóng vội, từ từ ăn, không đủ thì vẫn còn đấy!"

"Ừ, ừ..

Nói cũng đúng.."
Giọng nói mơ hồ không rõ từ trong miệng hắn vang lên, đáp một câu lại tiếp tục hăng hái chiến đấu với đồ ăn ngon.
Cố Khinh Hàn cầm chén rượu, phất phất tay, lập tức có một thị vệ lại đây, thấp giọng nói: "Đi tra xem, sau khi Lăng nhị công tử tới hoàng cung đã xảy ra chuyện gì? Có ai bắt nạt hắn?"
Thị vệ lập tức cung kính đi xuống, Cố Khinh Hàn cười nhìn Lăng nhị công tử thổi quét đồ ăn ngon đầy bàn như gió cuốn mây tan đến khi không còn gì, lại đánh ợ một cái vừa lòng vỗ vỗ bụng.
Cố Khinh Hàn gọi người thu dọn bàn sạch sẽ, thay một ít trà bánh trái cây, đưa đến trước mặt hắn.
Còn mình thì tiếp tục tự rót tự uống vào: "No rồi?"
"Rất no! Cảm ơn ngươi! Ngươi thật sự là một người rất tốt nha!" Lăng Thanh Thần cười ngọt ngào.
Cố Khinh Hàn không cười nói: "Cho ngươi ăn chính là người tốt, không cho ngươi ăn chính là người xấu? Vậy ngày nào đó ai cho ngươi ăn vài thứ, lại bắt ngươi đi, cũng là người tốt sao?"
Nghe vậy, lông mày Lăng Thanh Thần nhíu một cái, mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng khuôn mặt đưa đám: "Ngươi là người xấu!"
"Ồ, tại sao lại xấu rồi?"
"Bởi vì người bắt ta kia chính là ngươi nha, làm hại ta bị rất nhiều người bắt nạt, làm hại ta cũng chưa thể thành thân!"
Cố Khinh Hàn ngẩn ra, đúng vậy, lúc ấy cô mới vừa xuyên không đến đây, cái gì cũng không hiểu biết, hơn nữa nhiều việc, bèn từ từ lãng quên.
"Vậy sao ngươi lại đần độn đến mức cơm cũng chưa ăn được, ngươi cũng kém mà!"
"Không phải ta quá kém, là ngươi không hề cho ta phi vị, bọn họ đều khinh thường ta!"
"Nói như vậy, trẫm chưa cho ngươi phi vị, vẫn là trẫm sai rồi?"
"Vốn dĩ chính là ngươi sai!"

"Vậy hiện tại trẫm bèn hạ chỉ, phong phi vị cho ngươi, như thế nào?" Cố Khinh Hàn không nhịn được muốn trêu đồ ngốc đang bĩu môi này chơi chơi.
Có phi vị sẽ không sợ người khác bắt nạt, theo bản năng Lăng Thanh Thần muốn nói, được đó.

Đợi nghĩ đến y muốn xuất cung, còn muốn thành thân với vị hôn thê của y, khuôn mặt tức tối.
"Ai muốn phi vị của ngươi, ta còn muốn về nhà thành thân đấy!"
"Trẫm cho rằng, ngươi không muốn về nhà đâu!"
"Ai nói thế, hậu cung này của ngươi, một chút cũng không dễ chơi, mỗi người đều biến thái, Lâm mỹ nhân cũng thế, Đoạn quý quân cũng thế, rất nhiều rất nhiều người đều thế!"
Ngửa cổ, uống rượu trong tay vào, nhìn Lăng Thanh Thần đơn thuần không hề có tâm cơ, không biết làm sao bèn nghĩ đến đôi mắt trong trẻo kia, chủ nhân cặp mắt kia cũng giống như hắn, không hề có tâm cơ.
Thật không biết bọn họ đã sinh tồn tại trong hậu cung này như thế nào?
"Nếu không, như vậy đi! Ngươi thả ta ra ngoài, ta dẫn ngươi đi bắt dế, ta biết một chỗ, có rất nhiều dế, người bình thường ta cũng không nói cho đâu!"
Cố Khinh Hàn nhìn đôi mắt to giảo hoạt của Lăng Thanh Thần chớp chớp, dở khóc dở cười, hắn coi mỗi người đều nhàn rỗi giống như hắn à?
"Ngày mai trẫm phái người đưa ngươi xuất cung, cũng hạ một ý chỉ, nói thân thể ngươi vẫn còn trong sạch, chỉ đến đây giải khuây cho Vệ quý quân!"
"Ngươi thật sự muốn đưa ta xuất cung sao? Nhưng mà tại sao phải hạ chỉ thế? Không cần hạ, ngươi trực tiếp phái người đưa ta về nhà thì là được rồi!"
Ngươi thật sự khờ hay là giả ngốc? Ngây người trong hậu cung mấy tháng, lại bị đưa đến tẩm cung, trực tiếp bị đưa trở về, cho dù ngươi vẫn còn trong sạch, người khác sẽ tin tưởng sao? Vị hôn thê của ngươi sẽ còn muốn ngươi sao?
Những lời này Cố Khinh Hàn lười nói với hắn, chỉ vẫy vẫy tay.
Đột nhiên, nghĩ đến cái gì, Cố Khinh Hàn nói: "Ngày mai trẫm cùng xuất cung với ngươi, trẫm đưa ngươi về nhà!"
Nói xong câu đó, bèn nghe được phía sau truyền đến một tiếng than vãn tủi thân lại mang theo ghen ghét bất mãn: "Bệ hạ đối với Lăng nhị công tử cũng thật tốt nha!".

Bình Luận (0)
Comment