Nam Phụ Mới Thật Là Tuyệt Sắc

Chương 94

Edit: Quan Quỷ Cầm Diệu

Beta: Huyết Chú

***

Tô Bạch ngã ngồi khóc không ra tiếng, vươn ngón tay trực tiếp xuyên qua thân thể người phụ nữ.

Cảnh tượng thay đổi, đập vào mắt là đồ nữ trang tràn ngập ánh sáng lung linh rực rỡ muôn màu, người đàn ông kéo theo một thiếu nữ xinh đẹp, mặt mày hớn hở đi tới, thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi đà thanh đà khí mà làm nũng, tùy tay cầm vài món nữ trang trân quý giá trị xa xỉ, người đàn ông không chút để ý mà cười.

Thiếu nữ kéo hắn đi vào cửa hàng thời trang nữ, không ngừng chọn lựa hãng quần áo nổi tiếng, người đàn ông ném ra một tấm thẻ, ý bảo cô tùy tiện mua, thiếu nữ ném cho một ánh nhìn quyến rũ, trước mắt bao người hai người ôm hôn nhau.

Tô Bạch yên lặng nhìn, tim như bị đao cắt, không biết từ khi nào trong tay đã cầm một cây dao găm bóng loáng, giết hắn, mau đi giết hắn, ngươi không phải vẫn luôn hận không thể giết chết hắn sao?

Ai, ai đang nói chuyện? Tô Bạch chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, đầu đầy mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm người đàn ông cách đó không xa, hận ý từ đáy lòng cuồn cuộn không ngừng mà dâng lên.

Người đàn ông đang cười, thiếu nữ kia cũng đang cười, bọn họ vui vẻ như vậy, không hề biết có người cô đơn quạnh hiu an nghỉ dưới đất, nụ cười kia bỗng nhiên như kim châm vào tim hắn.

Không biết là ai ở phía sau đẩy mình một cái, Tô Bạch nắm dao găm xông tới, lập tức đâm vào thân thể người đàn ông, máu tươi phụt ra bắn tung tóe, đám người xung quanh hoảng sợ thét chói tai nhanh chóng chạy ra ngoài, người đàn ông dường như thấy được hắn, khó có thể tin mà trừng mắt nhìn Tô Bạch, không cam lòng mà nhắm mắt lại.

Xa xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Tô Bạch nhìn máu tươi trên tay mình, lại càng hoảng sợ, trong lòng bỗng nhiên suy sụp, hoang mang không thôi, thế giới một mảnh trắng xoá, chỉ còn lại một mình hắn, hắn rốt cuộc bất lực mà khóc lên: "Thanh Giác, ngươi ở đâu..."

Đột nhiên, cảnh tượng lần thứ hai biến đổi, tầm mắt dời đến vài đỉnh núi cao ngất xanh biêng biếc ở xa xa, hình như mình ở trên ngọn núi nào đó, trên núi đình đài lầu các quỳnh lâu ngọc vũ, chợt có tiếng suối róc rách chảy qua, nhìn quanh bốn phía hoa cỏ um tùm, hương thơm mê người.

Tô Bạch dạo bước ở trong rừng, đi không xa lắm liền nhìn thấy một tòa cung điện rộng rãi nguy nga lộng lẫy, mơ hồ có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nữ tử cười nói, hình như có không ít người, ríu rít vô cùng náo nhiệt.

Bị sức mạnh nào đó trong ngũ hành dẫn dắt, Tô Bạch đi vào, nam tử hắc y khí vũ hiên ngang nghiêm nghị khí phách ngồi tại bảo tọa cao nhất trên đại điện, bên cạnh vài thiếu nữ vây quanh hắn, hoặc ôn nhu kiều tiếu, hoặc sáng mị tiếu lệ, hoặc yêu nhiêu vũ mị, hoặc thanh lệ thoát tục, Hoàn phì Yến sấu* mỗi người mỗi vẻ, nhưng không ngoại lệ đều là mỹ nhân khiến người ta sáng mắt lên.

*Trong văn học, Triệu Phi Yến thường được so sánh với đại mỹ nhân thời nhà Đường là Dương Ngọc Hoàn, với câu ví nổi tiếng Hoàn phì Yến sấu (環肥燕瘦). Câu nói đó nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn tựa tiên nữ. (Trích Wikipedia)

Các thiếu nữ quấn quanh người nam tử hắc y, ôn nhu đáp lời, cẩn thận phụng nghênh, khóe miệng nam tử hắc y chứa một tia cười nhạt, dường như cực kỳ hưởng thụ, trái ôm phải ấp cực kỳ khoái hoạt.

Thấy rõ diện mạo nam chính, Tô Bạch trong lòng đau xót, thất thanh kêu lên: "Thanh Giác?!"

Mộ Thanh Giác dừng lại động tác uống rượu, đáy mắt hiện lên nghi hoặc, lạnh lùng mà liếc mắt lướt qua bên dưới, hỏi thiếu nữ chung quanh: "Các ngươi có nghe được có người khác kêu tên của ta không?" Các thiếu nữ lắc đầu, nhìn thấy hắn thần sắc ngưng trọng, đều thu lại nụ cười, dừng lại động tác vui đùa ầm ĩ.

Tô Bạch ở bên dưới thấy rất rõ, những thiếu nữ này đều là người quen mà, Điền Doanh Doanh, Hà Thanh, Nhạc Linh Nhi, Mẫn Nhu, Tiết Diệu Âm.... A, không phải đều là hậu cung của nam chính sao?

Chẳng lẽ là ảo giác, Mộ Thanh Giác buông chén rượu, thần sắc phức tạp mà nhìn chằm chằm đại điện vắng vẻ, nơi này vốn là Triều Hoa Điện của Vô Thượng Tôn, sau này bị hắn phá hư, lại ở chính chỗ đó dựng lên Y Lan Điện này, hiện giờ trong cả ngọn núi này cũng chỉ có hắn cùng vài thiếu nữ này, không có người nào nữa, vậy tiếng nói kia từ nơi nào tới.

Huống chi, nếu không nghe lầm, thanh âm kia rõ ràng là của Tô Bạch, nhưng hắn không phải ở chỗ Tiêu Lâu sao? Ta để Mị Cơ cố ý vu oan hãm hại, Tiêu Lâu trời sinh đa nghi, liền thêm vài phần cảnh giác đối với Tô Bạch, hiện giờ tất nhiên sẽ hoài nghi hắn là gian tế, cho rằng mấy lần trước hắn có thể thuận lợi thoát khỏi truy sát là do Tô Bạch ở trong tương trợ, nếu nói như thế, dám chắc Tô Bạch trong thời gian này sống không tốt lắm, sao lại đến được nơi này?

Nhìn thấy bộ dạng Mộ Thanh Giác mê muội không hiểu, chúng nữ đều cảm thấy kinh ngạc, với uy nghiêm của hắn, không dám mở miệng dò hỏi, chỉ đành ôn nhu khuyên giải. Mộ Thanh Giác mỉm cười há miệng, ăn linh quả Điền Doanh Doanh đưa qua, đầu lưỡi như có như không mà lướt qua đầu ngón tay đối phương, chọc cho nàng đỏ mặt lên, mị nhãn như sóng.

Ngọa tào! Tiết tháo đâu, Tô Bạch gấp rút xoay quanh, mấy lần muốn tiến lên kéo những nữ nhân đó ra đều không có kết quả.

Nhìn ánh mắt đối phương xinh đẹp động lòng người, Mộ Thanh Giác đột nhiên cảm thấy không thú vị, chỉ nói là muốn tu luyện, tống cổ các nàng đi.

Hừ, ngươi cũng chịu để các nàng rời đi, ta còn tưởng rằng ngươi dự định chơi np nữa chứ, Tô Bạch hiện tại rất bất mãn với Mộ Thanh Giác, tức giận mà trừng mắt hắn.

Mộ Thanh Giác hồ nghi mà liếc nhìn mấy lần trong ngoài đại điện, vẫn cứ không tìm được khí tức xa lạ, chỉ ở trong lòng âm thầm lưu ý.

Tô Bạch biết những người khác không thấy mình, mỗi ngày không kiêng nể gì mà đùa giỡn Mộ Thanh Giác không hề hay biết (Tô Bạch cho là thế), biết rõ chạm không đến, vẫn cứ bám riết không tha mà nỗ lực nắm tóc hắn, chọc mặt hắn, thỉnh thoảng chơi xấu thổi khí vào cổ hắn, vây xem lúc hắn cùng lão bà có lớn có nhỏ của mình bạch bạch bạch cường thế, lén lút mà nguyền rủa hắn bắn ra ào ạt.

Thỉnh thoảng Tô Bạch cũng sẽ nghi hoặc, tại sao mình lại đến nơi này, lại vì cái gì mà đến, hắn luôn cảm thấy dường như mình đã quên điều gì đó rất quan trọng.

Tô Bạch cứ như vậy tận trung với cương vị của mình mà làm một con A Phiêu, thỉnh thoảng cảm thấy tịch mịch, liền ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ bày ra tư thế giờ văn nghệ, sau đó tiếp tục âm thầm động chạm mà đùa giỡn Mộ Thanh Giác, loại cuộc sống không có người nói chuyện phiếm, cũng không có tiểu thuyết cùng mấy tấm hình người lớn thật là nhàm chán, nhân sinh a, thật giống như một tiếng miêu trong không gian tịch mịch.

Mộ Thanh Giác gần đây rất bận, mã bất đình đề* mà vội vàng tu luyện, Tô Bạch bấm tay tính toán, đại khái biết được bây giờ phỏng chừng là sau khi kết thúc cốt truyện Bách Quỷ Thành, tu vi nam chính tăng nhiều, bị "Tô Bạch" chọc giận điên tiết trực tiếp ra tay diệt Vô Thượng Tông, đồng thời sử dụng một màn kế phản gián, thành công khiến Tiêu Lâu cho rằng "Tô Bạch" phản bội hắn, hai người ước định một tháng sau chiến một trận tử chiến.

*mã bất đình đề: ngựa không dừng vó

Tô Bạch hiểu rõ tiến triển cốt truyện nặng nề mà ưu thương, bởi vì Mộ Thanh Giác trong lần quyết chiến ở Tru Tiên Đài này bị thua thảm. Tu vi nam chính tăng lên không ít, nhưng Tiêu Lâu cũng không phải là trì trệ không tiến, hơn nữa, lúc đó một lão yêu tu từng đối đầu với Tiêu Lâu 300 năm trước không cẩn thận động vào đạo của hắn, yêu đan bị đoạt, toàn bộ tu vi đều bị Tiêu Lâu hấp thụ.

Nam chính không biết tình huống này, vẫn nhìn Tiêu Lâu với ánh mắt như xưa, tự nhiên muốn hung hăng đánh ngã, cũng từ lần quyết chiến này đã dạy cho nam chính rằng chưa đến phút cuối cùng, ai cũng không biết người nào mới có thể cười đến cùng, phải luôn luôn lấy quan điểm nhìn nhận vấn đề mà phân tích, làm việc càng phải quả quyết tàn nhẫn.

Tiêu Lâu muốn nhân cơ hội này giết chết Mộ Thanh Giác, tu vi nam chính lúc này không yếu, tự nhiên sẽ không cam tâm bị giết, hai người liều mạng chém giết nửa ngày, Mị Cơ mắt thấy Mộ Thanh Giác không địch lại, trong lúc kinh hoảng ra tay tương trợ, lúc này mới khiến nàng bại lộ sự phản bội ở trong mắt Tiêu Lâu.

Tiêu Lâu dưới sự giận dữ muốn giết Mị Cơ, Mộ Thanh Giác thừa cơ mang theo nàng chạy thoát, đáng tiếc Mị Cơ bị thương quá nặng, chịu khổ nửa ngày liền thân tử đạo tiêu.

Tới rồi lúc này, Mộ Thanh Giác mới chân chính tin tưởng tâm tư của Mị Cơ đối mình, cảm động cùng áy náy liền ôm Mị Cơ đến Bách Quỷ Thành, lúc ấy Mộ Phong hai người không đánh không quen nhau, cũng coi như là có chút giao tình, Phong Vô Tình dưới sự trợ giúp của Mộ Thanh Giác tìm cách lưu lại hồn phách của Mị Cơ, cũng bởi vậy mới dẫn đến một loạt nội dung tiếp sau, để nam chính gặp được vị nữ thần kia khiến hắn cầu mà không được.

Ngày quyết chiến càng ngày càng gần, Tô Bạch hết sức nôn nóng, nghĩ làm sao kết nối được, nói cho nam chính ngàn vạn lần đừng đi chịu chết, đáng tiếc mặc cho hắn rầu thúi ruột, Mộ Thanh Giác không hề có cảm giác.

Dù không muốn đi chăng nữa, ngày quyết chiến cuối cùng vẫn tới.

Ngày đó, trên Tru Tiên Đài, Mộ Thanh Giác một thân hắc y tư thế hiên ngang oai hùng, Tiêu Lâu được nội đan yêu tu tương trợ, khí tức càng thêm ba phần yêu dị.

Hai người theo thường lệ nói một ít lời dạo đầu mà các độc giả nghe nhiều đến thuộc lòng, Tô Bạch đứng bên cạnh Tiêu Lâu sắc mặt phờ phạc dáng vẻ mảnh khảnh, hắn không nói một lời mà lẳng lặng nhìn hai người, đáy mắt tĩnh lặng như chết. Thấy bộ dạng hắn phó tâm như tro tàn, không biết sao đáy lòng Tiêu Lâu dâng lên một cơn tức giận, ngón tay mảnh dài tàn nhẫn mà bóp chặt chiếc cằm mảnh như gọt của người nọ, "Ngươi vì một kẻ như thế mà phản bội bổn tọa, năm lần bảy lượt giúp hắn trốn thoát? Hừ, hôm nay ngươi hãy mở to hai mắt mà nhìn, xem hắn làm thế nào quỳ xuống đất xin tha!"

Con ngươi người nọ tử khí nặng nề không hề gợn sóng đối diện với Tiêu Lâu, lại không kinh sợ sợ hãi gì, Tiêu Lâu cả kinh: "Ngươi..."

Mộ Thanh Giác nhìn một màn trước mắt này, nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Muốn đánh thì nhanh một chút, lẽ nào là sợ quá?"

Tiêu Lâu mày kiếm dựng lên, "Bổn tọa mà sợ hoàng mao tiểu nhi nhà ngươi?" Tung người lên không, hai người ngươi tới ta bắt đầu đánh nhau.

Thanh niên gầy yếu như tờ giấy nhìn bọn họ, môi mỏng không chút huyết sắc gợi lên một nụ cười trào phúng, nhẹ giọng nói: "Có phải rất tức cười không?"

Đối mặt với ánh mắt của hắn, Tô Bạch kinh hãi, ngón tay run rẩy khó có thể tin được nói: "Ngươi thấy được ta?"

Người nọ cười nhạo một tiếng: "Ngươi dùng thân thể của ta, ta tất nhiên thấy được ngươi."

Cũng đúng, người ta mới là nguyên chủ, Tô Bạch nhìn hắn hỏi: "Ngươi hối hận sao?"

Đáy mắt người nọ tối tăm u ám âm: "Hối hận thì có thể làm được gì, ta tạo nghiệt nhiều như vậy, khinh sư diệt tổ, làm hại đến mấy nghìn tu sĩ Vô Thượng Tông tất cả đều ngã xuống, hiện giờ, đã không cách nào quay đầu lại."

Nhìn hắn như thế khó chịu, Tô Bạch dĩ nhiên có thể tinh tường cảm nhận được đáy lòng hắn thống khổ thế nào, cổ họng khô khốc, Tô Bạch gian nan mở miệng: "Tuy rằng không giúp được gì... Nhưng, thực xin lỗi, nếu ta nói cho ngươi biết, thế giới mà các ngươi sinh tồn chỉ là một quyển sách thôi?"

Người nọ mỉm cười: "Ta đã sớm biết."

"Gì?"

"Sư tổ đã nói với ta có một u hồn dị thế muốn sống nhờ ở trên thân thể ta, hỏi ta có đồng ý hay không, ta đáp ứng rồi."

Tô Bạch khó hiểu: "Tại sao chứ, ngươi biết rõ, ta tới, ngươi sẽ chết."

Người nọ ngửa đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ trong không trung, hình như tự lẩm bẩm: "Như thế không phải rất tốt sao, sống mà mệt mỏi như vậy, ta đã không muốn tiếp tục nữa rồi, ta phạm phải nhiều sai lầm như vậy, sư tổ chịu cho ta một cơ hội sửa đổi, ta rất vui."

Tô Bạch trầm mặc, thật lâu sau nói: "Yêu cầu ta viết cho ngươi một thiên phiên ngoại sao?"

"Ân?" Người nọ khó hiểu, đợi biết ý nghĩa của phiên ngoại rồi, lắc đầu: "Không cần, ta chỉ muốn quên hắn, những cái khác không quan trọng."

Hai người lâm vào trầm mặc, ngược lại, Mộ Thanh Giác cùng Tiêu Lâu liều mạng chém giết thê thảm, Tiêu Lâu dưới sự trợ giúp của yêu đan kỹ năng hiển nhiên cao một bậc, mắt thấy Mộ Thanh Giác không địch lại, Mị Cơ vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt, không có ý chuẩn bị ra tay.

Tô Bạch kinh hãi, cứ tiếp tục như thế hẳn là Mộ Thanh Giác sẽ phải chết ở trong tay hắn. Thanh niên bên cạnh đột nhiên hỏi: "Ngươi rất quan tâm hắn?"

Tô Bạch phút chốc ngượng ngùng, gật đầu: "Ở ý nghĩa nào đó, hắn coi như là ái nhân của ta."

"Thì ra là thế..." Người nọ khẽ thở dài, "Chờ như vậy quá vất vả, lần này để cho ta đi trước đi."

"Ân?" Đột nhiên một đạo bạch quang hiện lên, Tô Bạch chỉ cảm thấy có luồng sức mạnh hấp dẫn chính mình nhào về phía người nọ, mở mắt ra lần nữa, đã ở trong thân thể người nọ, một thân thể khiến mình vừa quen thuộc lại xa lạ.

Tay nhanh hơn não, Tô Bạch nhào qua ôm Mộ Thanh Giác, sau lưng bỗng nhiên bị trọng kích nghiền ép, phun ra máu tươi, trong lúc nhất thời hai người đều ngây ngẩn cả người.

Sinh mệnh nhanh chóng trôi qua, Tô Bạch mơ hồ nghe được có người kêu tên của mình, là ngữ điệu rất quen thuộc thân, hàm chứa vô hạn si niệm nhu tình, hắn cố sức mà đẩy người trong lòng ra, quay đầu nói với Tiêu Lâu: "Hắn đã đi rồi, Tiêu Lâu, trên thế giới này đã từng có một người yêu ngươi hơn cả sinh mệnh, chỉ tiếc, ngươi ép hắn đến không dám yêu nữa."

Tiêu Lâu nhạy bén phát hiện ra biến hóa của hắn, lạnh lùng nói: "Có ý gì, ngươi là ai?"

"Khụ khụ," Tô Bạch ho ra một búng máu, cảm thấy đây là thời điểm mình trở về, Mộ Thanh Giác ánh mắt u ám sâu kín nhìn chằm chằm hắn, thâm thúy sâu thẳm, khiến người ta nhìn không ra tâm tư thực sự của hắn.

Tô Bạch thở dài, biết lòng hắn vẫn còn cảnh giác đối mình, hắn cố sức mà nắm y phục Mộ Thanh Giác, nhẹ giọng nói: "Nếu là nam ngựa đực, thì cứ thế mà làm nam ngựa đực, chỉ cần ngươi vui vẻ là được, đừng đi Tuế Hàn thành, cũng ngàn vạn lần đừng u mê chìm đắm trong tình yêu, có những nữ nhân đó bên cạnh ngươi là đủ rồi, hiểu không?"

Linh hồn tách ra khỏi thân thể, Mộ Thanh Giác lại đột nhiên hành động, hắn ôm Tô Bạch hung tợn mà nói: "Ngươi là ai, nói, ngươi rốt cuộc là ai, ta thấy ngươi..."

Tô Bạch mơ mơ màng màng nghĩ, nếu ta nói ta là cha ngươi, ngươi rất có thể trực tiếp bổ tới một đao lên người ta đúng không?
Bình Luận (0)
Comment