Nam Quân Nữ Gả

Chương 34.2

Sau khi trở lại sở y tế, An Hòa bắt đầu thu thập hành trang của mình.

"Người đẹp An, cô đây là......." Trong thời gian ở chung quân y tên La Thành đã sớm thân thuộc với An Hòa, bây giờ ngoài ý muốn nhìn thấy An Hòa đang thu dọn vật dụng cá nhân cùng với hòm thuốc trên bàn.

"Vì sự nghiệp y khoa tươi sáng, chị đây đành phải cáo biệt nơi thâm sơn cùng cốc này rồi!" An Hòa tiếp tục động tác trên tay, ngoài miệng vẫn không quên tỏ vẻ ung dung.

"Ách...... Vậy là muốn rời khỏi đây rồi hả?" La Thành kinh ngạc: "Làm sao lại đột nhiên thế.... Cô nói xem tôi vừa mới tạo dựng được chút quan hệ, đang chuẩn bị cùng nữ đồng chí quân y xinh đẹp bồi đắp sâu thêm tình đồng đội, bây giờ lại đột nhiên nói rời đi...."

"Biết hối hận rồi?!" An Hòa cố ý kéo dài giọng nói: "Đây gọi là cái gì?! Mọi việc đã sớm được sắp xếp từ trước, bây giờ tôi dời đi có chăng cũng chỉ lại trở về như bình thường thôi, có gì khác gả?"

"Không phải, không phải......." La Thành vẫn còn chút trì hoãn: "Cái người này, nói đến là đến nói đi là đi thế hả?"

"Tôi vốn còn muốn ở lại Tổng y viện quân khu đấy!" An Hòa liếc mắt nhìn La Thành một cái rồi nói: "Còn không phải nhờ một tờ giấy điều lệnh điều tôi đến cái chốn toàn đàn ông này ư?"

"Cái này.....cái này sao giống chứ!" La Thành cong môi nói: "Nói vậy rất không công bằng, cô nói xem ở quân y viện trừ nữ quân y chính là nữ y tá, thân đàn bà con gái như cô ở chỗ đó thì có cái gì hay ho chứ! Bị điều đến hang ổ này thì sao chứ? Chẳng phải nhờ vậy cô mới 'đạp đổ' được đồng chí Thiếu tá trung đội trưởng 'Anh minh thần võ, ngọc thụ lâm phong' của quân khu X chúng tôi sao! Cô bé à, hẳn là cô đang âm thầm cười trộm trong lòng đi!"

"A, nếu đã nói Trung đội trưởng của các anh thần thông như vậy, chắc không phải anh cũng thầm mến anh ấy từ lâu rồi đấy chứ?" An Hòa nhìn La Thành nháy nháy mắt: "Nếu không anh xem, tôi sẽ coi như hai ta đang nói chuyện phiếm. Lại đây nói đi, không phải anh thừa dịp vắng nhà mà.....chứ. Cơ hội tốt a!"

"Không chơi đánh trống lảng như vậy!" La Thành chun mũi. "Tôi nói này An Hòa, đến cùng là làm sao vậy? Thu dọn khẩn cấp như vậy......Hứa đội có biết không?"

"Tạm thời chưa biết. Nhưng mà rất nhanh sẽ biết thôi." An Hòa thản nhiên nói: "Không phải tổng viện gọi về trước sao? Sớm muộn gì cũng phải đi, đi sớm hay muộn có khác gì nhau sao?!"

"Không nói lại với cô!" La Thành hơi ảo não gãi gãi đầu: "Cô đi, lại khổ lũ anh em này rồi...... Người đẹp như cô đến cũng vội mà đi cũng vội, chân trước làm đui mù mắt mọi người chân sau đã phủi mông bỏ chạy lấy người, cô nói xem đây không phải là ép buộc mọi người sao?!"

"Anh phản ứng lớn như vậy làm gì chứ?" Khóe miệng An Hòa cong lên nụ cười xấu xa, thân mình hơi hướng về phía La Trì nghiêng qua: "Tôi nói này đồng chí nhỏ, chẳng lẽ người anh nhìn trúng không phải Hứa đội, mà là kẻ bất tài như tại hạ?!"

La Thành thật không chịu nổi tức đến nghiến răng: "Bà chị à, đừng lên cơn nữa được không ! Đừng nói là coi trọng, chỉ cần tôi nhìn cô lâu hơn một chút thôi, quay đầu lại có thể sẽ bị Hứa đội đánh cho răng rơi đầy đất đấy! Xin bà chị mau mau tha cho bọn dân đen yếu thế như chúng tôi đi!"

"Không sao mà, anh xem đi.......!" An Hòa khinh bỉ nói: "Hai chúng ta vụng trộm, không để cho Hứa Úy biết......."

Không đợi La Thành nói gì, cửa phòng chữa bệnh liền truyền đến một giọng nam trầm thấp không mặn không nhạt - - -

"Chuyện thần bí gì mà không muốn cho tôi biết vậy?!"

--- -----Đường phân cách kết thúc điều tạm---- ------ ---

Lời nói tiếp theo của An Hòa bị nghẹn lại, ngay cả linh hồn bé nhỏ của La Thành cũng bị dọa bay mất.

"Khụ khụ khụ...." La Thành kích động quá ho lên khù khụ.

Ngay sau đó, anh ta lập tức ôm ngực một bộ sắp sửa buông tay với nhân gian, ba chân bốn cẳng chạy như bay ra ngoài: "Tôi tôi tôi... Tôi đi uống nước!"

Hứa Úy khinh thường khẽ hừ một tiếng, liền nghe thấy tiếng ho khan của La Thành nặng hơn vài phần.

Chết rồi, chết rồi, cái mạng nhỏ này e là khó giữ rồi, ngàn cân treo sợi tóc!

"Sao vậy, muốn vụng trộm sau lưng anh sao?" Sau khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của La Thành nữa, Hứa Úy không chớp mắt đi đến bên cạnh An Hòa. "Em thật to gan, ở trong địa bàn của anh mà còn dám hồng hạnh vượt tường, chuyện này e là không dọn dẹp tốt xem chừng là không được......"

Chuông báo động trong lòng vang lên mãnh liệt, An Hòa vừa định co cẳng chạy, lập tức đã bị Hứa Úy không nặng không nhẹ áp lên trên vách tường trắng như tuyết.

Bị bao vây giữa vách tường và thân thể người nọ, đối mặt với tình hình bất lợi như vậy, An Hòa bắt đầu vội vàng tính toán phương án thoát thân.

Đâm vào mắt hắn? Đá hắn?

Tạm chưa bàn đến mấy loại chiêu thức này có độc ác quá hay không, vấn đề mấu chốt chính là nếu cô không thể trốn thoát được, bị Hứa Úy một phát bắt được vậy kết quả bị thảm thế nào cũng đoán được đi.......

"Cái kia...." An Hòa cố gắng để cho giọng nói của mình nghe như 'nhu tình vạn chủng': "Anh đừng hiểu lầm, em vừa rồi chỉ là....Ưm...."

Câu nói kế tiếp liền bị người nào đó nuốt vào bụng.

Hoàn toàn khác với đêm hôm đó, nụ hôn sâu này tràn đầy ý tứ xâm lược cùng chiếm đoạt.

Cánh môi của Hứa Úy như lưỡi dao bạc nóng cháy, trằn trọc, hôn mút, liếm láp... Tuy đây mới là nụ hôn thứ hai, nhưng anh dường như đã lĩnh hội được hết những tinh túy trong lĩnh vực hôn môi này.

An Hòa từ trước đến giờ vẫn luôn trấn định, giờ phút này ngay cả đứng cũng không đứng nổi nữa rồi.

Bàn tay anh giống như bàn ủi gắt gao dán bên eo mình, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp toát ra từ lồng ngực anh, thậm chí, ngay cả nhịp tim đập mạnh mẽ bên trong lồng ngực ấy cũng nghe được rõ ràng .

Hơi thở trầm tính đầy mê hoặc của Hứa Úy ùn ùn kéo đến bủa vây lấy An Hòa, sóng mắt cô dần trở nên mê ly, thân thể nhỏ nhắn mới vừa giãy dụa giờ phút này đã hoàn toàn chịu khuất phục và thuận theo.

Nhận thấy người trong lòng có chuyển biến, Hứa Úy liền thả lỏng lực đạo, nhưng cánh tay dắt bên người An Hòa vẫn không chịu rút về.

Làn môi mỏng nhẹ nhàng xẹt qua vành tai An Hòa, âm thanh khàn khàn của Hứa Úy vang lên bên tai cô - - -

"Em phải đi rồi hả?"
Bình Luận (0)
Comment