Nam Quân Nữ Gả

Chương 19

"Lúc đầu con nói người đó bị thương do đạn bắn" An Chính Thần đứng chắp tay, giọng nói so với lúc trước càng thêm nghiêm túc, ông từ từ xoay người, ánh mắt trầm tĩnh chậm rãi rơi xuống gò má thản nhiên của con gái: "Con có thể xác nhận được thân phận của hắn ta sao?"

"Không thể." Giọng An Hòa nhàn nhạt, không biểu cảm.

Sắc mặt An Chính Thần hơi kém, rõ ràng là khó coi hơn mấy phần.

"Con không thể phụ trách an toàn của bản thân, nhưng là một người lính, con tự ý hành động như vậy rất có thể sẽ cổ vũ cho tinh thần quân địch, đả kích công việc truy bắt của quân ta, mang tới khó khăn rất lớn." An Chính Thần lạnh lùng nói.

"Ngoài thân phận là một người lính ra con đồng thời cũng là một bác sĩ." Sắc mặt An Hòa không một gợn sóng, lẳng lặng nhìn về phía cha mình nói: "Cha, người cũng là một bác sĩ, con tin nếu cha ở vào tình huống như vậy cha cũng sẽ làm giống con thôi."

"Cứu người là thiên chức của thầy thuốc, không sai." An Chính Thần hơi nhíu mày nói: "Nhưng con tối thiểu cũng phải nghĩ tới, mặc dù cứu hắn ta, cũng phải đoán biết được thân phận của hắn ta, như vậy....."

"Như vậy một khi hắn là 'Người xấu' thì chúng ta có thể thoải mái thi hành lệnh truy bắt phải không?" An Hòa đè nén tức giận đang âm ỉ trong lòng, nhàn nhạt nói: "Nhưng lúc đó, thứ con nhìn thấy chỉ có miệng vết thương trên người hắn. Cho dù hắn ta mang thân phận gì, con cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Huống chi....Nếu như hắn ta cố ý giấu giếm thân phận, cho dù con có đuổi tận không buông, vậy chẳng khác gì buộc hắn 'tiễn' con lên đường."

Thân cũng là một thầy thuốc ưu tú, lúc tuổi còn trẻ làm sao An Chính Thần lại chưa từng có lý tưởng suy nghĩ như thế chứ. Chỉ là, con người càng trải qua nhiều 'phong ba bão táp', lòng kiêu ngạo cùng sự kích động sẽ càng ngày càng mỏng manh. Khi bọn họ chân chính trưởng thành cả về thể xác lẫn tinh thần, đa số sẽ lựa chọn lấy đại cục làm trọng, cân nhắc thiệt hơn. Kể từ đó, rất nhiều chuyện đã từng huyễn tưởng tới đó, những điều tốt đẹp thấy nhưng không cách nào thực hiện được.

Vậy mà An Chính Thần lại mơ hồ không rõ, cho dù là con gái trước mặt hay con trai đã qua đời, hết lần này đến lần khác hai chị em nó đều khiến cho ông tự hào bội phần, nhưng như vậy liệu có đủ để tiếp tục theo đuổi những lý tưởng thuần túy tốt đẹp kia không.

Ông đã từng coi đó là 'thiên ý', con gái muốn kế thừa ông lại kiên trì giữ vững, đến cuối cùng phải dùng biện pháp 'đánh trường kỳ'. Cho đến khi An Vũ dời đi, nỗi đau mất con khiến cho An Chính Thần đem cái chết của An Vũ đánh đồng với loại cách thức suy nghĩ này. Từ đó về sau, ông không bao giờ........ôm một loại tán thưởng cùng ủng hộ, dùng ánh mắt khích lệ đi cổ vũ đứa con gái duy nhất còn sống tiếp tục bước trên con đường đó nữa.

"Cha hi vọng con có thể rút kinh nghiệm từ chuyện này." An Chính Thần ngẩng đầu nhìn An Hòa một cái, lời nói ra cũng chắc như đinh đóng cột không cho phép cự tuyệt: "Còn nữa, lần này sau khi nghỉ phép xong, không cần phải trở về đại đội đặc chủng nữa. Hoặc rút quân về Tổng y viện, hoặc, triệu hồi con về Bắc Kinh."

"Con không đồng ý." An Hòa dứt khoát nói, ánh mắt dũng cảm không né tránh chống lại ánh mắt bỗng trở nên đông lại của An Chính Thần: "Cha, con là điều tạm đến đại đội đặc chủng, cũng không phải sẽ ở luôn chỗ đó, hết thời gian điểu tạm, con dĩ nhiên sẽ trở về tổng y viện, người cần gì phải hao tâm tổn phí để cho con rời khỏi đơn vị trước?"

"Con biết đại đội đặc chủng là chỗ nào không?!" An Chính Thần không tự chủ đề cao âm lượng: "Cả ngày 24 giờ phải trong trạng thái đợi lệnh, một khi gặp phải nhiệm vụ lớn hay tình huống khẩn cấp, chỉ vì con được điều tạm đến nên sẽ không phải xuất trận sao?!"

"Con đương nhiên biết!" An Hòa hùng hồn trả lời: "Cho nên khi cần thiết con đương nhiên sẽ cùng lính đặc chủng thực hiện nhiệm vụ!"

"Hồ nháo!" An Chính Thần dường như vô cùng tức giận, vỗ mạnh lên bàn một cái. "Mới chỉ tới đại đội đặc chủng một tháng, con thật sự coi mình giống như bộ đội đặc chủng?! Nếu như các chiến sĩ mà con tín nhiệm ở thời điểm quan trọng không cách nào bảo vệ được cho con, con làm thế nào để bảo vệ bản thân mình an toàn?!"

"Nếu có chiến tranh con cho dù không thắng, cũng chắc chắn có thể chạy trốn khỏi tay quân địch." Không để ý tới cha đang tức giận ngập trời, An Hòa bình tĩnh nói rõ ràng.

"Chỉ bằng con?!" An Chính Thần nặng nề 'Hừ' một tiếng: "Con thật sự cho rằng chút thân thủ ba hoa mèo cào của mình có thế chống đỡ được với quân địch tàn nhẫn hung ác?! Có năng lực lớn như thế sao không đăng ký làm nữ binh đặc chủng luôn đi? Còn ở bệnh viện làm quân y cái gì nữa?!"

An Hòa không nói gì, chẳng qua chỉ vặn lông mày nhỏ nghểnh cổ thẳng tắp đứng đó nghe cha cô quở trách.

"Một đám trẻ ranh, lông mao còn chưa mọc hết đã không biết trời cao đất rộng là gì" Có lẽ không cách nào tiếp tục đè nén được tức giận giống như dời non lấp biển trong lòng, người từ trước đến nay vẫn luôn nho nhã lịch sự như An Chính Thần ông lần đầu tiên mở miệng đầy châm biếm: "Các anh chị tự cho mình là tinh anh, là nòng cốt, là chúa cứu thế, anh chị có phải là vì nước quên thân hay không tôi không biết, nhưng các anh chị khiến tôi cảm thấy tổ quốc không thể không có các người! Đúng, các người là quân nhân, là cấp dưới ưu tú, nhưng An Hòa, chị hãy nhìn vào lương tâm mà tự vấn lòng mình, chị cùng với em trai chị An Vũ, các người không làm.... ....thất vọng tôi và mẹ chị, không làm........thất vọng cái nhà này sao?!"

Năm năm, từ sau cái ngày kết thúc nghi lễ an táng An Vũ, đây là lần đầu tiên An Hòa nghe thấy cha mình nhắc lại cái tên này một lần nữa.

Là một người cha, mặc dù gánh trên vai quân hàm Thiếu Tướng, mặc dù ông là Viện trưởng Tổng y viện, mặc dù ông ở bên ngoài nghiên cứu chữa bệnh cho hàng vạn người, lại trơ mắt nhìn đứa con trai yêu quý rời đi, bó tay không có biện pháp, cũng không cách nào tận lực.

Thân là người đứng đầu, là trụ cột trong gia đình, việc An Chính Thần ông có thể làm là đem nỗi đau thương này chôn sâu dưới đáy lòng, chính mình phải chống đỡ ngôi nhà có thể sụp đổ ngày một ngày hai này.

Cho nên, khi nghe nói An Hòa được điều tạm đến đại đội đặc chủng, người từ trước đến giờ không vì chuyện cá nhân mà vận dụng quan hệ như An Chính Thần lại phá lệ một lần.

Bây giờ ông không thể tưởng tượng, nếu như ngay cả đứa con gái duy nhất này cũng rời bỏ bọn họ đi thì những người còn lại biết phải vượt qua như thế nào.

Lúc còn học đại học, An Hòa vẫn che giấu thân phận của mình rất tốt, vậy nên cho đến lần 'Nghỉ phép' này, lãnh đạo tổng y viện vẫn không biết thân phận thật của cô.

Vì vậy mới đồng ý chuyện điều tạm cô đến đại đội đặc chủng.

Lời nói vừa rồi của cha vẫn còn đang quanh quẩn thật lâu bên tai An Hòa, giống như một loại đau thương tràn ra khiến cho trái tim An Hòa như bị hung hăng nhéo một cái.

Cô chậm rãi giương mắt, nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn đang căng chặt của cha sớm nhuộm vẻ mệt mỏi.

Năm tháng thúc giục người già, trải qua mưa gió nhiều năm, An Chính THần đã sớm không còn cái vẻ kiêu ngạo kích động của tuổi trẻ.

An Hòa nhìn tóc mai hai bên đã bạc trắng của ông, ánh mắt tự nhiên lại rơi trên gò má từng 'nếm đủ mùi đời' của ông.

Thật lâu trước kia tới giờ, An Hòa vẫn cảm thấy cha cô là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.

Ông khôi ngô tuấn tú, sự nghiệp thành công, cho dù đối xử với hai chị em cô có chút nghiêm khắc, nhưng lại để lộ ra sự yêu thương cùng cưng chiều.

Giờ phút này, trên khuôn mặt thâm trầm sâu lắng kia mặc dù loáng thoáng nhìn thấy được vẻ tuấn dật cùng tiêu sái thường ngày, nhưng chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn khiến cho trái tim An Hòa không nhịn được khẽ run lên.

Trong lòng chợt truyền đến một giọng nói --- ------

An Hòa, giống như lời cha chất vấn.... ....Mày thật....không làm........cha mẹ thất vọng sao, không làm.... .......cái nhà này thất vọng sao?

....

Liên tiếp sáu ngày, An Hòa rất an phận ở trong nhà, không bước chân ra ngoài nửa bước.

Cô giúp đỡ mẹ dọn dẹp việc nhà, cùng cha nghiên cứu thảo luận bệnh án, giống như từ trước tới giờ cô vẫn luôn sống như vậy.

Đối với biến chuyển của cô, An Chính Thần và Trương Hân rất vui mừng, người một khi thêm vài tuổi, không gì có thể so với cuộc sống gia đình hài hòa ấm áp.

An Hòa cũng tinh tường nhận ra cha mẹ thật sự vui vẻ.

Cho nên, cô chọn nghe theo lời họ.

Trở về tổng y viện. Sau đó, quay về Bắc Kinh.

Tối hôm đó sau khi nói chuyện với cha xong, An Hòa thức trắng một đêm không ngủ, một mình một phòng suy nghĩ thật lâu.

Hổi tưởng lại khuôn mặt tươi cười trong sáng mà phóng khoáng của An Vũ, trong phút chốc nước mắt bỗng ngập tràn vành mắt cô.

An Vũ, những ngày về sau, chị sẽ thay em cùng nhau cố gắng.

Cha mẹ cũng được, gia đình cũng được.... ....Đều để An Hòa này bảo vệ.

... .....

Ngày cuối cùng của Bảy ngày nghỉ phép, An Hòa thu thập xong chút hành lý đơn giản, chuẩn bị ra cửa.

"An An, cha mẹ không ở bên cạnh, phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng chỉ có chăm chăm làm việc, vấn đề cá nhân của con mẹ cũng đã 'đăng lên nhật báo' rồi!" Trương Hân vừa sửa sang lại cổ áo cho con gái vừa thiết tha dặn dò.

"Mẹ, 'dục tốc bất đạt' a.... .......Dù sao, một thời gian nữa con cũng về rồi, chi bẳng tới lúc đó để lão thái quân ngài 'thân chinh xuất mã' giữ cửa cho con là được!" An Hòa cười haha.

"Còn biết dụ dỗ mẹ cô!" Trương Hân sẵng giọng.

"Để ý chào hỏi một chút. Trở về nói rõ ràng với lãnh đạo đại đội và phía bệnh viện. Bọn ta chờ tin tức của con." An Chính Thần chậm rãi mở miệng nói.

"Dạ." Trả lời đơn giản, ngắn gọn.

Một hồi chuông cửa có chút dồn dập vang lên.

Người mở cửa, cũng mặc thường phục là Lâm Tu.

"Cậu, mợ." Sau khi chào hỏi, Lâm Tu vào nhà luôn.

"Là Tiểu Tu sao!" Trương Hân nhiệt tình kêu lên: "Tới đây, mau vào nhà, mau vào nhà. Cháu nói một chút xem, lâu lắm rồi không tới nhà chúng ta chơi?"

"Từ từ." Thấy vẻ mặt cháu ngoại không giấu được vẻ nóng nảy, sắc mặt An Chính Thần ngưng lại, giơ tay cản vợ. "Tiểu Tu, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cậu, thời gian không còn kịp, trở về cháu sẽ giải thích với cậu." Lâm Tu vừa nói vừa vội vàng kéo An Hòa qua: "An An, đi cùng anh, có việc gấp!"

Nhìn thấy bộ dáng khác hẳn vẻ trầm ổn thường ngày của anh họ, trong lòng An Hòa bỗng dưng trầm xuống, mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng bất an.

"Anh tới đón em trở về quân khu X." Giọng Lâm Tu gấp gáp nói.

An Hòa bị anh lôi kéo trong lòng hỗn độn không thôi, cuối cùng không thể chịu được nữa, nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, An Hòa không khỏi mở miệng hỏi:

"Anh, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Hứa Úy xảy ra chuyện rồi." Lâm Tu hung hăng hít một hơi, cắn răng nói ra những lời này.

Giống như vừa bị người ném bom, bên tai An Hòa nổ ầm ầm, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Bình Luận (0)
Comment