Nam Phụ Mới Thật Là Tuyệt Sắc

Chương 66

Ngày hôm nay đột nhiên có một nữ tu xinh đẹp tới Vô Thượng tông. Tin này vừa truyền ra, quần chúng mừng suýt khóc, emma, lâu lắm rồi không nhìn thấy mỹ nữ, nháy mắt trong Triều Hoa Điện ở nội viện nhét đầy một đám đàn ông.

Người tới thoạt nhìn vẫn còn trẻ, một thân quần áo màu hồng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng thanh lệ, mái tóc đen xõa tung, phía trên chỉ được gài hờ một cây trâm bạch ngọc, ôn nhu tựa như đóa hoa sen mới nở. Bị nhiều người nhìn chằm chằm cũng không thấy nàng thẹn thùng hay giận dữ, ngược lại còn mím môi cười tự nhiên hào phóng với những người xung quanh, khiến không ít thiếu niên ngây thơ đỏ mặt.

“Vãn bối Mẫn Nhu bái kiến chưởng môn.” Thiếu nữ áo hồng mỉm cười, cung kính hành lễ, “Tháng sau Huyền Thiên bí cảnh sẽ mở ra, Linh Lung các có ưu thế về địa lý nên sẽ làm chủ nhà, đệ tử phụng mệnh các chủ tới quý tông đưa thiệp mời, rất hân hạnh được đón tiếp các vị tinh anh của quý tông.” Nàng nói xong liền lấy ra một tấm thiệp mời có hoa văn là những đóa mai tinh xảo, dùng hai tay nâng lên.

Tô Bạch bước tới nhận lấy, thiếu nữ tên Mẫn Nhu kia mỉm cười với hắn.

Minh Tịnh cầm tấm thiệp xem qua, hòa ái cười: “Nếu đã vậy thì Vô Thượng tông cũng đến góp thêm phần náo nhiệt. Đến lúc đó mấy đồ đệ kém cỏi sẽ quấy rầy, chỉ mong các chủ không chê phiền là tốt rồi.”

“Chưởng môn nói đùa rồi, nếu có thể được thiên hạ đệ nhất tông trợ trận thì các chủ vui mừng còn không kịp nữa là.” Mẫn Nhu cười nói.

“Cô nương từ xa tới đây, nếu không chê thì mời ở lại Vô Thượng tông vài ngày rồi về cũng không muộn.” Giọng Minh Tịnh chân nhân lộ ra sự thoái mái.

Mẫn Nhu cũng không khách khí, “Vậy thì tốt quá.”

Tô Bạch bất giác sửng sốt, sao đã đồng ý rồi? Hắn nghe Minh Tịnh chân nhân gọi mình liền tiến lên phía trước, “Thanh Hoan, dẫn Mẫn Nhu cô nương đi nghỉ ngơi đi.” Tô Bạch là đại đệ tử, theo lý thì những lúc như thế này sẽ phải đi ra tiếp khách… Ặc! Là đãi khách mới đúng. Hắn lập tức dẫn nàng ra ngoài, bố trí cho nàng ở Đinh Phương Các.

Vì là nơi chuyên dùng để chiêu đãi khách quý nên Đinh Phương Các tuy rằng hoa mỹ tinh xảo hơn những nơi khác nhưng không hề lây nhiễm một chút phàm tục nào. Mẫn Nhu nhìn qua vài lần, âm thầm gật đầu, hiển nhiên cũng cực kỳ vừa lòng với nơi này, nàng cười nhu hòa, “Đa tạ sư huynh đã phí tâm.”

Tô Bạch không giỏi giao tiếp với nữ sinh, cộng thêm hắn đã biết rõ lai lịch nàng ta nên càng không dám coi thường, ánh mắt cũng chẳng dám đặt trên mặt nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào phong cảnh ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Không cần cảm tạ, nếu có việc thì lúc nào cũng có thể tới tìm ta, cô nương nghỉ ngơi đi, ta cáo từ trước.”

Xoay người rời đi, Tô Bạch suy nghĩ mãi, thật đúng là rút dây động rừng mà. Trước đây cốt truyện loạn thì thôi, sao ngay cả nàng ta cũng loạn cả rồi. Đang mải nghĩ nên tới chỗ rẽ thì bất giác va phải một người. Tô Bạch thậm chí chẳng buồn nâng đầu lên, hơi thở quen thuộc như vậy, trừ nam chính ra thì còn có thể là ai?

“Sư huynh vội đi đâu thế?” Mộ Thanh Giác vô cùng tự nhiên nắm lấy tay hắn.

Không rút ra được, Tô Bạch cũng liền mặc kệ, “Tìm quản sự, dặn dò hắn một số việc.” Thực ra là sai hắn đi tìm chút linh quả với rượu ngon để khoản đãi khách quý. Tuy nói tu sĩ không cần ăn uống nhưng cũng không thể để người ta cất công lặn lội đường xa tới đây mà mình chỉ mời mỗi chén nước lã chứ.

Mộ Thanh Giác chọn mi, “Vì người của Linh Lung các, tên là cái gì Nhu mà nghe các sư huynh đệ nói thì trông rất xinh đẹp đúng không?”

Xinh đẹp thì cũng không hẳn. Mẫn Nhu không phải là loại hình đẹp đến kinh diễm, chỉ tương đối dễ nhìn thôi. Mấu chốt là nàng có khí chất dịu dàng hiền lành, rất dễ khiến cho người ta sinh ra cảm giác thân thiết. Ấn tượng của Tô Bạch với nàng ta cũng không tệ, căn bản chẳng chú ý tới sắc mặt Mộ Thanh Giác cho nên không hề cảm giác được nguy cơ gần kề, mù quáng tìm chết, “Người ta tên là Mẫn Nhu, cũng không tệ.” Nếu không ngươi đã chẳng sủng ái người ta mãi. Không sai, cô nương này cũng là một thành viên trong hậu cung của nam chính.

Chuyện của hai người bọn họ kể ra thì rất dài. Nói một cách đơn giản là trong nguyên tác, Mộ Thanh Giác tự tiện xông vào Huyễn Hải thức cảnh, bị Minh Tịnh chân nhân đánh cho gần chết, nhờ sự trợ giúp của Nhạc Linh Nhi, Điền Doanh Doanh và Hà Thanh mới trốn thoát khỏi Vô Thượng tông. Thế nhưng y lại mất liên lạc với mấy người kia, bị trọng thương không thể kiên trì nổi nữa liền té xỉu bên đường, may mắn được Mẫn Nhu vừa đưa thiệp mời tới Vô Thượng tông về tình cờ nhìn thấy.

Mẫn Nhu thiện tâm, không đành lòng nhìn y như thế liền thấy đan dược luôn mang trong người ra cho y uống, lại lấy linh lực của bản thân chữa thương cho y, vậy mới cứu được Mộ Thanh Giác.

Sau khi tỉnh lại, Mộ Thanh Giác đương nhiên là vô cùng cảm kích ân cứu mạng của Mẫn Nhu. Hơn nữa sau khi nghe mục đích chuyến đi của nàng, vốn trong lòng đầy oán hận Vô Thượng tông, biết mấy người Tô Bạch rất có khả năng sẽ tới Linh Lung các, y liền khẩn cầu Mẫn Nhu dẫn mình theo.

Mẫn Nhu sợ y gây bất lợi cho Linh Lung các, vốn còn do dự, Mộ Thanh Giác lại thẳng thắn nhận mình là con trai của Cơ Minh Nguyệt cho nên tuy Mẫn Nhu còn hơi nghi hoặc nhưng rốt cục vẫn dẫn y về các.

Mộ Thanh Giác nghĩ đến người tên Mẫn Nhu kia liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải đang là ban ngày ban mặt, sợ Tô Bạch giận thì y thật muốn cắn cho hắn một phát, “Ả tới làm gì?” Tô Bạch liếc Mộ Thanh Giác một cái, nói qua chuyện Huyền Thiên bí cảnh cho y nghe.

“Huyền Thiên bí cảnh kia là thứ gì vậy?” Mộ Thanh Giác khó hiểu. Tô Bạch yên lặng tự hỏi vài giây rồi mới nghiêm túc đáp: “Thứ không ăn được.”

Nghe nói Huyền Thiên bí cảnh là một khu rừng rậm đầy ắp linh khí ở sau núi Khải Ngọc của Linh Lung các, có chướng khí thiên nhiên bảo vệ, cứ 50 năm mới mở một lần, bên trong có vô số kỳ trân dị bảo, tiên thảo linh thực. Đến nay Huyền Thiên bí cảnh vẫn còn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp, bởi vì nó nằm trong phạm vi quản lý của Linh Lung các nên xét theo lý thuyết thì nó thuộc về Linh Lung các.

Nhưng cái không thiếu nhất trên đời chính là lòng tham. Một miếng thịt to ngon lành như Huyền Thiên bí cảnh, có môn phái nào mà không muốn cắn một miếng. Nếu Linh Lung các thật sự có năng lực bảo vệ bí cảnh thì không nói, khổ nỗi mọi người đều biết từ khi các chủ tiền nhiệm Cơ Minh Nguyệt ngã xuống thì Linh Lung các đã chẳng thể nào như trước nữa. Thất phu vô tội hoài bích có tội(1), những kẻ gian ngoan đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thậm chí ngay cả Tiêu Lâu cũng có hứng thú lớn với nó.

Các chủ đương nhiệm Ân Hồng Tụ của Linh Lung các tuy thông minh nhưng cho dù là mưu trí sách lược hay tu vi thực lực đều không sánh bằng Cơ Minh Nguyệt. Đại khái nàng cũng hiểu được tình cảnh nguy hiểm hiện giờ của Linh Lung các, bất cẩn một cái là rước họa diệt môn, so với việc che che giấu giấu khiến người khác tính kế mình, rồi trở thành tiêu điểm cho mọi người chỉ trích thì chẳng bằng triệu tập các đại môn phái cùng vào Huyền Thiên bí cảnh, chỉ nói với bên ngoài là mời các đệ tử tinh anh đến bí cảnh tôi luyện.

Thế cũng coi như nàng đã giúp mấy đại tông phái. Nếu là người chính phái tâm tư từ thiện như Vô Thượng tông hay Ngọc Hoa phái thì chắc sẽ niệm chút tình nghĩa ngày xưa, lúc Linh Lung các gặp nạn cũng không đứng nhìn bàng quan.

Tuy thực lực của Linh Lung các hữu hạn nhưng mấy năm nay Ân Hồng Tụ kinh doanh khá nhiều, cũng có không ít giao tình, lại có bảo bối trong Huyền Thiên bí cảnh dụ dỗ, nếu thật sự gặp phải ma tu, đương nhiên mọi người sẽ ra tay giúp đỡ. Cho dù là mấy môn phái muốn gây rối, thấy ngũ đại tông phái đều ở đây thì muốn ra tay cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ trước đã.

Thực ra tu sĩ truyền tin cho nhau đâu cần phải tự mình tới chỗ đối phương, chẳng lẽ thuật truyền âm qua hạc giấy không giải quyết được vấn đề hay sao? Ân Hồng Tụ cố ý phái người chạy tới mấy đại tông phái truyền tin là có ý hạ thấp bản thân, chẳng qua là vì yếu thế, đồng thời cũng biểu đạt sự coi trọng của nàng đối với sự kiện này.

Hơn nữa Vô Thượng tông đứng đầu ngũ đại tông phái, Ân Hồng Tụ đương nhiên là không dám trễ nải cho nên mới phái Mẫn Nhu đi. Nghe nói Mẫn Nhu rất được coi trọng, đoan trang trầm ổn, xử sự bình tĩnh, địa vị ở Linh Lung các cũng không thấp, lại là một cô nương có thuộc tính ôn nhu hiếm thấy.

Nghĩ đến đây, Tô Bạch híp mắt nhìn nam chính, đáng tiếc, bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!

Nếu như Mộ Thanh Giác biết suy nghĩ của Tô Bạch hiện tại thì nhất định y sẽ không thể nào cười nổi, may mà y không biết. Cho nên khi thấy Tô Bạch chuyên tâm nhìn mình như vậy thì đáy lòng y thậm chí còn rất vui vẻ, ôn nhu thâm tình nhìn lại, “Sư huynh nghĩ gì vậy?”

Muốn trách thì trách giọng Mộ Thanh Giác quá là khàn khàn từ tính, quá mức dễ nghe, cộng thêm hiện giờ Tô Bạch không hề có chút cảnh giác nào với y cho nên nhất thời buột miệng thốt ra: “Nghĩ tới cô vợ nhỏ của ngươi.”

Mộ Thanh Giác: …

Sắc mặt nam chính lập tức đen thui, quả thực bị chuyện này đả kích đến nỗi cuồng tính đại phát, may mà Tô Bạch vừa nói xong liền tự phát hiện không đúng, vì thế hắn mang đầy đầu mồ hôi lạnh giải thích: “Không, ngươi nghe lầm rồi… Ta, ta không nghĩ tới cô vợ nhỏ nhà ngươi…”

Mắt Mộ Thanh Giác chuyển thành màu vàng với đồng tử dựng thẳng của dã thú, cả người tản ra hàn khí đầy nghiêm nghị, f*ck! Sắp biến cmn thân rồi, lỡ như y biến thành Huyền Xà thật thì có khi nào sẽ ăn thịt tất cả chúng ta không nhỉ? Tô Bạch đang nghĩ cách tự cứu thì chợt nghe Mộ Thanh Giác dùng thanh âm băng hàn, âm u hỏi: “Có phải sư huynh có điều gì hiểu lầm ta hay không? Sao ta lại có vợ nhỏ, hay là…” Y suy nghĩ một lát, nháy mắt liền nói trúng trọng điểm, “… huynh nghĩ tới Mẫn gì gì Nhu gì gì kia?”

Cánh tay dài duỗi ra, Tô Bạch bị y buộc chặt trước ngực. Thần thái Mộ Thanh Giác ôn nhu như nước, nhẹ nhàng hôn mặt hắn, “Ta lập tức đi ăn thịt ả được không?” Tô Bạch ngẩng đầu đối diện với tầm mắt lưu luyến của y, sợ đến mức cả người run rẩy, nói cũng không rõ ràng, “Có thể… nàng… nàng… có thể… làm… vợ… ngươi…”

“Ồ, thế ư?” Mộ Thanh Giác lạnh nhạt cười, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Kỳ thực ta vẫn luôn tò mò, sư huynh, tại sao huynh cứ cho là ta sẽ cảm thấy hứng thú với nữ nhân này vậy, trước kia là Điền Doanh Doanh với Nhạc Linh Nhi, giờ lại tới Mẫn Nhu gì đó nữa? Hay là do ta làm vẫn chưa đủ?” Nếu thế thì giết cả ả đi là được…

Khoảng cách quá gần, Tô Bạch bị khí thế của y ép đến khó thở. Đợi mãi không thấy hắn trả lời, hiển nhiên Mộ Thanh Giác vô cùng phẫn nộ, đôi tay vòng quanh hắn càng thêm dùng sức, quả thực giống như muốn ấn người ấy dung nhập vào máu thịt mình.

Cánh môi Mộ Thanh Giác bắt đầu biến thành màu tím đen, có thể thấy hơi thở màu đen mơ hồ quấn quanh thân y, f*ck, không ổn, tiểu súc sinh này sắp biến thái rồi! Nội tâm Tô Bạch phát điên, mắt thấy y sắp không khống chế được nữa, lỡ như để y hiện nguyên hình ở đây thì chẳng biết phải ăn nói với các sư đệ sư muội ra sao. Cho dù không dọa các sư đệ sư muội thì dọa đám hoa hoa cỏ cỏ ven đường cũng không tốt à nha, chúng nó sẽ tu luyện thành hình người rồi tìm chúng ta báo thù đó! Hơn nữa, không thể nghi ngờ một điều là Mộ Thanh Giác trong hình thú lại càng thêm tàn nhẫn bạo ngược, đến lúc đó ai biết y sẽ gây ra chuyện gì!

Trên da Mộ Thanh Giác đã hiện lên một ít vảy màu đen, trái tim Tô Bạch nhảy dựng, nhắm mắt ôm cổ y liều mạng cắn một phát. Má ơi, chẳng phải ngươi nói yêu ta hay sao? Vậy thì hãy mau biến về như cũ đi mà, lão tử cũng không muốn lúc mở mắt ra lại nhìn thấy bản thân mình đang hôn môi một con rắn đâu, tuyệt đối sẽ bị dọa tè ra quần đó! Mợ nó, đến tận lúc này mới có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Hứa Tiên(2).

Cho dù Tô Bạch đã viết không ít đoạn miêu tả về mấy tiết mục mà cần dùng phần cơ thể từ cổ trở xuống nhưng thực ra hắn ngây thơ đến nỗi chẳng biết dùng phần nào hết, cho nên căn bản là hắn cũng chẳng biết hôn ra sao!

Có điều Tô Bạch lạc quan đến mù quáng luôn rồi, hắn len lén nghĩ, với kinh nghiệm nhiều năm xem AV của anh đây thì tuyệt đối không thành vấn đề nha! Nhưng mà thực tế thì hắn chỉ coi môi nam chính thành cái móng heo rồi cắn qua cắn lại thôi!

Khoảnh khắc bị hôn kia, Mộ Thanh Giác ngây ngẩn cả người, sau đó trong lòng vỡ òa vui sướng, hưng phấn đến nỗi không biết nên làm gì cho phải. Đây không phải lần đầu tiên hôn môi Tô Bạch nhưng hầu như lần nào cũng đều do y bắt buộc hắn, mà đối phương chỉ thừa nhận một cách bị động. Nhưng hiện tại, sư huynh đang chủ động hôn y nha, như vậy phải chăng là Tô Bạch cũng thích y một chút hay không? Mang ý nghĩ như vậy, ma quỷ tận sâu trong linh hồn Mộ Thanh Giác nháy mắt liền bị y trấn áp, nó đánh cái ngáp rồi lại quay về ngủ tiếp, đặc biệt dễ bảo!

F*ck! Sao không có phản ứng gì hết vậy, cắn cắn nửa ngày, Tô Bạch làm hết mấy động tác mà hắn nhớ được, sau đó liền ngơ ngác ngừng lại, mịa, vậy là đủ rồi nhỉ?

Mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt bao hàm cảm xúc mừng như điên của nam chính, giờ Tô Bạch mới ngượng ngùng, sao mình có thể không biết rụt rè như vậy chứ? Vừa định đẩy ra đã bị Mộ Thanh Giác kéo mạnh lại, cúi người hung hăng hôn xuống, động tác bừa bãi mà cuồng dã, không ngừng ma sát gắn bó, cắn cắn, quấn quýt, lôi kéo đầu lưỡi hắn cùng múa theo.

Thật lâu sau, Mộ Thanh Giác buông Tô Bạch đã đỏ hồng cả mặt ra, giúp hắn thuận khí, nhìn hắn vô lực tựa vào lòng mình, thở dài một tiếng vừa như thỏa mãn vừa như thương cảm, “Nếu lúc nào huynh cũng ngoan như thế này thì thật là tốt biết bao.”

Tô Bạch căm giận trừng mắt nhìn y một cái, “Vậy thà ngươi đi nuôi một con chó còn hơn.”

Mộ Thanh Giác bất đắc dĩ nhìn hắn, sao mình lại rơi vào tay một tên không hiểu tình thú thế này, lại còn say mê hắn điên đảo, thật đúng là không hiểu nổi mà.

Thấy y bất đắc dĩ, tâm linh đang bị tổn thương của Tô Bạch nháy mắt được chữa lành, hồn nhiên không thấy danh hiệu ‘Chuyên môn ngu ngốc’ của mình đang lòe lòe sáng lên.

~

(1) Thất phu vô tội hoài bích có tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội. Ý chỉ những người có tài sản khiến người khác nhòm ngó, hãm hại.

(2) Hứa Tiên: Chồng của Bạch Nương Tử trong ‘Bạch Xà truyện’, còn có tên là ‘Hứa Tiên và Bạch Nương Tử’ (許仙與白娘子) là một trong bốn truyền thuyết dân gian lớn của Trung Quốc. Câu chuyện ra đời vào thời Nam Tống hoặc sớm hơn và được lưu truyền rộng rãi dưới thời nhà Thanh, là sản phẩm sáng tác tập thể của dân gian Trung Quốc. Nội dung ‘Bạch Xà truyện’ miêu tả câu chuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên).

_________________
Bình Luận (0)
Comment