Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 33


Thương thế dữ tợn khủng bố như vậy ở trên người sẽ đau đớn bao nhiêu, Thượng Quan quý quân này đã thừa nhận bao nhiêu thống khổ?
Hắn chính là một người cắn răng đau khổ chống đỡ như vậy sao? Nếu là người thường, chỉ sợ đã sớm tự sát, một mạng quy thiên đi.
Khi Sở Dật cởi quần áo sền sệt trên người Thượng Quan Hạo đến phần eo, dừng động tác trong tay, ánh mắt bình đạm tự nhiên kia nhìn sang Cố Khinh Hàn.
Cố Khinh Hàn nóng mặt, quay đầu sang một bên.
Chỉ nghe thanh âm Sở Dật hít không khí, sau một lúc lâu lại không có phản ứng khác.

Cố Khinh Hàn nhíu nhíu mày, chẳng lẽ thân dưới còn nghiêm trọng hơn thân trên? Không nhịn được hỏi một tiếng: "Thế nào, được chưa?"
"Được rồi bệ hạ, ngài có thể qua đây!"
Lúc Cố Khinh Hàn xoay người trở về, Sở Dật đã kéo quần áo dưới thân Thượng Quan Hạo lên, không nhìn ra có gì không ổn.
"Thế nào, có thể trị sao?" Có lẽ chính Cố Khinh Hàncũng không biết, trong thanh âm của mình mang theo một mạt khẩn trương, sợ lại nghe được lời nói vô phương cứu chữa linh tinh.
"Có thể trị, chỉ là có hơi phiền toái.."
"Chỉ cần có thể trị tốt cho hắn, cần cái gì, Sở đại phu cứ việc yêu cầu."
"Vậy nô hầu liền cầu bệ hạ tìm bốn gã dược hầu, cùng tiểu Lâm Tử, nô hầu yêu cầu bọn họ hỗ trợ."
"Chuẩn."
"Tạ bệ hạ."

Hành lễ xong, xoay người nói với tiểu Lâm Tử: "Tiểu Lâm Tử, ngươi đi lấy một ít mảnh vải lụa linh tinh, trói tay chân hắn lại."
"A.." Nâng lên hai con mắt đẫm lệ, nghi hoặc nhìn Sở Dật, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không? Tại sao phải trói công tử, công tử đều bị thương nghiêm trọng như vậy.
"Hắn bị thương rất nghiêm trọng, lúc xử lý sẽ rất đau, nếu không trói cố định tứ chi hắn, sợ là hắn sẽ lộn xộn." Dường như nhìn ra tiểu Lâm Tử nghi hoặc, Sở Dật nhàn nhạt giải thích.
"Ồ..

tiểu Lâm Tử liền đi tìm.."
Trong chốc lát, miệng Thượng Quan Hạo bị bịt một miếng vải, bị trói hình chữ đại (大) cố định ở trên giường gỗ.

Sở Dật mở hòm thuốc của mình, lấy ra dao nhỏ cùng ngân châm khử độc, một bên vài tên dược hầu nâng một chậu nước trong.
"Quá trình này có thể sẽ thấy máu, không sạch sẽ, bệ hạ có cần về trước tránh một chút hay không? Đỡ phải bẩn mắt ngài!"
"Không cần, trẫm bèn ở chỗ này chờ, Sở đại phu nên cứu như thế nào thì cứu như thế đi, không cần để ý trẫm!"
"Vâng, bệ hạ."
Sau khi khom người hành lễ, cầm lấy dao nhỏ sắc bén đã khử độc, trực tiếp cắt miệng vết thương dày đặc kia.

Chỉ cắt nhẹ một cái, máu loãng cùng mủ, theo vết dao cắt chảy xuống, trong lúc nhất thời, trong phòng ngoài mùi thối rữa ra, lại thêm một mùi máu tươi.

Nhìn dao nhỏ một dao tiếp một dao cắt qua lưu loát, tuy là Cố Khinh Hàn, cũng không khỏi tê dại da đầu, sởn tóc gáy.
Một bên tiểu Lâm Tử, trực tiếp quay đầu sang một bên, khóc nức nở.
Có lẽ là bởi vì quá đau, Thượng Quan Hạo trên giường, mày nhăn thành một khối, kêu rên ra tiếng.

Trên tay vô thức muốn động, lại không mảy may động được.
"Ưm, ưm.." Bởi vì đau đớn, trực tiếp đau tỉnh lại, con ngươi thanh triệt như nước kia nhìn chằm chằm về phía trước.
Muốn nâng tay lên song mới phát hiện đôi tay bị người trói lại.
"Ưm.." Lại là một dao cắt vào, máu loãng màu đen, máu loãng màu đỏ, mủ đặc sệt chảy đầy giường gỗ.
Mồ hôi lạnh đầm đìa dính đầy mái tóc đen nhánh, cảm giác nội tâm triệt để đau, tê tâm liệt phế kia không khỏi làm mười ngón tay kia của Thượng Quan Hạo vốn là máu thịt lẫn lộn gắt gao nắm chặt.
Con mắt ngập nước, bèn như vậy nhìn phía về Cố Khinh Hàn.
Nhìn đến con mắt trong như mặt nước này, mắt Cố Khinh Hàn co rụt lại.
Đây là con mắt như thế nào? Rõ ràng đau đến tận xương, lại trước sau cắn chặt khớp hàm, nỗ lực khống chế thanh âm thống khổ sắp phát ra.
Chỉ là một đôi mắt bất đắc dĩ, đau đớn nhìn về phía Cố Khinh Hàn, đôi mắt kia lộ ra hơi nước, mang theo quật cường, mang theo bi ai, mang theo tuyệt vọng, lại duy nhất không mang theo cầu xin.
Cũng giống như ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hắn, quật cường lại nhu nhược làm người ta chỉ muốn mạnh mẽ ôm lấy hắn, yêu thương hắn.
Cũng không biết sau khi cắt qua bao nhiêu lần, Sở Dật mới tiếp nhận khăn từ trên người dược hầu, lau sạch sẽ máu loãng cùng nước mủ trên người hắn.


Ngoài cửa, Thượng Quan Vân Lãng nhìn dược hầu bưng một chậu lại một chậu máu loãng đi ra ngoài, máu loãng đỏ tươi trong chậu làm y rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp nắm áo một tiểu thị, hung tợn nói: "Thượng Quan Hạo thế nào? Nói! Không nói bổn vương trực tiếp bóp chết ngươi!"
"Tha, tha mạng, quý quân đang ở bên trong cứu trị, nô tài cũng không biết tình huống, chỉ có chờ sau khi Sở đại phu băng bó xong mới có thể biết được."
"Cút, cút đi!"
"Vâng, nô hầu cáo lui."
Trái một vòng, phải một vòng, đi tới tới lui lui nôn nóng.

Song quyền buông lỏng ra lại nắm chặt, nắm chặt lại buông lỏng, sắc mặt biến đổi khó lường.
Nạp Lan Khuynh, Nạp Lan Khuynh, nếu Hạo nhi có cái gì không hay xảy ra, cho dù làm Bùi quốc chôn theo, ta cũng thề tất yếu phải giết ngươi.
Trong phòng, Sở Dật sau khi cắt hết da thịt thối rữa trên người hắn, mới cầm lấy thuốc bột, hướng trên người hắn rắc.
Thuốc bột vừa rắc xuống, người trên giường, lập tức cong người lên, tay chân dùng lực, muốn thoát ra khỏi trói buộc.

Nước mắt trong mắt ào ào chảy xuống, dùng sức lắc đầu, "hừ hừ" ra tiếng.
Có lẽ là đau đớn quá mức, ánh mắt thống khổ kia của Thượng Quan Hạo dần dần vô lực, tuyệt vọng..
Tiểu Lâm Tử vội vàng giúp đỡ Thượng Quan Hạo lau mồ hôi lạnh trên mặt, nức nở nói: "Công tử, công tử, ngài lại chịu đựng một lúc, lập tức thì tốt rồi, Sở đại phu đang cứu ngài đâu.

Đừng sợ, Tiểu Lâm Tử sẽ vẫn luôn ở bên cạnh người."
"Công tử, chỉ cần lại chịu đựng một lúc, người về sau bèn sẽ không lại đau.


Hãy nghĩ đến phụ hoàng, mẫu hậu của ngài, còn có hoàng huynh của ngài, bọn họ đều ở Bùi quốc chờ ngài đâu, nếu ngài đi rồi, bọn họ sẽ thương tâm bao nhiêu.

Cho nên, công tử, ngài nhất định phải chống đỡ, chống đỡ được không?"
Đôi mắt vốn đã nhắm lại tuyệt vọng của Thượng Quan Hạo nghe được Bùi quốc, nghe được phụ hoàng mẫu hậu, không khỏi mở ra đôi mắt mê mang kia, ý thức xuất hiện một chút hoảng hốt.
"Thượng Quan quý quân, chịu đựng, lập tức thì tốt rồi, chờ vượt qua lần này, bèn qua cơn mưa trời lại sáng.

Hãy nghĩ đến người nhà của ngươi, bọn họ đều ở ngàn dặm bên ngoài chờ ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn bọn họ thất vọng sao?" Thanh âm dễ nghe ôn nhuận chậm rãi từ trong miệng Sở Dật nói ra, tuy rằng chỉ là một câu bình đạm không gợn sóng, lại mang theo ma lực ủng hộ người.
Không, không muốn bọn họ thất vọng, nhiều năm như vậy, chưa có một ngày hầu hạ ở dưới gối bọn họ, y làm sao còn có thể để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Chỉ là, y thật sự chịu đựng không nổi, thật sự sắp không chịu đựng nổi..
"Thượng Quan Hạo, chỉ cần ngươi vượt qua một kiếp này, trẫm đồng ý với ngươi, hứa để ngươi về nước thăm người thân một lần." thanh âm Cố Khinh Hàn hơi mang lãnh liệt truyền đến, không khỏi làm Thượng Quan Hạo chấn động.
Trong đầu không ngừng vọng lại câu nói kia: Trẫm đồng ý với ngươi, hứa để ngươi về nước thăm người thân một lần, hứa để ngươi về nước thăm người thân một lần.

Bệ hạ đồng ý cho y về nước? Chỉ cần vượt qua, bệ hạ đồng ý cho y về nước? Đây, đây là sự thật chăng?
Ý thức còn sót lại kia dần dần sống lại, đôi mắt ngập nước, trên lông mi còn đọng lại không biết là mồ hôi lạnh hay là nước mắt, đôi mắt cứ bình tĩnh như vậy nhìn Cố Khinh Hàn, dường như muốn xác định, có phải nàng lại một lần nữa muốn trêu chọc y hay không?.

Bình Luận (0)
Comment