Edit: Quan Quỷ Cầm Diệu
Beta: Huyết Chú
***
Trong mật thất yên tĩnh như chết, đêm đen quỷ dị quanh quẩn bên thân, sàn nhà dưới thân lạnh như băng, đưa tay sờ một chút, một cơn ớn lạnh theo đầu ngón tay lan một mạch thẳng đến phủ tạng, Diệp Mính bất thình lình rùng mình một cái.
Trong không khí mơ hồ ẩn chứa một mùi hôi thối, vừa ngửi thấy đã khiến người ta buồn nôn, mấy người đang ngủ mê man lông mày nhíu chặt, dường như bị thứ mùi này quấy nhiễu đến không cách nào an ổn, trong vô thức che mũi lại, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh.
Diệp Mính quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, "Các người tỉnh rồi à?"
"Ôi, thối quá!" Bạch Phàm giãy giụa ngồi dậy, day day thái dương vẫn còn mơ màng, nghi hoặc hỏi: "Nơi này là chỗ nào?"
Diệp Mính nương theo vách tường đứng dậy, lúc bị đám khôi lỗi vây đánh hắn sơ suất bị thương nhẹ, bây giờ tu vi lại bị phong bế, đau đớn trên thân thể được dịp bộc phát khó mà chịu được, "Ta vừa mới dò xét một phen. Ở đây hẳn là một gian thạch thất bị bịt kín, ngoại trừ mấy người chúng ta cũng không có ai khác, xem ra Phong Vô Tình tính toán muốn đem chúng ta nhốt ở đây."
"Cái tên đáng giận này!" Bùi Nhiên tức giận nện một quyền xuống đất, oán hận nói, "Cái chỗ quỷ quái này âm âm u u, ngay cả một vật chiếu sáng cũng không có. Ài, không biết có thứ gì có thể sử dụng không..." Hắn vừa nói vừa lục lọi trong tay áo tìm kiếm, không biết mò được thứ gì mà mừng rỡ cười nói: "Tìm được rồi, may mà lúc đánh nhau không quăng mất."
Mọi người dồn ánh mắt về phía hắn, chỉ thấy trên tay Bùi Nhiên đang cầm một viên dạ minh châu tròn vo, óng ánh xanh biếc, lớn chừng nắm tay của trẻ con, tỏa ra ánh sáng lục nhạt, tuy rằng độ sáng có hạn nhưng thà có còn hơn không.
Nương theo tia sáng đi tới, Diệp Mính nhìn thứ đồ trong tay hắn chỉ cảm thấy buồn cười: "Viên ngọc đẹp như vậy đúng là hiếm thấy, khó trách ngươi không đem nó quăng cho đám rối kia."
Bùi Nhiên trong lòng khẽ động, cười đến vô tâm vô phế: "Ai bảo mị lực của bản công tử lớn như thế, viên ngọc này là lúc ta ở Linh Lung Các được một vị nữ tu xinh đẹp tặng cho, tấm thâm tình này khó mà từ chối. Ai, ta nói không cần, kết quả người ta khóc muốn thành lệ nhân luôn, khiến cho lòng ta đau chết đi được..."
Diệp Mính cười không nói, ngược lại Bạch Phàm không quen nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, không khách khí đá hắn một cước: "Suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, thanh danh của Vô Thượng Tông đều bị ngươi làm liên luỵ."
Bùi Nhiên tất nhiên không phục, "Bản công tử phong lưu phóng khoáng như thế, đều là tự các nàng tự dâng mình lên bám lấy ta có được hay không, tiểu tử nhà ngươi, biết cái gì."
Mạc Ngôn cách đó không xa bị ồn cho tỉnh dậy, hắn dựa vào vách tường ngồi dậy, cẩn thận quan sát trong chốc lát đại khái liền biết được tình huống trước mắt, nhìn hai người kia cãi vã có chút bất đắc dĩ nói: "Bây giờ chúng ta đang là tù nhân của người khác, hai người làm ơn nghiêm túc một chút."
Diệp Mính cũng thập phần bất đắc dĩ đỡ trán, hắn đi tới xem xét tình trạng của Mạc Ngôn, nương theo tia sáng tỉ mỉ quan sát mật thất một lần, quay đầu nói với Bạch Phàm Bùi Nhiên: "Đừng ồn ào nữa, lẽ nào các ngươi đều không thấy thiếu mất một người sao?"
"A?!" Bạch Phàm lúc này mới sợ hãi kêu lên, bất tri bất giác lo lắng: "Sư huynh đâu, sao không thấy sư huynh?"
Bùi Nhiên dứt khoát đứng lên, mặc dù bị thương, nhưng cũng chỉ là bị con rối cào trầy cánh tay và lưng, không có gì đáng ngại, hắn chạy đến góc phòng, lật người thanh niên mặc một thân hắc y lại. Chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, môi mím chặt, chân mày nhíu lại, trán không ngừng rịn ra từng giọt mồ hôi, hiển nhiên người này hiện tại không dễ chịu chút nào.
Hắn đưa ngón tay ra dò xét mạch đập của Mộ Thanh Giác, hồi lâu mới thở nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng thả tay của Mộ Thanh Giác xuống.
Diệp Trà nhìn gò má của người nọ đang say ngủ, có chút lo lắng: "Hắn thế nào rồi?"
Bùi Nhiên lắc đầu: "Tình hình không tốt, hắn bị thương nặng hơn chúng ta nhiều, cũng không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, tiếc là tu vi của chúng ta đều bị phong bế, bằng không có thể giúp hắn một chút."
Bạch Phàm nghe vậy không khỏi sốt ruột: "Vậy phải làm sao bây giờ, sư huynh lại không có ở nơi này, cũng không biết tên Phong Vô Tình kia bắt sư huynh làm gì?"
Mọi người nghe xong đều trầm mặc, trên mặt đầy vẻ phiền muộn, trong chốc lát bên trong mật thất im ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Bên trong một gian mật thất cách đó không xa, Tô Bạch sư huynh được bọn họ nhớ tới lúc này đang sợ hãi nhìn chằm chằm vào thần sắc điên cuồng của Phong Vô Tình.
Âm thanh va chạm liên tục không dứt với tần suất không thay đổi vang lên, hai mắt Phong Vô Tình dần khôi phục vẻ trấn tĩnh, hắn hừ lạnh một tiếng, dưới tay buông ra kẻ nhìn yếu đuối giống người nào đó khinh thường nhìn về phía cửa đá, hồi lâu sau không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhìn về phía Tô Bạch nở nụ cười thần kinh, âm trầm nói: "Ngươi rất nhanh sẽ đồng ý thôi..." Hắn nói xong ngón tay hơi gảy, cửa đá bỗng dưng ma sát một cái rồi chậm rãi mở ra.
Phía sau cửa có một thân ảnh cao gầy thon dài, một thân hắc y, Tô Bạch suy yếu ngồi trên giường, liếc mắt về phía cửa đá, khoảng cách hơi xa, người nọ lại cúi thấp đầu, hắn căn bản không cách nào thấy rõ.
"Ngươi muốn gặp hắn?" Chú ý tới động tác của Tô Bạch, Phong Vô Tình mỉm cười, ngữ khí vô cùng tự đắc cùng kiêu ngạo, "Đây là món đồ ta hài lòng nhất, gần như là hoàn mỹ, có điều, nếu ngươi đã muốn nhìn, vậy cho ngươi nhìn xem một chút đi."
Mẹ kiếp, sao đột nhiên lại có một loại dự cảm không tốt? Tô Bạch mắt ứa lệ, đại ca, ta sai rồi, ta không nhìn nữa có được không?
Cũng không biết Phong Vô Tình làm động tác gì, người đứng đối diện kia dừng một chút, chậm rãi đi tới, đứng cách người Phong Vô Tình một bước. "Thật tốt, cho dù trải qua bao lâu, khuôn mặt này vĩnh viễn có thể khiến cho bất cứ gã nam nhân nào cũng phải động lòng." Phong Vô Tình vươn ngón tay, tỉ mỉ vuốt ve đôi gò má của người kia, sau đó xoay đầu lại, "Ngươi cũng tới xem một chút đi." Hắn nói xong nhẹ nhàng vỗ người kia vai một hồi, người kia gật đầu xoay người lại đối diện Tô Bạch.
Tô Bạch: Nhanh chóng cứu ta, nhanh cho ta, thân ái! Cứu... mạng...
Đó là một gương mặt nữ tử tuyệt đẹp, thanh lệ vô song phong hoa tuyệt đại, hai hàng lông mày vẽ màu xanh đen kéo thành đường cong tao nhã, đôi mắt giống như hoa đào vẽ ra, nhiễm chút sắc đỏ phơn phớt, dáng người liễu yếu đào tơ, làn da thanh khiết, dung mạo như thu thủy, tâm như thi từ, quả nhiên là nhất cố khuynh thành, tái cố khuynh quốc.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lúc này lại khiến người ta cảm thấy kinh sợ, người kia thẳng tắp xoay người lại, động tác khô khan cứng ngắc, gương mặt đó thay vì nói là mặt, không bằng nói là một bức họa dán trên một pho tượng, khảm ở trên pho tượng đó là đôi con mắt trầm tĩnh tựa như một ao nước đọng, đáy mắt không chút gợn sóng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tôn lên mái tóc đen cùng một thân hắc y, càng thêm âm u quái dị. Nàng cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn Tô Bạch, cả người không hề có chút sinh khí, giống như con rối vậy.
Thật là đáng sợ, Tô Bạch run lập cập tránh khỏi tầm mắt của nàng, muốn lui về phía sau, Phong Vô Tình cười lạnh một tiếng, ra tay nhanh như chớp, gắt gao bóp cằm Tô Bạch, "Tại sao muốn trốn đi, lẽ nào là Bích Ba còn chưa đủ xinh đẹp? Năm đó nàng được xưng Cửu Châu đệ nhất mỹ nhân, không biết có bao nhiêu tu sĩ quỳ ở dưới váy nàng, có người vì muốn nàng nở nụ cười mà vung tiền như rác, còn có người cố gắng cả đời chỉ để thấy được khuôn mặt nàng một lần, ngươi nói nàng có phải là rất xinh đẹp không?" Cổ tay tăng thêm lực đạo, ép buộc hắn quay đầu nhìn về phía cô gái kia, ngữ khí cực kì hưng phấn, "Ngươi nhìn nàng dù cho qua nhiều năm như thế mà trông vẫn cứ trẻ đẹp như vậy, đừng sợ, ta sẽ khiến ngươi trở nên xinh đẹp giống như nàng vậy."
Tô Bạch: = 囗 =! Mẹ ơi, nơi này có biến thái, thật là đáng sợ!
Hắn cảm thấy mình phải nói cái gì đó để thủ tiêu đi ý niệm điên cuồng của người này, nếu không chính mình không chừng thật sự cũng bị hắn làm thành tiêu bản, Tô Bạch lắp bắp nói: "Ta rất xấu... Cũng không muốn vĩnh viễn duy trì vẻ hoàn mỹ, ta chỉ là một phàm nhân, thật sự..."
Phong Vô Tình vỗ vỗ hắn mặt, cười nhạo: "Ngươi sợ cái gì, ta cũng sẽ không ăn ngươi, bao nhiêu người muốn kéo dài thanh xuân vĩnh viễn còn không làm được đây." Hắn tựa hồ chìm vào mảng ký ức nào đó, chậm rãi nói: "Năm đó Bích Ba cũng không muốn, khóc lóc cầu xin ta tha cho nàng, nhưng ngươi nhìn hiện tại mà xem, nàng không phải rất tốt sao?"
Tô Bạch trầm mặc, nếu như nữ tử gọi là Bích Ba này còn có ý thức, ta tin rằng nàng tình nguyện chết cũng sẽ không đồng ý để ngươi đem nàng làm thành con rối... Chờ một chút, Bích Ba... Cửu Châu đệ nhất mỹ nhân, Tô Bạch kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt khó có thể tin: "Cửu Châu đệ nhất mỹ nhân Hàn Bích Ba?!"
Phong Vô Tình sửng sốt một chút, buông tay thả người ra, "Thật đúng là mị lực phi phàm, đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn còn có người nhớ tới nàng."
Tô Bạch từng nghe qua mỹ danh của Bích Ba tiên tử, có người nói Hàn Bích Ba nguyên là nữ tu ở Linh Lung Các, năm đó trở thành Cửu Châu đệ nhất mỹ nhân tiếng tăm lẫy lừng so với Nguyên Hi Thần Quân chỉ hơn chứ không có kém, dẫn tới vô số ong bướm điên cuồng theo đuổi, Hàn Bích Ba không chịu nổi bị người khác quấy nhiễu, công khai tuyên bố mình đã ý trung nhân, đời này không phải người kia tuyệt không gả đi, đông đảo người theo đuổi bóp cổ tay thở dài, thương tâm tiếc nuối sau khi cũng đối với vị gia hỏa có thể vượt qua đông đảo người theo đuổi bộc lộ tài năng thắng được giai nhân kia khá là căm ghét, dồn dập suy đoán người kia đến cùng là thân phận như thế nào.
Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng, mọi người đều ôm một loại tâm lý vi diệu nào đó đem tu sĩ trẻ tuổi có tiếng lúc đó của Cửu Châu bới ra toàn bộ, khi ấy chuyện này ảnh hưởng rất lớn, hầu như chỉ cần là nam tu sở hữu tướng mạo tuyệt hảo đều bị giận cá chém thớt, rất nhiều người vô tội cũng trúng đạn, bị đám người theo đuổi Hàn Bích Ba vơ đũa cả nắm điên cuồng đuổi đánh, ngay cả Nguyên Hi Thần Quân cũng liên lụy trong đó, thậm chí tuyệt đại đa số mọi người đều ăn không nói có mà chắc chắc Hàn Bích Ba yêu hắn, bởi vì năm đó lần đầu tiên Hàn Bích Ba gặp gỡ Nguyên Hi Thần Quân thì từng dốc sức khen ngợi, thậm chí Bích Ba tiên tử luôn tự cao tự đại trước mặt mọi người tự than thở rằng không thích hợp, điều này có thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều sao?
Suy đoán vẫn là suy đoán, mọi người ai cũng biết tính tình Tô Hòa Ninh, không một ai dám ở trước mặt tìm cách xác thực, càng khỏi nói đi tìm cớ, chuyện này làm ầm ĩ một quãng thời gian rồi cũng dần dần yên tĩnh lại.
Mọi người ở đây chậm rãi tiếp thu loại giả thiết BG "Trai tài gái sắc" này, đồng thời khẩu thị tâm phi trong mà tỏ vẻ chúc phúc, nguyên bản Bích Ba tiên tử kiêu căng xa hoa được mọi người theo đuổi chẳng biết vì sao đột nhiên mai danh ẩn tích, mặc cho vô số người theo đuổi cùng người của Linh Lung Các tìm khắp cả đại lục Cửu Châu cũng không tra được tung tích của nàng.
Có người nói nàng có thể là cùng người yêu ẩn cư, thậm chí có kẻ hỏng não cho ra loại kết cục ngọt ngào kiểu "Từ nay về sau vương tử cùng công chúa sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc", nhưng khi đó Nguyên Hi Thần Quân vẫn chưa có bất kỳ điều gì khác thường, các nam tu khác có danh hào đứng hàng trên của Cửu Châu cũng đều bị đánh cho sợ đến đàng hoàng trốn ở trong tông môn, mọi người nghĩ mãi mà không ra, việc này trở thành một trong thập đại mê án của Cửu Châu.
Không nghĩ tới, hôm nay dĩ nhiên có thể gặp được nàng ở nơi này, Tô Bạch tim đập thình thịch, mơ hồ có cảm giác mình dò xét được một góc chân tướng của chuyện năm đó, trách không được mọi người tìm không ra nàng, hóa ra là bị Phong Vô Tình nhốt ở chỗ này, nghĩ một chút đến những thâm ý khác trong lời nói của Phong Vô Tình, chẳng lẽ nói năm đó người mà Hàn Bích Ba yêu là Phong Vô Tình, nhưng mà 300 năm trước tu vi của Phong Vô Tình không cao minh đến như vậy, nếu như hắn thật sự dám hành tẩu ở bên ngoài, cũng khiến Hàn Bích Ba yêu hắn, sao lại không bị những tu sĩ khác nhìn ra? Huống hồ quỷ tu lại hết sức e ngại ánh mặt trời?
Tô Bạch thăm dò mở miệng: "Hóa ra, năm đó người nàng yêu là ngươi..."
Khóe mắt liếc trộm Phong Vô Tình, quả nhiên nhìn thấy thần sắc hắn biến đổi, cười nhạo nói: "Yêu ta? Cái gì mà Cửu Châu đệ nhất mỹ nhân, chẳng qua chỉ là một nữ tử lẳng lơ trăng hoa mà thôi, nàng căn bản cũng không yêu ta, thứ nàng yêu chính là quyền thế chí cao vô thượng, nếu không phải là nàng, thì tại sao ta lại rơi vào nông nỗi này."
Hắn đi tới dùng sức nắm lấy khuôn mặt Hàn Bích Ba, dùng sức đến nỗi gân xanh nhô ra khỏi đầu ngón tay trắng bệch, nàng bị hắn bạo hành vậy mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, vô tri vô giác mà nhìn hắn.
Phong Vô Tình thê lương cười: "Ngươi có gì tốt chứ, có cái gì đáng để người khác vì ngươi dâng lên một tấm chân tình, nha, đúng rồi, ngươi còn có một gương mặt hoàn mỹ không một tì vết."