Tô Bạch từ sau khi tỉnh lại lập tức tự hỏi một vấn đề vô cùng nghiêm túc: làm thế nào để sống sót ở cái thế giới hung tàn này?
Mẹ nó, nguyên chủ của thân thể này chính là bị ngược đi ngược lại ngược cho đến chết a, hu hu hu.
Tô Bạch tham khảo kinh nghiệm xuyên qua của vô số nhà hiền triết, kết hợp với tình huống của bản thân, thận trọng nghiên cứu, giả thiết đủ kiểu, rốt cuộc tìm được một con đường sống: ôm đùi!
Về phần ôm đùi ai, còn phải hỏi sao, đương nhiên chính là đứa con đẻ của Tô Bạch, cái đùi heo của thế giới này, Mộ Thanh Giác.
Mộ Thanh Giác tuy rằng về sau có xu thế dần dần hắc hóa, tính cách lạnh lùng nhưng bản tính không xấu, điểm này thì cứ nhìn việc y trong lúc lưu lạc mà còn muốn cứu giúp người khác là có thể nhận ra. Hơn nữa người này ân oán rõ ràng, có ân tất báo, có thù, um, cũng là tất báo.
Nếu không sau này nam chính cũng sẽ không vì báo đáp ân tình của Lâm Hàn Anh mà cố sức cứu mạng gã.
Một khi đã như vậy, xây dựng cảm tình với nam chính hẳn là không sai, chỉ một câu thôi, đi theo nam chính tất có thịt ăn.
Hiện tại nam chính rốt cuộc đã xuất hiện, còn chủ động yêu cầu Tô Bạch dẫn y đi, cái này tương đương với việc nhặt được bùa bảo mệnh, Tô Bạch có thể không vui sao?
Tô Bạch xem xét tư chất của nam chính, quả nhiên giống như trong tiểu thuyết, thuộc tính phong lôi hỏa ngụy linh căn, tuy nói tư chất hữu hạn, nhưng cũng may nam chính thông minh hơn những người khác, nói vậy ngộ tính cũng sẽ không kém. Huống chi thân là tác giả, Tô Bạch rất rõ ràng, những điều nhìn thấy bây giờ đều là biểu hiện giả, linh căn thật sự của nam chính chỉ là bị áp chế che giấu đi, đợi sau khi y thành niên gặp cơ duyên trùng hợp mới có thể hiển lộ ra ngoài.
Đây chính là lúc thể hiện chỗ tốt của mặt than, mặc kệ nội tâm đang điên cuồng phun tào bình luận như thế nào, bên ngoài vẫn là vẻ lãnh diễm cao quý, tựa như đóa hoa mọc trên núi tuyết Cao Lĩnh, không nhiễm bụi trần, người phàm còn không nhanh chạy tới cúng bái!
Kết quả thí nghiệm không hài lòng, Mộ Thanh Giác có chút thất vọng, trong lòng hoảng hốt, sợ hắn không mang mình theo, hai tay càng thêm dùng sức, cũng không nói gì, chỉ dùng cặp mắt to đen nhánh nhìn Tô Bạch chằm chằm.
Từ từ đã con trai, mau buông tay, quần sắp tuột rồi!
Tô Bạch mặt không chút thay đổi kéo tiểu nam chính xuống, giải thoát quần mình khỏi nguy cơ bị kéo tuột.
Nam chính khẩn trương nhìn hắn, sợ hắn nói từ chối, Tô Bạch trong lòng vênh mặt, nam chính thì sao, còn không phải nghe lời lão tử sao, ha ha ha ha.
“Thôi, ngươi theo ta về đi.” Tô Bạch giả bộ đủ rồi mới nhàn nhạt mở miệng.
Hắn vừa dứt lời, nam chính liền lộ ra một nụ cười giống như nhẹ nhàng thở ra, một lát sau lại khôi phục thành bộ dạng mặt không có chút thay đổi nào, tay lại vẫn giữ chặt quần Tô Bạch, giống như sợ Tô Bạch ném y đi.
Nam chính ngươi thích kéo quần người ta đến thế sao!
Ta nên nói không hổ là nam chính ngựa đực văn sao? Kỹ năng kéo quần người khác từ nhỏ đã thành thục →_→
Lâm Hàn Anh hết nhìn đứa bé quần áo tả tơi lại nhìn Tô Bạch, đổi lấy đứa bé kia hung ác nhìn lại chằm chằm, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này rất quen mắt. Giống như, um, giống như tình cảnh Từ sư thúc chưởng quản Bách Thú viên với Bánh Bao nhà thúc ấy ở chung với nhau vậy.
Bánh Bao là con mèo Từ sư thúc nuôi, linh thú cấp thấp, lớn lên tròn vo, chỉ biết ngoắc ngoắc cái mặt bánh bao trắng trắng, không có tính công kích gì, Từ sư thúc lại vô cùng yêu quý nó, hầu hạ y như hầu hạ tổ tông. Tính tình con mèo kia cũng không tốt, ai tới gần cũng tỏ ra khó chịu, thường giơ móng vuốt liên tục, chỉ có khi ở bên Từ sư thúc mới dễ bảo, nằm gọn trong lòng ông lộ ra cái bụng mềm mại.
Tô Bạch vừa cẩn thận kéo quần vừa âm thầm đánh giá mấy người phía sau Lâm Hàn Anh, thống nhất mặc y phục đệ tử màu xanh, người đeo trường kiếm, người cầm pháp khí, còn có mấy đứa trẻ đứng sau đang sợ hãi lén nhìn Tô Bạch, trong mắt là sự hâm mộ kính sợ đơn thuần.
Xem ra đây là mấy đứa trẻ bọn Lâm Hàn Anh tìm được.
Tìm thấy nam chính rồi, Tô Bạch cũng không dây dưa thêm nữa, nói với mọi người: “Vậy thôi, ta đi trước, các ngươi theo sau nhớ đừng để lỡ kỳ khảo hạch.”
Mọi người cung kính nghe theo.
Tô Bạch cúi đầu, gỡ tay nam chính ra nắm lấy trong tay mình, mẹ nó quần lại sắp tuột!
“Theo ta đi đi.”
Bàn tay đang nắm lấy tay mình trắng sáng như ngọc, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay hơi lạnh lại mang theo chút ấm áp làm cho người ta quyến luyến, Mộ Thanh Giác trong lòng run lên, gật đầu.
Kéo Mộ Thanh Giác cùng nhảy lên bảo kiếm, lo y sợ hãi, cũng lo mình thao tác không thuần thục sẽ làm y ngã xuống, Tô Bạch liền nửa ôm đứa trẻ kia ngồi trên bảo kiếm.
Tô Bạch biết nam chính không thích có tiếp xúc thân thể với người khác, đương nhiên ngoại trừ nhóm em gái xinh đẹp. Khoảnh khắc cánh tay hắn chạm vào vai nam chính rõ ràng cảm giác được thân thể đối phương cứng đờ sau đó lại thả lỏng.
Long Uyên kiếm càng bay càng cao, rừng núi sông suối đều được thu vào đáy mắt. Mộ Thanh Giác nhìn xuống mọi thứ bên dưới, nhìn thấy xa xa là con đường mình từng đi, những người mình từng gặp, kẻ từng nhục mạ y, kẻ từng đánh chửi y, lúc này đều giống như những con kiến nhỏ bé phủ phục dưới chân y. Trong lòng y đột nhiên cảm thấy một loại hưng phấn vui vẻ khó có thể ức chế được, đến nỗi thân thể cũng run rẩy, giống như tất cả đều bị y nắm trong tay, y thích loại cảm giác này.
Y nghĩ y đã biết cái bản thân muốn là gì.
“Lạnh?” Tô Bạch cau mày, trong lòng tự trách mình sơ ý, bản thân là người tu chân thể chất đặc biệt đương nhiên không sợ rét lạnh, nhưng nam chính hiện tại mới chỉ là đứa bé, bay càng cao nhiệt độ không khí càng thấp, khó trách y cảm thấy lạnh.
Nói xong tìm trong túi đồ ra một chiếc áo khoác lên cho Mộ Thanh Giác. Quần áo hơi lớn, vừa vặn bao kín người y, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, thế nhưng lại đáng yêu ngoài ý muốn.
Hảo manh (*), bé trai như vậy, thật muốn sờ một cái a Q_Q.
Nhìn người kia có hai má oánh nhuận như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ khó tả, đôi mắt câu hồn nhiếp phách, lông mi dài cong cong, Mộ Thanh Giác ngẩn ra, bị gió lạnh thổi một cái mới giật mình tỉnh lại, ngơ ngác hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tô Bạch âm thầm trợn trắng mắt, tên nhóc con, câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng, tuy rằng ta đã sớm biết tên ngươi rồi.
“Tô Bạch.”
Mộ Thanh Giác gật đầu đem hai chữ này ghi tạc trong lòng, lại nói: “Mộ Thanh Giác, tên của ta.”
Mang mục đích nào đó mà không thể cho ai biết, Tô Bạch không sắp xếp cho nam chính ở ngoại viện mà đưa về chỗ ở của mình. Vô Thượng tông nằm trên núi Chung Tú, vì nguyên chủ thân thể này vô cùng yêu thích việc luyện đan nên hắn ở ngay Hạo Nguyệt Phong gần dược sơn nhất.
Sắp xếp cho Mộ Thanh Giác ở phòng bình thường không có ai, Tô Bạch nghĩ tuy mình có Tích Cốc đan, nhưng đứa trẻ này đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu cứ ăn những thứ không dinh dưỡng này thì không ổn.
Cái siêu phàm thoát tục của tu chân, không ăn ngũ cốc hoa màu, chỉ cần dùng Tích Cốc đan định kỳ là được, cũng chỉ có mấy đứa trẻ được mang về là cần ăn uống.
Tô Bạch bay đến ngoại viện, từ xa nhìn thấy một đám trẻ con tuổi tác không đồng đều đang đứng ở một góc sân, vài đệ tử ngoại viện đang nói chuyện nhìn thấy Tô Bạch đều tiến lại bái kiến.
“Đây chính là những đứa trẻ đem về lần này?”
Đệ tử ngoại viện cung kính xác nhận.
Tô Bạch nhìn lướt qua vài lần, mấy đứa nhỏ đều đã thay quần áo màu xanh thống nhất, đang học theo các đệ tử ngoại viện cúi chào Tô Bạch.
“Hôm nay ta xuống núi mang về một đứa trẻ tên là Mộ Thanh Giác, thêm vào danh sách khảo hạch lần này, ngươi đưa thêm cả chút cơm canh đến chỗ ta.”
Đệ tử kia lập tức vâng lời.
Khi trở lại Hạo Nguyệt Phong thì thấy Mộ Thanh Giác không biết tìm đâu ra miếng giẻ lau, đang loay hoay quét dọn phòng, gian phòng kia bình thường không có ai ở nên khó tránh khỏi không được sạch sẽ, mặt Tô Bạch có chút đỏ lên một cách khả nghi.
Đại khái là cảm giác được có người đi vào, đứa trẻ kia ngừng tay, quay đầu nhìn Tô Bạch, trong mắt là nghi vấn.
Tô Bạch lại trưng ra cái mặt than, đang lúc lúng túng bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, hai đạo đồng mặc áo xanh ngoại viện đi vào, cung kính hành lễ, đặt khay đồ trên tay lên bàn xong liền cáo lui.
Trong khay đặt đồ ăn và hai bộ quần áo màu xanh, Tô Bạch gật đầu nói với Mộ Thanh Giác: “Dùng cơm đi.”
Nói xong liền muốn xoay người rời đi, Mộ Thanh Giác sửng sốt một chút: “Ngươi, ngươi không ăn sao?”
Tô Bạch lắc đầu, rời đi.
Mộ Thanh Giác cắn môi, kỳ thực y biết người tu chân không cần ăn cơm, nhưng không hiểu sao vẫn cứ hỏi ra miệng.
Y tới trước bàn nhỏ, ngồi xuống ăn cơm. Đồ ăn rất bình thường, lại là mỹ vị mà y chưa bao giờ được nếm thử.
Tô Bạch về phòng mình, thuận tay cầm quyển sách, nhàn nhạt lật xem, sự chú ý lại không đặt lên trang sách một chút nào.
Chưởng môn Vô Thượng tông Minh Tịch chân nhân lúc này đang bế quan, dựa theo tình tiết phát triển trong tiểu thuyết, chỉ sợ là còn rất lâu mới xuất quan. Nhiều năm trước trận chiến với Ma tôn khiến Vô Thượng tông bị tổn thương tới căn cơ, không ít tu sĩ ở Linh Tịch thậm chí là Kết Đan kỳ ngã xuống. Vô Thượng tông tuy là tu chân đại tông đứng đầu Cửu Châu nhưng tổn thất lớn như vậy cũng không chịu nổi, huống chi còn có bọn ma tu luôn âm thầm như hổ rình mồi, nếu không phải như vậy, mấy vị trưởng lão trong tông môn cũng không nóng lòng thăng cấp, hàng năm bế quan.
Nhưng Tô Bạch lại biết, Ma tôn hiện tại cũng là ốc không mang nổi mình ốc, Ma tôn tiền nhiệm của Thiên Ma môn Mộ Liên Thành bị thương trong trận chiến, tả sử của y là Tiêu Lâu thừa dịp đục nước béo cò, cướp lấy ngôi vị Ma tôn, lúc này chỉ sợ còn đang bận xử lý thế lực cũ của Mộ Liên Thành. Dù sao Mộ Liên Thành đã thống lĩnh Thiên Ma môn hơn ngàn năm, thế lực rắc rối, tối thiểu trong mười năm tới tên Tiêu Lâu kia sẽ không có thời gian tìm Vô Thượng tông gây phiền toái, nếu không nam chính cũng khó mà lớn lên một cách bình an.
Ngày hôm sau đệ tử ngoại viện đến dẫn Mộ Thanh Giác đi. Tô Bạch biết, trước khi được tuyển nhận, mấy đứa trẻ đều phải đi nghe quản sự nhắc nhở, giảng giải quy củ và những điều cấm kỵ của Vô Thượng tông, kể cho bọn chúng nghe vài chuyện ở tu chân giới, coi như cho chúng kiến thức nhập môn, cũng giống như bài nói của hiệu trưởng trong ngày khai giảng vậy.
Quản sự ngoại viện kia thấy Mộ Thanh Giác về cùng Tô Bạch, hiểu sai ý, tưởng Tô Bạch coi trọng y, muốn nhận y làm đạo đồng, dù sao nam chính môi hồng răng trắng, vô cùng khiến người ta yêu thích nên khi sắp xếp ký túc xá đã bỏ qua nam chính, sau đó cho người đưa nam chính về.
Tô Bạch không biết gì, còn tưởng có nhiều người được mang về nên thiếu phòng ở, liền vui vẻ chấp nhận.
Vì thế hai người họ liền âm soa dương thác (**) ở chung.
~
(*) Hảo manh = thật đáng yêu, thật dễ thương. ( “manh” là “moe” trong tiếng Nhật đó.^^~)
(**) Âm soa dương thác có nghĩa kiểu như “không biết vì sao lại”, gần như là tình cờ hay trùng hợp đó.^^~
_________________