Nam Quân Nữ Gả

Chương 44

Sau lần 'gặp mặt' lần trước, Hứa lão gia tử đối với đứa cháu dâu An Hòa này có thể nói là trăm phần trăm quan tâm. Khi đã hiểu rõ phần khó xử của ba An Hòa - An Chính Thần, lão gia tử suy từ bụng ta ra bụng người, cùng với An Quốc Huân - An lão gia tử âm thầm tính kế, cuối cùng nghĩ ra một nước cờ hòa.

Ngày hôm đó, hai lão gia tử của hai nhà tự đứng ra làm chủ, nhà họ Hứa và nhà họ An tiến hành một cuộc họp gia đình đặc biệt.

Cha mẹ Hứa Úy và ông bà nội Hứa, ba mẹ An Hòa và ông bà nội An, còn có An Hòa đã triệu hồi từ tổng y viện quân khu về, chín người một bàn, nhìn thế nào cũng có vài phần giống như buổi lễ đính hôn.

Đương nhiên, người vắng họp duy nhất chính là - - Hứa Úy.

Mới đầu không khí còn có chút xấu hổ, nhưng khi hai vị lão gia tử theo thói quen tranh dành đùn đẩy nhau đứng lên, lúc đó cảm xúc của mọi người mới dịu đi đôi chút.

Vì thế mọi người liền câu được câu không hàn huyên nói chuyện.

Trương Hân và mẹ Hứa Úy mới gặp nhau lần đầu mà cứ như đã thân quen từ lâu, hai người tán gẫu đến khí thế ngất trời, mẹ Hứa Úy vừa nhìn thấy cô 'con dâu tương lai - An Hòa' đã thích ngay. Vì thế càng nhìn càng vui, đến cuối cùng cười đến không khép được miệng.

Cho đến khi hai bên gia đình đã dần quen thuộc với nhau, chuyện trò cũng không sai biệt lắm, rốt cuộc hai vị lão gia tử mới đi vào chủ đề chính.

“Tiểu An à...” Hứa lão gia tử ngày thường luôn luôn tùy tiện nhưng bây giờ mở miệng lại hơi đắn đo: “Chuyện của hai đứa nhỏ chú cũng đã nghe ba con nói qua, hiện tại, chú muốn mạo muội hỏi con một câu - - - trừ bỏ việc Tiểu Úy là bộ đội đặc chủng, những chuyện khác liên quan đến nó, còn cái gì khiến cho con cảm thấy nó không thích hợp nữa không?”

Bậc bề trên đã mở miệng, An Chính Thần đương nhiên là đã xốc lại 12 phần tinh thần. Chỉ là, việc Hứa lão gia tử trực tiếp hỏi như vậy vẫn có chút ngoài dự kiến của ông.

Trầm ngâm trong giây lát, An Chính Thần mới chậm rãi mở miệng: “Cháu trai chú rất ưu tú, cháu cũng đã nghe qua. Chỉ có điều, An Hòa nhà cháu thật không xứng với....”

“Chính Thần!” An Quốc Huân ngồi một bên đã lâu không lên tiếng liền chuyển hướng về phía con trai nhàn nhạt xen vào một câu: “Lão Hứa cùng ba đã có nhiều năm giao tình, ông ấy cũng không phải người ngoài, tôn trọng bề trên là đúng, nhưng vào lúc này, con có điều gì thì cứ nói ra đừng ngại.”

“Không sai.” Hứa Thanh Tùng nghe vậy cũng nhìn An Chính Thần bổ sung một câu: “Chuyện hôn nhân đại sự không phải trò đùa, đổi là là chú, chú cũng hi vọng con gái mình được gả vào gia đình tốt. Tiểu An, mặc kệ cháu có ý gì, cũng đều có thể nói thẳng với chú.”

An Hòa ngồi bên vô cùng khẩn trương, ngay cả đốt ngón tay cũng ởi vì nắm quá chặt mà nổi lên gân xanh nhàn nhạt.

“Cháu quả thực....... Chỉ hi vọng đối phương có thể cho An Hòa một cuộc sống an ổn.” An Chính Thần khẽ thở dài nói: “Thân cũng là một quân nhân....... Nghĩ như vậy cũng có chút ích kỷ..... Nhắc tới cũng thật xấu hổ.”

“Nói gì vậy....” Hứa Thanh Tùng vung bàn tay to lên: “Cái loại lo lắng này cũng là lẽ thường thôi, không phải loại ích kỷ gì cả. Đáng thương cho phận làm cha mẹ....” Nói xong Hứa Thanh Tùng cũng khẽ thở dài: “Hứa gia ba đời đều độc đinh, đến lượt Hứa Úy cũng là một rễ một mầm.... Thật muốn nói, lúc trước nó nhập ngũ, sau lại gia nhập đại đội đặc chủng, nhà chúng ta cũng phải trải qua một đoạn thời gian rối rắm rất dài.”

Loại tâm tình này An Chính Thần có thể hiểu được, dù sao An Vũ cũng đã từng quyết định như vậy.

“Hứa Úy - đứa nhỏ này, từ bé đã là một con hổ nhỏ, nghịch ngợm vô cùng. Lại nói, chuyện này cũng phải trách chú một phần.” Hứa Thanh Tùng nói tiếp: ”Từ nhỏ đã nuông chiều nó, chiều đến vô pháp vô thiên, sau lại hung hăng dạy dỗ, kết quả lại dưỡng thành tính cách phản nghịch từ nhỏ của nó. Tên tiểu tử này, không sợ trời không sợ đất, lúc mới đến doanh trinh sát, liền nổi tiếng là binh lính hay gây sự nhất. Cũng may, đại đội trưởng lúc đó của nó nhìn ra được nó là 'mầm tốt', cuối cùng khuyên can mãi liền khuyên hắn vào đại đội đặc chủng. Có vậy mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.”

“Cũng chớ nói vội...” Hứa Thanh Tùng cười nói: “Cái đức hạnh đó của nó, lại thích hợp ở lại chốn đó. Cháu xem nó đấy, cả ngày đều bày ra bộ dạng cợt nhả không nghiêm túc, nhưng trong đầu nó so với ai khác đều có chủ ý. Nhiệm vụ của đại đội đặc chủng ra cũng không phải là nhỏ, nhưng tố chất đứa nhỏ này vốn lanh lợi, xoay chuyển rất nhanh, hơn nữa từ nhỏ đã chịu khó làm, cho đến bây giờ, luận về bản lĩnh ứng biến, thân thủ và thương pháp*, người cùng tuổi có thể cùng nó vỗ bàn gọi nhịp** thực cũng không có mấy ai. Đã quen với việc nhìn nó qua ngày như vậy rồi,lo lắng xảy ra bất trắc của cháu sẽ không đột ngột xảy ra như vậy đâu!”

(* Kỹ năng bắn súng; ** người có thể so tài, có năng lực bằng mình)

Nói đến đây, An Chính Thần giương mắt nhìn An Hòa đang ngồi bên.

Cũng không phải không có chút dao động nào.

Nhưng nghĩ tới cuộc sống trong tương lai, con gái ông có khả năng mỗi ngày đều phải trải qua cuộc sống bất an và lo lắng như vậy, tâm An Chính Thần liền cứng rắn lên.

“Tiểu An, chú nói những chuyện này với cháu, cũng chẳng phải muốn làm thuyết khách gì.” Hứa Thanh Tùng nhìn An Chính Thần nói: “Chú biết, tâm tình của cháu chú có thể lý giải được. Hơn nữa, đó còn là con gái cháu. Chú Hứa cũng không phải là người không hiểu lí lẽ. Giờ chú chỉ muốn hỏi cháu một điều - - - nếu bây giờ chú bắt Hứa Úy rời khỏi đại đội đặc chủng, trở về bộ đội làm một cán bộ quản lý bình thường, cháu còn phản đối hôn sự của hai đứa nhỏ nữa không?”

An Chính Thần sửng sốt một chút, cuối cùng cũng nhẹ giọng mở miệng: “Đương nhiên...... Sẽ không.”

“Vậy thì xong rồi.” Hứa Thanh Tùng thở phào một hơi dài, ngay sau đó gọi nhân viên bảo vệ đang ở bên ngoài vào, “Đi, gọi điện thoại cho Hứa Úy.”

--- ------ ------Đường phân cách trưởng bối tạo áp lực---- ------

Lúc nhân viên bảo vệ hô lớn “Đã gọi được rồi.” Cùng lúc điện thoại di động được đến cho Hứa Thanh Tùng, trong lòng An Hòa liền hoảng hốt.

Vài giây ngắn ngủn, khi đoán được ý đồ thực sự của việc Hứa lão gia tử gọi điện thoại, An Hòa cơ hồ là đứng ngồi không yên.

Cô hiểu rất rõ Hứa Úy.

Cô biết, trong thâm tâm anh có bao nhiêu kiêu ngạo và quật cường.

Bốn chữ 'Bộ đội đặc chủng' đối với anh mà nói, là một cột mốc, là một loại ký hiệu, cũng đồng thời là loại tín ngưỡng!

An Vũ từng nói với cô, đối với việc chân chính gia nhập vào đại đội đặc chủng, trở thành một tên lính đặc chủng mà nói, thân phận lính đặc chủng vinh dự lớn nhất của bọn họ.

Vì thế, bọn họ có thể lựa chọn từ bỏ tự do, từ bỏ sinh mệnh của bản thân, buông tha cho tất cả!

Mà hết lần này đến lần khác, Hứa Úy vẫn luôn một lòng giữ vững lý tưởng cùng lòng tin của chính mình.

Cho nên, có thể đoán trước được, kết quả của cuộc gọi điện thoại này sẽ như thế nào.

Nhận thấy An Hòa hơi khác thường, Trương Hân ngồi bên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Khiến cho cả người run lên lạnh lẽo.

Trương Hân hơi lo lắng liếc nhìn An Hòa một cái, lại không biết con gái bà giờ phút này đang tập trung toàn bộ tinh thần trên người Hứa lão gia tử cùng cuộc trò chuyện của ông với Hứa Úy.

Cùng lúc đó, An Chính Thần cũng nhìn thấy tất cả mọi việc diễn ra chung quanh.

Ông nghĩ, ông có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của An Hòa lúc này.

Nhưng cho dù như vậy, ông cũng sẽ không thể ngăn cản cho dù kết quả không như ý người.

Đây không phải là một cuộc khảo nghiệm, cũng không phải là một lần thí nghiệm.

Chỉ đơn giản là, tất cả mọi người đều đang chờ đợi một quyết định này của Hứa Úy.

Chỉ cần buông tay thân phận lính đặc chủng, sẽ có thể đổi lấy hạnh phúc an ổn sau này.

Không chỉ có một mình An Hòa, ngay cả người trong Hứa gia những ngày sau này sẽ không phải vì an nguy của Hứa Úy mà lo lắng từng giây từng phút.

Có thể nói, đây là một mũi tên trúng hai đích.

Vậy mà, Hứa Úy chính là Hứa Úy.

Sau khi nghe ông nội kể lại toàn bộ sự việc vừa diễn ra, gần như không một chút do dự, mở loa ngoài điện thoại, bên kia liền vang lên giọng nói rõ ràng mà kiên quyết của Hứa Úy - - -

Con từ chối!

Sắc mặt hai vị lão gia tử trong nháy mắt rõ ràng sa sầm xuống.

Nhất là Hứa Thanh Tùng, giờ phút này giọng nói của ông với Hứa Úy trong điện thoại cũng không tự chủ mà đề cao hơn.

“Con nghe cho rõ, nếu con cự từ chối, An gia sẽ không đồng ý hôn sự của hai đứa.” Nói tới đây, giọng điệu của Hứa Thanh Tùng cũng không còn thân thiện nữa.

“Chuyện này không thể thương lượng được.” Giọng Hứa Úy vô cùng kiên quyết cũng không vì lời nói của ông nội mà thay đổi: “Xin hãy lý giải giúp con thế nào là một người lính đặc chủng kiêu ngạo.”

“Chó má!” Rốt cuộc Hứa Thanh Tùng không nhịn được nữa, hướng vào điện thoại rống lớn: “Mày có biết tình huống bây giờ là thế nào không?!”

“Con biết.” Hứa Úy nhàn nhạt lên tiếng, sau đó lại đề cao âm lượng mà tự nói với đầu bên kia: “Bác trai, bác gái, còn có ông bà nội, đợi đến khi cháu được nghỉ, cháu nhất định sẽ đến trước cửa thăm hỏi.”

Hứa Thanh Tùng nhất thời bị nghẹn, không nói nên lời.

“Mày.... Mày không có gì muốn nói với người nhà Tiểu Hòa sao?”

Bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, sau đó liền truyền tới giọng nói rõ ràng của Hứa Úy.

“Tiểu Hòa......Chờ anh trở lại sẽ giải thích.”

An Hòa kiềm nén nước mắt trực trào, nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng.

“Ông nội con còn bận huấn luyện, chờ con trở về rồi nói sau.” Một câu cuối cùng kết thúc, trong phòng nhất thời vang lên tiếng cúp máy 'tút tút tút...”

“Đồ hỗn đản!” Trong lúc tức giận, Hứa lão gia tử liền quẳng luôn cả điện thoại đi.

Mọi người lại rơi vào yên lặng, không một ai mở miệng.

--- ------ -----Đường phân cách nổi sóng---- ------ ---------

Sau lần họp mặt không vui đó, mặt mũi hai vị lão gia tử đều không nén được giận, trong lúc nhất thời chuyện này bị đè lại, không ai dám chủ động nhắc tới nữa.

Sau khi về đến nhà, An Chính Thần cũng không phát biểu cái gì về chuyện này, nhưng cả An Hòa và Trương Hân đều nhìn ra được, sắc mặt ông cũng chẳng đẹp đẽ gì.

Mà Hứa Úy bên kia hiển nhiên cũng không suôn sẻ gì.

Báo cáo kết hôn bị bên trên áp chế không chịu phê, sắp tới đại đội đặc chủng lại lần lượt nhận được một đống nhiệm vụ khó giải quyết.

Hơn nữa trước khi nhận được cú điện thoại kia, Hứa Úy vốn đã 'sứt đầu mẻ trán' nhất thời càng thêm phiền não.

“Hứa Úy, nhanh chóng có mặt ở phòng tin tức của đại đội, chạy bộ tới, khẩn trương!”

Sau khi nhận mệnh lệnh của Lý Viêm, Hứa Úy không dám trì hoãn một giây nào, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng tin tức.

“Vừa nhận được tin tình báo, người 'anh em' mà chúng ta vẫn luôn theo dõi cuối cùng đã có hành động rồi.” Lý Viêm nhìn một vòng mọi người chung quanh, vẻ mặt âm u không nói nên lời: “Theo tin tức đáng tin cậy -- lần này có khả năng có dính dáng tới nhân viên cấp cao, cho nên, nhiệm vụ lần này, nhất định phải cẩn thận gấp bội kể cả việc nhỏ nhất! Tất cả nghe rõ chưa?!”

“Rõ!” Mọi người đều đồng loạt đáp lại.

“Tiếp theo phó đại đội trưởng sẽ giảng giải tường tận nhiệm vụ lần này, tuyến đường, địa điểm cùng với những hạng mục công việc cần chú ý, những người khác đến phòng họp tập hợp, Hứa Úy, cậu ở lại.”

“Vâng!”

Đợi cho đến khi đám người kia ào áo rời đi hết, Lý Viêm mới chậm rãi khép cửa lại, vẻ mặt ngưng trọng xoay người nhìn Hứa Úy.

“Hứa Úy.”

“Có!” Hứa Úy đáp lại một tiếng vang dội.

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu với tình huống trước mắt, cậu trước tiên phải đảm bảo, nhất định phải bình tĩnh mà khách quan xử lý cho tốt nhiệm vụ lần này.” Tầm mắt Lý Viêm chặt chẽ khóa trên người Hứa Úy.

“Dạ!”Từ sau khi gia nhập vào đại đội đặc chủng,Hứa Úy đã trải qua vô số những nhiệm vụ lớn nhỏ khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy bất an trong lòng từ sau lần An Vũ rời đi.

Cái loại cảm xúc khác thường này.....Đến cùng là.....

“Người của chúng ta mai phục bên phía quân địch báo về nói....... Đối phương hôm nay đã bắt cóc một người.” Lý Viêm âm thầm cắn răng một cái, tiếp tục nói: “Căn cứ vào miêu tả của người đó....Cùng với, tôi vừa mới gọi đến Bắc Kinh xác nhận.... Người bị bắt cóc --- rất có khả năng là An Hòa.”

Giọng nói vừa ngừng trong nháy mắt, trái tim Hứa Úy liền hung hăng co rút.
Bình Luận (0)
Comment