Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 31


Gian nhà ở này có thể nói là chỉ có bốn bức tường, nghèo đến tuyệt vọng.
Một cái giường gỗ cũ nát, hai cái ghế, một cái bàn gỗ thiếu một chân, cùng với mấy chén trà gồ ghề lồi lõm.

Nóc nhà kia một cái lỗ cộng với một cái lỗ, nhịn không được hoài nghi, nếu trời mưa, nước mưa có thể trực tiếp lấp đầy cái nhà này hay không?
Nếu nói trong nhà thứ duy nhất có giá trị chút, đoán chừng chính là chiếc xe lăn bằng gỗ kia.
Mà người ho khan hiện giờ đang đưa lưng về phía Cố Khinh Hàn cùng Thượng Quan Vân Lãng.
Không thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy hắn bọc chăn mỏng, lưu lại một đạo bóng dáng gầy ốm, chăn kia đã cũ, giặt nhiều đến nỗi trắng bệch.
Không biết có phải bởi vì nguyên nhân ho khan hay không, bả vai nam tử không ngừng run rẩy.

Đối với việc Cố Khinh Hàn các cô đến, dường như chưa phát giác.
Tuy rằng chỉ là một đạo bóng dáng như vậy, nhưng trên người hắn để lộ ra thê lương, bi ai, cô đơn, bất lực, lại không nhịn được làm tim người ta thắt chặt, lại thắt chặt.
Nửa ngày sau, nam tử ho thật mạnh, hít sâu mấy hơi, cất giọng nói ám ách, thanh âm kia tuy rằng khàn không chịu nổi, lại vô cớ làm người ta cảm giác, thanh âm nam tử này mát lạnh, thấm vào ruột gan.

Nhưng sau khi nghe được lời hắn nói, lại làm người ta nhịn không được lã chã rơi lệ.
"Đừng xin các nàng, khụ khụ, vô dụng, nhân tình ấm lạnh, thói đời nóng lạnh, khụ khụ.."
Chỉ nói một câu ngắn ngủn, nam tử lại không ngừng ho khan kịch liệt.
Không đợi Cố Khinh Hàn các cô mở miệng, nam tử lầm bầm lầu bầu lên, trong thanh âm đều lộ ra thê lương:

"Sống không bằng chết, không bằng chết đi, chết rồi ngược lại là được giải thoát, ngươi nên vì ta vui vẻ."
"Chỉ là, chỉ là chung quy vẫn là không có thể gặp người nhà một lần, khụ khụ..

khụ khụ.."
"Tiểu Lâm Tử, ngươi nhớ người nhà của ngươi không? Ta, rất nhớ người nhà của ta..

Rất nhớ, rất nhớ bọn họ.."
"Ngươi nói xem, người ta sau khi chết, thật sự sẽ có linh hồn sao, nếu có, đó có phải là sau khi ta chết, linh hồn liền có thể bay về nhà hay không? Khụ khụ.."
"Nếu chỉ có chết mới có thể về nhà, như vậy, chết, sẽ là sự việc hạnh phúc cỡ nào.." Nam tử nói trầm thấp, nghẹn ngào.

Nói xong, nam tử cúi thấp khóc nức nở, bả vai kia run rẩy không biết là do khóc, hay là do ho, hoặc là do đau, tóm lại có thể nhìn ra được, nam tử tuy cực lực ẩn nhẫn, vẫn cứ ngăn không được run rẩy bả vai.
Có lẽ đã chịu nam tử cảm nhiễm, toàn bộ gian nhà dường như đều toát lên một loại bi ai, ưu thương như dây đằng lượn lờ toàn bộ gian nhà.
"Ba vị đại phu, sắp tới rồi, mời ngài nhanh một chút được không? Công tử nhà ta thật sự sắp không chịu nổi nữa." Ngoài cửa truyền đến thanh âm nôn nóng của tiểu Lâm Tử.
Trên giường bả vai nam tử cứng đờ một chút.

Không phải tiểu Lâm Tử, vậy vừa mới đứng ở chỗ này là ai?
Nam tử không khỏi cố hết sức xoay thân một cái, đầu chậm rãi nhìn phía cửa phòng chỗ hai đạo thân ảnh kia.
Gần như sau khi xoay người, đầu tiên, ánh mắt nam tử đã nhìn thấy long bào minh hoàng kia.

Cái người ngày ngày đêm đêm, quanh quẩn ở trong đầu y không quên đi được, cái người vô số đêm cường thủ hào đoạt ở trên người y, cái người tàn bạo máu lạnh vô tình tới cực điểm kia.
Nam tử từ khó hiểu, nghi hoặc, đến kinh ngạc, hoảng sợ, sợ hãi, con ngươi co rụt, con mắt trừng lớn, trong mắt sợ hãi thật sâu, tất cả đều bộc lộ nam tử này đối với thân ảnh long bào minh hoàng là sợ hãi tới cực điểm.
Nam tử này quay người lại, không chỉ có nam tử tự mình dọa mình.

Cố Khinh Hàn cùng Thượng Quan Vân Lãng cũng ở trong nháy mắt nam tử xoay người kia, con ngươi co rụt.
Là hắn, thế nhưng là hắn, là mỹ nam thứ mười cô xuyên không ngày đầu tiên nhìn thấy, nam tử có một đôi mắt như đá lưu ly thanh triệt, người kia nhược thế lại không hèn mọn, người kia thống khổ lại không cầu xin.
Thế mà là hắn, hắn thế nhưng sống bi thảm như vậy.
Vân vương vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo, trong mắt kia, đều là không dám tin.

Rồi sau đó là phẫn nộ, phẫn nộ hừng hực thiêu đốt.
Nam tử ốm yếu này, nam tử lớn lên giống Thượng Quan Hạo như đúc,

Nếu nói người này không phải Thượng Quan Hạo, có đánh chết, y cũng không tin.
Hạo nhi chính là bởi vì như vậy, không có cách nào hồi âm sao?
Lưu quốc, Lưu quốc chính là đối đãi với vương tử Bùi quốc của bọn họ như vậy sao?
Lưu quốc cho rằng Bùi quốc bọn họ còn giống mười mấy năm trước, dễ đối phó như vậy sao?
Giận, giận ngập trời, cho dù Thượng Quan Vân Lãng mạnh mẽ áp chế, cảm xúc bất mãn kia, khí tức phẫn nộ kia, vẫn cứ truyền ra rất xa.
Đôi tay người ở phía sau nắm chặt, gắt gao nắm chặt.

Khớp xương vang lên.
Khụ khụ, khụ khụ..
Thượng Quan Hạo bởi vì kinh hãi, mà kịch liệt ho khan, một tiếng cao hơn một tiếng gần như làm hắn không thể thở nổi.
Cố Khinh Hàn cùng Thượng Quan Vân Lãng đang muốn dìu hắn một cái, tiểu Lâm Tử trước một bước chạy qua, vững vàng đỡ Thượng Quan Hạo.
"Công tử, công tử người thế nào, người đừng dọa tiểu Lâm Tử, công tử.."
"Công tử, người cố chịu đựng trong chốc lát, người xem, đại phu tới, chúng ta được cứu rồi, ngài ngàn vạn lần đừng có việc gì, công tử.."
Tiểu Lâm Tử nhẹ nhàng vỗ lưng Thượng Quan Hạo, một đôi con ngươi sợ hãi nôn nóng.

Công tử không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Hắn còn chưa có về nhà, hắn còn chưa có nhìn thấy người thân của hắn, trời cao không thể như vậy nhẫn tâm cướp đi tính mạng của hắn.
Đột nhiên, Thượng Quan Hạo ho ra một bãi máu tươi, chậm rãi nhắm mắt lại, thân mình vô lực rũ xuống.
Tiểu Lâm Tử sợ tới mức kêu lên một, nâng thân thể Thượng Quan Hạo thất thanh khóc rống: "Công tử, công tử người làm sao vậy, người đừng dọa tiểu Lâm Tử a, công tử, hu hu.."
"Bệ hạ, đại phu, cầu xin các người cứu công tử nhà ta đi, cầu xin các người, cầu xin các người..


hu hu.."
"Thái y, thất thần làm cái gì, còn không nhanh xem thương thế của hắn." Cố Khinh Hàn rống một cái về phía thái y.
Ba thái y thân thể run lên, vội vàng hẳn lên.
Một tiểu đồng theo tới, quấn sợi tơ lên trên cổ tay Thượng Quan Hạo, ba vị đại phu thay phiên nhau thông qua sợi tơ bắt mạch.
Đây dù sao cũng là quý quân của bệ hạ, ai dám trực tiếp cầm tay bắt mạch của thị quân thuộc về bệ hạ?
Chỉ là sau khi ba đại phu này bắt mạch xong, đều cúi đầu đứng thẳng một bên, người này đẩy người kia.

Ai cũng không dám tiến lên bẩm báo.
"Hắn thế nào, còn không mau nói, đẩy tới đẩy lui, không muốn sống nữa hả?"
Nghe vậy, ba vị đại phu chân cẳng đều là mềm nhũn, quỳ xuống, thân mình run run.
Trong đó, Tô đại phu nói: "Bệ, bệ hạ, vi thần học nghệ không tinh, đây, đây, thương thế của quý quân quá nghiêm trọng, hơn nữa kéo dài quá lâu, chỉ sợ, chỉ sợ là vô phương cứu chữa!"
"Đúng vậy, bệ hạ, thân mình quý quân luôn luôn không tốt, hiện giờ lại..

Hơn nữa quý quân một chút ý chí muốn sống cũng không có..

Thần thật sự bất lực..".

Bình Luận (0)
Comment