Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 49

Sau đó gia đình Trung Kiên từ biệt mà không ở lại dùng cơm tối. Nam phụ này dù muốn hay không cũng phải theo sự hộ tống của ba người phụ nữ mà theo họ về nhà ngay lập tức!

Mọi người trong gia đình tôi, bao gồm cả nữ chính đều trở về phòng ăn chuẩn bị ăn tối. Những món ăn thịnh soạn có lẽ đã được làm sẵn từ khá lâu, vì đã nguội đi không ít nên người làm trong nhà buộc phải đem đi hâm nóng lại.

Tôi lén lút đi ra cửa chính, ngẩn người nhìn chiếc ô tô của nhà họ Nguyễn đang dần dần phóng ra phía cổng, ánh đèn ô tô le lói khẽ chớp tắt trong bóng tối u uất. Thở dài một tiếng, thật sự không muốn ăn gì nữa.. Nỗi buồn vu vơ chiếm cứ tâm hồn làm trái tim tôi uất nghẹn. Cảm giác như mình vừa để tuột mất thứ gì đó trong tầm tay vậy.

Đâu cần suy nghĩ như thế đúng không?

Chỉ là anh ta về nhà anh ta, thời gian gặp mặt ít đi một chút thôi mà. Trước đây không phải chúng tôi đã từng không gặp nhau cả tháng trời và chỉ liên lạc qua điện thoại đó sao? Bây giờ cũng thế.. đâu có khác gì..

KHÔNG!!!

CMN!!!

TÔI KHÔNG THỂ TỰ LỪA DỐI MÌNH THẾ ĐƯỢC!!!

Bạn Trung Kiên nhà mình đang đi chung với nữ phụ nguy hiểm nhất truyện, và nữ phụ này còn mê đắm anh ta nữa đó!!!

Trời ơi!!

Tôi biết tôi đang tưởng tượng chuyện điên rồ gì!!

Tôi đang sợ hãi Trung Kiên bị Quỳnh Chi cướp mất đây mà!! Chúng tôi.. Chúng tôi đã là gì của nhau đâu ngoài một mối quan hệ mập mờ không rõ yêu hay thích..

Sự mập mờ này làm tôi khó chịu..

“Em buồn sao?” Trung Kiên từ phía ngoài chậm chậm đi bộ trở vào. Ảo giác của tôi à?? Không phải anh ta vừa cùng gia đình lên xe đi về rồi ư? Tự dưng xuất hiện ở đây là thế nào???

Ảo giác!!

Nhất định là mình mệt quá nên lú lẫn rồi đây mà!!

“Em đi đâu vậy?? Giận tôi??” Trung Kiên nắm lấy cổ tay tôi, cảm giác chân thật cực kì. Sau đó, với một sức mạnh bá đạo anh ta xoay người, ép tôi vào cánh cửa gỗ lớn nặng nề, khuôn mặt đẹp khẽ cúi xuống làm hương bạc hà quẩn quanh “Này Tịnh Nhi, nếu em chịu hôn tôi một cái, tôi sẽ xem xét không rời khỏi đây nữa!”

“...”

Một nụ hôn ư??

Sao tôi lại có cái thể loại ảo giác này??

Trời ơi!!

Mị biến đổi rồi!!

Mị đã trở thành sắc nữ rồi!!

“Tịnh Nhi, ăn tối.. “ Tuấn Anh đi từ phòng ăn ra ngoài, cưng chiều gọi lớn “Ủa.. Trung Kiên, cậu quay lại làm gì đó?”

“À, quên đồ!” Trung Kiên nhanh chóng buông tha cho tôi, sau đó lúc bàn tay rút-quân về còn tiện thể vỗ vỗ má tôi mấy cái “Quay lại lấy!”

Ư.. Là thật? Không phải ảo giác!!!

May quá, vậy là tôi không phải sắc nữ, chỉ có anh ta là biến thái thôi!!

Dám đùa tôi như vậy!? Tên đáng chết này.. nếu tôi mà thật sự hôn anh, liệu anh có dám bất chấp hết mà ở lại đây không??

“Đồ gì mà quan trọng vậy??”

“Em gái cậu!!”

“Haha ~ Muốn chết à??”

“Thật..”

Tôi nhanh chóng né khỏi đó, nhanh như cắt chạy trốn khỏi màn đối thoại vô nghĩa sặc mùi thuốc súng của bọn họ. Một tên cuồng em gái, một tên thì vui vẻ đánh vào điểm yếu của người kia.. Đánh qua đánh lại, không khéo mình dính đòn! Thôi, tốt nhất né xa!!

Hơn nữa.. Nếu thật sự ở đó, tôi không biết nên đối diện thế nào với Trung Kiên mới tốt.

Tâm trạng của thiếu nữ đang yêu.. Tệ thật!

.

.

.

Bữa ăn bắt đầu không lâu sau đó, tôi chăm chú ngồi nghe bọn họ nói một số vấn đề liên quan đến gia đình Trung Kiên, rồi bàn bạc đến bữa-cơm-thân-mật mà gia đình Trung Kiên đã mời nhà tôi đến dự nhằm cảm ơn sự đón tiếp nhiệt tình.

Dự kiến bữa tối này sẽ chỉ có ba gia đình, đó là nhà Trung Kiên, nhà Quỳnh Chi và cuối cùng là nhà tôi. Nói thì vậy, nhưng thế nào dịp này cũng có nam chính và vài nam phụ khác xuất hiện cho xem. Xê đi xê lại bọn họ đều quen biết nhau, hơn nữa nếu còn không để đám người đó xuất hiện trở lại, sợ là độc giả sẽ quên béng họ mất!!

Như vậy thì quá phí công xây dựng hình tượng lúc đầu!!

“Con thấy sao Ngọc Nhi?” Bố vui vẻ hỏi, hôm nay tâm trạng ông ta có vẻ đặc biệt vui “Đã quen chưa?”

“Dạ, cũng bình thường thôi ạ!” Nữ chính ngọt ngào đáp lời, vẻ mặt thánh thiện tựa thiên thần đáng yêu không bút nào tả xiết.

“Con thật thông minh!” Mẹ kế gật đầu tán dương hết lời “Con gái, việc như vậy tốt nghiệp cao học còn khó đảm đương, vậy mà con còn thấy nó bình thường..”

“Đúng đấy!” Bố hờ cũng cười phụ họa, gật đầu vừa ý hết sức.

Ủa?

Chuyện gì vậy ta??

Sao tôi mới đi viện có mấy ngày về mà gia đình đã thay đổi chóng mặt thế này?? Rốt cuộc lúc tôi đi vắng, em tác giả đã buff thêm skin gì cho nữ chính vậy hả????

“Có việc gì thế ạ?” Tôi dừng đũa, lấy khăn học cách lau miệng tao nhã của Ngọc Nhi.

“Ngọc Nhi đến công ty của gia đình giải quyết một số chuyện!” Tuấn Anh đáp lời, tuy thái độ có lạnh lùng nhưng giọng nói lại xuất hiện vài phần trọng dụng nhân tài “Bắt đầu từ hôm em đi viện đó!”

“A..” Ra vậy!!

Mẹ nó!

Hack à???

Mới có 15 tuổi mà đã giải quyết việc ở công ty cái mọe gì??

Tuổi này tha không phá hoại thì thôi, làm việc.. Còn làm giỏi hơn người có chuyên môn đã tốt nghiệp cao học??

Buff cũng vừa phải thôi mới có cảm giác hiện thực chứ, quá tay thế này là hơi bị lố rồi đấy nhé!!

“Con xem đi, em gái con hoàn hảo như thế...” Bố hờ không nhịn được vẻ ngây ngô của tôi, nghiêm khắc lên tiếng “.. Học hành luôn đứng top, làm việc thì cẩn trọng, nghiêm túc, luôn luôn hoàn thành, gia chánh càng không phải nói.. Đã vậy còn xinh đẹp dịu dàng, đối nhân xử thế không ai chê nửa lời.. Còn con thì thế nào?”

“Kìa.. sao mình nói con thế?” Mẹ kế ngăn lại bằng cách gắp đồ ăn vào bát của bố hờ, ánh mắt liếc nhẹ về phía tôi có mấy phần kiêu ngạo.

Kiểu như ngầm nói với tôi rằng: mày chả là cái gì trong nhà này!

“Tịnh Nhi chẳng thế nào! Mà cũng chẳng cần thế nào hết!” Tuấn Anh cau mày, lạnh lùng phản bác “Em vẫn còn nhỏ, việc nên làm bây giờ là học tập cho tốt!”

“Hừ, thế Ngọc Nhi học không tốt?” Bố hờ thấy Tuấn Anh bất mãn cãi lại, lập tức bực bội. Lần này thì hai mẹ con Ngọc Nhi không lên tiếng nữa, để mặc hai người đàn ông trong gia đình vằng nhau nảy lửa “Hơn nữa theo ta thấy thì Tịnh Nhi học hành cũng chẳng ra gì đâu! Lớp cuối bảng, còn chưa bao giờ đứng đầu lớp nói gì đến so thành tích với cả trường?”

“Mình à, học giỏi đâu phải tất cả..” Mẹ Ngọc Nhi mỉm cười dịu dàng lên tiếng can ngăn “Trước đây em học thật giỏi, kết quả thế nào? Còn người ta đâu cần học hành gì lại thế nào??”

“...”

“Thứ quan trọng chính là cưới được một chàng trai yêu mình thật lòng!”

Không khí trong phòng ăn đông cứng!

Ai nấy đều nửa ngạc nhiên nửa sững sờ nhìn qua phía bố hờ và mẹ kế. Dù là đứa ngu ngốc cũng đoán được ý gì ở trong câu nói đó của bà ta! Đây chính là gián tiếp trách móc chuyện trước đây bố hờ phụ bạc bà ta đi lấy người khác!

Đã vậy còn kiểu như vô tình tự tôn vinh mình và hạ thấp người khác, tất nhiên đối tượng bị bà ta hạ thấp ở đây không ai khác chính là mẹ Tịnh Nhi này đây!

Hừ, không phải còn chửi xéo chúng tôi nữa đấy chứ? Kiểu mẹ ngốc sinh ra con cũng ngốc theo, vô dụng, cả ngày chỉ biết quấn chân đàn ông mong lấy được chồng tốt... Vân vân và vân vân!

Mẹ nó, càng nghĩ càng thấy ý tại ngôn ngoại, đừng có chơi chữ nữa đi, đáng ghét!

“Dì im đi!” Tuấn Anh là người đầu tiên phản ứng, anh trai bình thường hiền hậu dịu dàng, bản lĩnh quý ông đầy mình là thế. Hôm nay hoàn toàn không chú ý hình cmn tượng gì nữa, đứng phắt dậy gạt tay một cái, chén đĩa trước mặt lập tức rơi đầy trên thảm sàn phòng ăn.

“Ơ..” Mẹ kế hốt hoảng đứng dậy, bố và Ngọc Nhi thì bình tĩnh hơn, cả hai nhìn qua Tuấn Anh một cái sau đó lâm vào trầm tư “Dì.. Dì nói sai sao?”

“Hừ, sai hay không..” Anh trai lạnh lẽo đáp, đôi mắt hạnh khẽ híp lại thành một đường khinh miệt “..Chẳng lẽ người thông minh như dì lại không biết?”

“A..”

“Ngồi xuống đi!” Bố hờ thấy mẹ kế tái mặt thì dịu giọng, đưa tay ra hiệu cho mấy người làm đến dọn sạch đống đồ vương vãi dưới sàn “Dì lỡ lời, các con đừng để ý!”

Lỡ lời?

Chỉ một câu đó là bỏ qua được mọi chuyện hay sao hả?

Hừ, nếu vậy còn cần pháp luật sao? Giết người xong chỉ cần nói mình lỡ tay rồi bảo họ đừng để ý là ok rồi!

Có lẽ là do thấy được tiềm năng của Ngọc Nhi to lớn hơn khả năng phát triển của một đứa con gái chỉ được cái mặt như tôi nên mới tỏ thái độ bảo vệ như vậy đây mà..

Đúng là thương nhân có khác, cái gì mang lại lợi ích cho mình mới đáng nhắc đến. Còn không.. Đừng mơ!

Nhưng rốt cuộc nữ chính muốn làm gì khi xúc tiến sớm việc đến tập đoàn của gia đình làm việc? Theo nguyên tác thì phải đến tận lúc cô nàng đi học đại học mới bắt đầu nhúng tay vào kinh doanh cơ mà?

Đó cũng là lúc dàn hậu cung nam phụ xuất hiện toàn bộ, nữ phụ Tịnh Nhi đã rớt đài thê thảm và đang sống lê lết ở khu ổ chuột. Tuấn Anh thì mê đắm cô nàng, bố hờ thì bị mẹ kế quấn lấy ngày đêm bỏ bê công ty đi du lịch.. Thế nên rất nhanh Ngọc Nhi đã nắm trong tay cả tập đoàn khi tuổi còn rất trẻ, N nam phụ vì cô nàng mà tình nguyện giúp việc dưới trướng. Thậm chí còn tính kế cho tập đoàn này trở thành số 1 thế giới...

Có thể là do Tuấn Anh đã đổi chiều không theo cô ta nữa, và một vài nam phụ khác cũng không còn đi đúng tuyến đường nên Ngọc Nhi đành xuất chiêu sớm..

Điều này đối với tôi có lợi hay không?

Trời ạ!

Tự hỏi vấn đề này đối với đứa ngốc như tôi đúng là khó trả lời hơn cả lên giời!

“Hơn nữa.. Dì nói cũng đâu có sai?” Bố hờ tiếp tục dùng bữa như chưa hề có chuyện gì xảy ra “Biết đâu, Tịnh Nhi lại kiếm được người chồng tốt!”

“Ý của bố là sao?” Tuấn Anh nhíu mày, liếc đống đồ ăn bốc khói nghi ngút vừa được bưng đến.

“Thì là.. Chuyện chị và anh Kiên đó ạ!” Ngọc Nhi tự nhiên xen vào, vừa nói vừa cười vui vẻ “Anh Tuấn Anh, anh cũng thấy hai người họ đẹp đôi đúng không?”

“À..” Tuấn Anh nghe đến đây thì tâm lý vui vẻ hẳn lên. Đúng là đã đẹp còn khéo léo, nữ chính vạn người mê cũng không có sai!

“Đúng đấy!” Mẹ kế cũng thêm vào “Trung Kiên giúp đỡ Tịnh Nhi như vậy, còn nhiệt tình đưa đón, ánh mắt nhìn con bé còn nồng nàn tình cảm.. Rõ là đang yêu không lẫn đi đâu được!”

“Bọn con không có..” Yêu gì chứ? Bọn này còn chưa tới mức đó đâu!!

“Hừm..” Bố hờ thêm vào một câu, ngữ điệu đã có mấy phần thoải mái “.. Muốn yêu đương gì cũng được, miễn là đừng vác ba lô ngược về nhà này trước 18 tuổi!”

==”

Cạn lời...

“Nhưng mà..” Ngọc Nhi ngây thơ nhìn qua phía tôi, chẳng hiểu sao lúc ánh mắt có vẻ đơn thuần ấy lướt qua lại làm tôi lạnh hết gáy, cảm giác nguy hiểm rình rập “.. Chị Quỳnh Chi nói chị ấy và anh Trung Kiên đã có đính ước.. Vậy chẳng phải lại chị Tịnh Nhi trở thành tiểu tam phá hoại gia đình người khác hay sao??”
Bình Luận (0)
Comment