chương 46Lâm Tử Nhiên kinh nghi bất định nhìn Hàn Thương, làm sao có chuyện khéo như vậy, chẳng lẽ người mù kia là người Hàn gia? Quan hệ giữa Hàn Thương và người mù kia là gì?Nhưng thành Sùng Châu cách Túc Vọng thành xa như vậy, hắn làm sao chạy đến được đó? Rồi làm sao rơi xuống nông nỗi kia?Toàn bộ những điều này đều là bí ẩn.Vốn dĩ người mù chỉ là một NPC râu ria, thậm chí cậu không ôm hy vọng đụng tới manh mối gì...!Ai mà nghĩ tới, thế nhưng đụng phải tên Hàn Thương này.Này đúng là ý trời!Đáp án chủ động đưa đến trước mặt mình, không muốn biết sao được?Lâm Tử Nhiên không nói lời nào đứng sang một bên, chờ Hàn Thương rời khỏi liền lặng lẽ đi theo ra ngoài.Ở bên ngoài cậu chặn đường Hàn Thương lại.Hàn Thương không rõ thân phận Lâm Tử Nhiên lắm, nhưng một khi cậu được Dạ Lưu Ân coi trọng vậy hẳn là thân phận bất phàm, bởi thế không dám chậm trễ, hắn khách khí chắp tay cười nói: “Các hạ là?”Hệ thống: “Cậu tính toán hỏi như thế nào? Tôi thấy cậu không nên xen vào chuyện của người khác.”Lâm Tử Nhiên cười hì hì: “Đơn giản thôi, đương nhiên là hỏi trực tiếp!”Cậu vừa mới thăng cấp đại thành, thời điểm này cần làm mọi thứ rối tung lên, đối với một kẻ hèn pháo hôi có cần cẩn thận như vậy không? Muốn biết cái gì trực tiếp hỏi là được rồi! Không nói thì đánh tới khi nào phục mới thôi!Cường giả chính là tùy hứng như vậy!Lâm Tử Nhiên liếc hắn, vẻ mặt lạnh lùng, nâng cằm kiêu ngạo nói: “Ta là ai không liên quan đến ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, có biết vật này hay không?”Nói rồi lấy ngọc bội trong lòng ra, đầu ngón tay quơ quơ trước mặt Hàn Thương.Nhìn ngọc bội, sắc mặt Hàn Thương bỗng dưng kịch biến, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn nhưng hắn nhanh chóng giấu đi, ngay sau đó dùng ngữ khí kinh ngạc nói: “Đây là ngọc bội mà con cháu trực hệ Hàn gia chúng ta đều có, chẳng lẽ vị công tử này nhận thức người Hàn gia ta?”Lâm Tử Nhiên: “Cái giề, trò chơi này còn có kiểu bán sỉ nữa hả! Thật là ngoài ý muốn..
Tôi còn tưởng rằng sẽ là tín vật khó lường gì chứ.”Hệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: “Mỗi con cháu Hàn gia? Rốt cuộc bao nhiêu người có nó? Người giữ ngọc bội này lại là ai?”Hàn Thương cười cười: “Hàn gia chúng ta là đệ nhất gia tộc Túc Vọng thành, truyền thừa mấy trăm năm, con cháu trực hệ Hàn gia không đến một ngàn cũng có tám trăm, hơn nữa ngọc bội đều giống nhau.
Công tử hỏi vậy, ta thực sự không biết nên trả lời thế nào.”Lâm Tử Nhiên nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.Hàn Thương trầm mặc một lát, thử hỏi: “Công tử lấy ngọc bội này từ đâu?”Lâm Tử Nhiên giương khóe miệng, khẽ cười: “Ta nhặt được.”Hàn Thương hỏi: “Ngài nhặt được ngọc bội này ở đâu?”Ánh mắt Lâm Tử Nhiên lạnh lẽo như dao, đột nhiên khàn khàn nói: “Ngươi đang tìm hiểu tin tức từ ta?”Hàn Thương bị ánh mắt của cậu làm cho rùng mình, liên tục xua tay: “Không không, chỉ là ngọc bội này tượng trưng cho thân phận con cháu trực hệ Hàn gia, thông thường mọi người ai cũng cẩn thận bảo quản, không dễ đánh rơi, cho nên ta mới hỏi như vậy.”Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Không bằng ngài giao ngọc bội này cho ta, sau khi trở về dò hỏi một phen, có lẽ sẽ tìm được ai đánh mất khối ngọc bội này.”Lâm Tử Nhiên rũ mắt trầm tư một chút, sau đó nói: “Được.”Cậu trực tiếp ném ngọc bội cho Hàn Thương, nhàn nhạt nói: “Ta tên Lê Diệp, sau khi điều tra xong thì tới nơi này tìm ta.”Hàn Thương cúi đầu nói: “Vâng.”Sau khi Lâm Tử Nhiên xong xuôi chuyện này liền trở về phòng của mình tiếp tục tu luyện công pháp Dạ Lưu Ân truyền cho.Nói không chừng sắp đến cơ hội hoạt động tay chân rồi đây.Hệ thống: “Cậu cảm thấy hắn ta sẽ nói chân tướng cho cậu biết?”Lâm Tử Nhiên: “Tôi tin hắn ta sẽ tự mình đưa tới cửa!”Lúc đó cậu nhìn rất rõ, trong mắt Hàn Thương rõ ràng hiện lên một tia kinh hoảng chưa từng có, nếu nói trong lòng hắn không có quỷ thì cậu tự chặt đầu mình xuống làm ghế ngồi; còn cố tình lừa gạt cậu đưa ngọc bội cho hắn nữa chứ.
Chuyện này nhất định không thể cho qua như vậy, ngọc bội kia chắc chắn có dấu ấn đặc thù, cho nên Hàn Thương mới nhìn thoáng qua liền nhận ra.So với chuyện cực khổ tự tay điều tra, không bằng ôm cây đợi thỏ chờ đối phương chủ động ra tay, rốt cuộc bây giờ cậu chính là có tự tin như vậy!Đang lo không có chỗ trang bức đây.………………Ngày tháng Lâm Tử Nhiên ở đây rất thư thái, Dạ Lưu Ân là người rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, chưa từng trách móc nặng nề gì cậu trên phương diện ăn uống, cũng không ép buộc cậu nỗ lực tu luyện, nghiễm nhiên bộ dáng lão cha sủng nịch nhi tử.
Chẳng qua Lâm Tử Nhiên biểu hiện sốt ruột muốn cứu mẫu thân, vẫn như cũ làm ra bộ dáng thực nỗ lực.Sáu ngày sau, cuối cùng Lâm Tử Nhiên cũng nhận được thiệp từ Hàn Thương.Trong thiệp viết rằng, hắn đã điều tra kỹ lưỡng về chủ nhân ngọc bội, chẳng qua chuyện này đề cập đến bí mật Hàn gia, cho nên mời Lâm Tử Nhiên đến Hàn gia một chuyến để hắn dễ giải thích hơn.Lâm Tử Nhiên nhếch khóe miệng khẽ cười, biết ngay tiểu tử này chơi trò này mà.Xem ra hôm nay có thể hoạt động một chút.Hàn gia không hổ là đệ nhất gia tộc Túc Vọng thành.
Thời điểm Lâm Tử Nhiên ở thành Sùng Châu đã cảm thấy Mộ gia coi như thập phần hào hoa xa xỉ, nhưng so với Hàn gia thì Mộ gia kém rất nhiều.Lâm Tử Nhiên đi vào đại môn Hàn gia, sau khi báo ra tên họ thì được coi là khách quý mà cho vào.Chẳng qua người hầu không đưa cậu đến chủ trạch Hàn gia mà dẫn vào chỗ sâu bên trong, đến một gian phòng thanh u vô cùng xa xôi.Hệ thống: “Nơi này không thích hợp.”Lâm Tử Nhiên: “Không quan hệ.”Hiện tại cậu đặc biệt cần bành trướng.
Thế giới này ngoại trừ Huyền Diễm và Dạ Lưu Ân ra thì ai cậu cũng không sợ, pháo hôi nhiều cũng là tới đưa đồ ăn, đây là tự tin thuộc về cường giả!Hỏi: Tại sao lại tự ý làm bậy như vậy?Đáp: Như nhau như nhau thôi, thiên hạ đệ tam.Cường giả đối mặt với con kiến không cần quanh co lòng vòng, cho nên Lâm Tử Nhiên mới có thể trực tiếp lấy ngọc bội ra dò hỏi.Cậu đã gấp không chờ nổi muốn thưởng thức món ăn.Khi Lâm Tử Nhiên tới, Hàn Thương đã đợi sẵn ở đó.
Thái độ hắn khiêm tốn, khách khách khí khí cười nói: “Sự tình quan trọng, làm phiền Lê công tử đi một chuyến.”Sắc mặt Lâm Tử Nhiên nhàn nhạt, ngồi ở đó uống một chén trà, nói: “Hiện tại ngươi có thể nói.”………………Huyền Diễm lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống một màn này, chẳng qua dù có người ngẩng đầu cũng không thể phát hiện sự tồn tại của hắn.Mấy ngày nay hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Tử Nhiên, nhìn cậu tu luyện, nhìn cậu sống cùng Dạ Lưu Ân, nhìn cậu lấy ngọc bội dò hỏi Hàn Thương.Từng màn từng màn đều xem trong mắt, cho đến ngày hôm nay đi theo Lâm Tử Nhiên đến đây.Thanh âm lải nhải bên tai tựa như thập phần đắc ý.[Ngươi xem! Hắn còn nhớ giúp ngươi báo thù đâu, xem ra lúc đó không phải nói một cách tùy tiện, là thật lòng.][Không uổng công ta thích hắn nhiều như vậy.][Chậc chậc chậc.]Sắc mặt Huyền Diễm lạnh lùng nghiêm nghị, hắn chợt xoay người biến thành một tôi tớ dung mạo bình thường của Hàn gia, đáp xuống sân ngoài cửa.[Ngươi muốn làm gì?][Hắc hắc hắc, chẳng lẽ rốt cuộc ngươi cũng bị cảm động rồi hẻ?]………………Lâm Tử Nhiên ngồi đối diện bàn trà, đầu ngón tay cầm chén trà sứ trắng, chóp mũi truyền đến mùi thanh hương sâu kín, nâng chung trà lên nhẹ nhấp một ngụm, hai tròng mắt hẹp dài hờ hững nhìn đối phương: “Chỉ có vậy?”Hàn Thương thấy cậu uống xong chén trà, vẻ mặt vẫn luôn khiêm tốn trước sau như một chợt lộ ra nụ cười quỷ dị, trong phút chốc vô số tu sĩ mặc hắc y vọt ra!Tay họ cầm trường kiếm lấp lánh hàn quang trực tiếp hướng Lâm Tử Nhiên giết tới!Lâm Tử Nhiên lập tức đứng dậy phất tay áo đón đỡ, nhưng tựa hồ bị trúng độc, sắc mặt cậu trở nên trắng bệch khụ ra một búng máu, bị đông đảo tu sĩ ép lui về phía sau!Thực nhanh một thanh trường kiếm đặt lên cổ cậu.Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi đây là làm gì?”Hàn Thương cười tủm tỉm đi tới, vẻ mặt âm trầm trong mắt lóe lên tia độc ác: “Không có cách nào, đành phải đắc tội với các hạ.”Lâm Tử Nhiên tựa hồ rất khó hiểu, lạnh giọng mở miệng: “Ngươi có biết hậu quả khi giết ta là gì không?”Cơ mặt Hàn Thương khẽ run rẩy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn đương nhiên không muốn mạo hiểm ra tay với Lâm Tử Nhiên, dù sao Lâm Tử Nhiên cũng là người của Dạ tiên sinh.Nhưng sự tình liên quan đến người kia, hắn không thể không mạo hiểm ra tay!Hôm nay chỉ cần giết Lâm Tử Nhiên thì sẽ không ai biết điều đó là hắn làm.Mắt Hàn Thương lộ vẻ ngoan tuyệt.Lâm Tử Nhiên dường như nhận mệnh thở dài nói: “Rơi vào tay ngươi là ta kỹ không bằng người, nhưng ngươi lại không nói lý do tại sao muốn giết ta, ít nhất cũng phải để ta chết một cách minh bạch chứ.”Hàn Thương cười lạnh một tiếng: “Nói cho ngươi cũng không phải không được, nhưng trước đó ngươi phải nói thật với ta.
Ngọc bội này đến từ đâu? Chủ nhân của nó ở nơi nào?”Lâm Tử Nhiên im lặng một lúc: “Ta gặp một người mù không có hai chân, hắn coi ta như bằng hữu, chúng ta sống nương tựa vào nhau một thời gian...!Sau khi hắn chết ta liền cầm ngọc bội của hắn, muốn tìm người nhà của hắn, cũng để hắn lá rụng về cội, miễn cho hắn chết không minh bạch bên ngoài.”Hàn Thương châm biếm một tiếng: “Ồ? Vậy ngươi đúng là một vị bằng hữu trượng nghĩa.”Lâm Tử Nhiên nhẹ giọng nói: “Bằng hữu của ta không nhiều, hắn là một cái trong đó, làm giúp hắn chuyện này không tính là gì.”Hàn Thương bình tĩnh nhìn Lâm Tử Nhiên, thấy cậu không giống nói dối, xem ra người nọ thật sự đã chết.“Nhưng ngươi vì chút chuyện này mà phải mất mạng…” Hàn Thương sờ lên mặt ngọc bội kia, nhướng mày cười cười: “Chuyện tới bây giờ cũng không sợ nói cho ngươi biết, khối ngọc bội này là của đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta.”Lâm Tử Nhiên tựa hồ thập phần kinh ngạc.Hàn Thương cười nhạo một tiếng: “Hắn là hài tử phụ thân ta thích nhất, rõ ràng mẫu thân của ta mới là chính thê, nhưng phụ thân lại tính toán truyền vị trí thành chủ cho hắn.
Bất luận ta có cố gắng cỡ nào, trong mắt phụ thân cũng chỉ có hắn… Cho nên, ta đem mẫu thân của hắn - thứ tiện nhân kia ném vào kỹ viện, nàng ta không phải thích mị hoặc nam nhân nhất sao? Ta để những nam nhân kia làm chết nàng ta, còn hắn...!khiến ta chịu nhiều ủy khuất như vậy, đương nhiên ta càng muốn hắn sống không bằng chết.”Lâm Tử Nhiên nhíu mày: “Ngươi tàn nhẫn với hắn như vậy..
Hắn có lỗi với ngươi sao?”Hàn Thương cười ha ha ha, vẻ mặt điên cuồng: “Đương nhiên hắn có lỗi với ta rồi! Hắn là tiện chủng do tiện nhân sinh ra, vậy mà cũng dám đoạt sủng ái của phụ thân, đoạt vị trí đáng lẽ thuộc về ta! Hắn nên cụp đuôi làm người, làm một con chó của ta cho tốt, kết quả lại mưu toan thứ không thuộc về mình.
Ngươi nói, hắn có nên chết hay không?”Lâm Tử Nhiên trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chỉ có vậy?”Hàn Thương cười lạnh một tiếng: “Thế còn chưa đủ sao?”Giọng điệu của Lâm Tử Nhiên chậm rãi trở nên quỷ dị, cậu nheo mắt lại: “Cho nên hắn không làm gì sai, chỉ là hắn ưu tú hơn ngươi nên ngươi liền móc mắt hắn, chặt hai chân của hắn, rút đầu lưỡi của hắn..”Hàn Thương cau mày nói: “Là giống cái gì?”Lâm Tử Nhiên thở dài, buồn bã nói: “Kỳ thật ngươi không phải sợ hắn còn sống, hắn đã sớm không còn bất luận uy hiếp gì đến ngươi nữa.
Ngươi chỉ là sợ nếu một ngày chuyện này bị bại lộ, dẫn tới phụ thân ngươi không thích ngươi nữa, mất đi mọi thứ hao tổn tâm cơ lắm mới có được...!Ngươi rất tự mình hiểu lấy, hiểu rằng mình không xứng với vị trí này.”Hàn Thương thấy ngữ khí của cậu như vậy thập phần tức giận, nhưng trong lòng lại có cảm giác kỳ quái, có chỗ nào đó không đúng nhưng không thể nói rõ.Thoạt nhìn Lâm Tử Nhiên quá bình tĩnh.Hàn Thương không tính dong dài cùng Lâm Tử Nhiên nữa, nếu không phải thấy Lâm Tử Nhiên hẳn phải chết không chút nghi ngờ thì hắn tuyệt không nói mấy lời này.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Giết hắn, xử lý thi thể sạch sẽ một chút, không cần bị người phát hiện.”Thị vệ bên cạnh đáp lời: “Vâng.”Mắt thấy Hàn Thương xoay người.Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn bóng dáng hắn, lạnh lùng mở miệng: “Ta cho ngươi đi rồi sao?”Trong lòng Hàn Thương bỗng thấy không ổn, quay đầu gắt gao nhìn cậu chằm chằm.Lâm Tử Nhiên tự lẩm bẩm: “Giết loại người như này, đúng là không có một chút gánh nặng tâm lý.”Pháo hôi này còn ác độc hơn cả Mộ Nham, chính mình vừa mới nhập ma tu luyện thành đại thành, lúc này thích hợp để đại khai sát giới sao? Huống chi trong cốt truyện cũng có tình tiết Lê Diệp giết người sau khi nhập ma.Lạm sát người vô tội sẽ bị báo ứng, nhưng giết tên cặn bã này nửa điểm báo ứng cũng không có.Lâm Tử Nhiên nhìn vào mắt Hàn Thương, đồng tử tối tăm kia nhìn hắn như thể đang nhìn một người chết.Đáy lòng Hàn Thương cảm thấy không ổn càng ngày càng mãnh liệt, hắn nôn nóng quát: “Sao chưa động thủ đi?”Nhưng Lâm Tử Nhiên đã động thủ trước.Cậu nhẹ nhàng nâng ngón tay đặt lên thanh kiếm trên cổ mình, thanh kiếm trực tiếp gãy làm hai đoạn! Cậu thuận tay ném mũi kiếm giết chết một tên thị vệ đứng trước mặt!Các thị vệ khác đại kinh thất sắc, vây quanh muốn giết cậu!Lâm Tử Nhiên ung dung bước, dường như đi không nhanh nhưng lại dễ như trở bàn tay tránh được mọi công kích của những người đó.Tu sĩ Hàn gia nuôi dưỡng quả thực bất phàm, xem như lợi hại, nhưng ở trước mắt cậu vẫn không đủ xem.Lâm Tử Nhiên lười tiếp tục triền đấu cùng bọn họ, cậu cười lạnh một tiếng, hai tay áp xuống, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị áp bách quỳ xuống! Ngay sau đó một đám thị vệ ngã xuống đất, chỉ thấy đỉnh đầu họ bay ra từng sợi khói trắng, ánh mắt mọi người đều vô hồn, ngay cả kêu thảm cũng không phát một tiếng đã không còn hơi thở, chỉ còn lại thây khô đầy đất.Lâm Tử Nhiên nheo mắt hài lòng.Cảm giác không cần hút máu thật khéo, làm vậy tương đối có phong cách.Ở đây chỉ còn mình Hàn Thương là người sống.Lâm Tử Nhiên như tản bộ trên sân đi đến trước mặt hắn.Hàn Thương sợ tới mức toàn thân cứng đờ, hoảng sợ quỳ trên mặt đất nhìn Lâm Tử Nhiên, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi rốt cuộc, là ai..”Lâm Tử Nhiên hơi khom người nhìn hắn, nhếch miệng cười: “Ngươi sắp chết rồi, còn quản ta là ai sao?”Các cơ trên mặt Hàn Thương rung động, vặn vẹo, khiếp sợ, sợ hãi, đủ loại biểu cảm khác nhau hiện lên mặt hắn.
Hắn chợt dùng sức dập đầu xin tha: “Là ta sai rồi, ta sai rồi, ta có mắt không thấy núi Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta đi, ta nguyện ý vì ngài làm trâu làm ngựa, máu chảy đầu rơi...!Ta, ta là Hàn gia đại công tử, ta có tiền có thế, ta có thể vì ngài làm rất nhiều chuyện..”Lâm Nhiên khinh thường nhìn hắn: “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn làm thủ hạ của ta?”Hơn nữa lời này cũng không có ý gì mới?Một chân cậu đạp lên cổ Hàn Thương, không màng vẻ mặt vô cùng hoảng sợ của Hàn Thương, một tiếng ‘răng rắc’ trực tiếp dẫm đứt cổ hắn.Trong nháy mắt trong sân không còn người nào sống.Lâm Tử Nhiên nhặt ngọc bội của người mù trên mặt đất lên, sâu kín thở dài: “Hóa ra ngươi đúng là trứng xui xẻo.”Cậu thu ngọc bội lại.Lâm Tử Nhiên hưng phấn hỏi hệ thống: “Vừa rồi tôi có soái không? Đủ phong cách không?”Hệ thốn: “....!Đủ rồi, đủ trang bức.”Lâm Tử Nhiên cảm khái nói: “Khó trách ai cũng muốn trở nên cường đại, trở nên cường đại có gì không tốt? Cốt truyện nghịch tập vả mặt thật quá sung sướng!”Hệ thống: “…Cậu đang giết người.”Lâm Tử Nhiên sửa lại đúng từ cho hệ thống: “Là tôi tiêu diệt NPC pháo hôi ác độc.”Hệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên vỗ vỗ góc áo dính bẩn chuẩn bị rời đi, kết quả vừa đẩy cửa viện biểu tình liền ngẩn ra...................