Nam Quân Nữ Gả

Chương 55

Lần nữa theo Hứa Úy trở lại đại đội đặc chủng quân khu X, tâm tình An Hòa đã sớm là một tâm cảnh khác.

Tất cả những đau đớn bi thương đè nén bao năm qua, rốt cuộc cũng tìm được đường giải thoát, khi cảnh vật không còn xa lạ gì đập vào mắt, trong lòng An Hòa chỉ tràn ngập những hoài niệm về An Vũ.

Một mình bâng quơ đi lại trên sân huấn luyện lớn như vậy, lúc An Hòa chưa bao giờ biết trố mắt đờ đẫn từ trong cảm xúc phục hồi lại tinh thần, đã thấy Hứa Úy đang đứng ở trước mặt, không biết đến đây tự lúc nào.

“Báo cáo hoàn thành nhiệm vụ với đại đội trưởng xong rồi?” An Hòa vén một lọn tóc vừa rơi xuống nhẹ nhàng ra sau tai, khuôn mặt hơi hao gầy nhưng vẫn xinh đẹp chưa từng thay đổi.

“Ừ.” Hứa Úy nhìn người trước mặt mình, theo bản năng vươn tay ra khẽ vò nhẹ lên đỉnh đầu mềm mại của cô. “Mệt sao?”

An Hòa lắc đầu, giương mắt nhìn Hứa Úy một lát, cuối cùng lại đưa mắt hướng về bãi bắn bia đang không ngừng truyền đến tiếng súng kia.

“Đáng tiếc chỗ này là địa bàn của đại đội đặc chủng.... Bằng không, bây giờ cho em bắn hai phát súng nói không chừng còn có thể sảng khoái chút đấy....” Nói xong, An Hòa còn hơi tiếc hận khẽ cười, đem ánh mắt thu về.

“À” Hứa Úy khẽ nhếchmi: “Đúng thật là đứa nhỏ sinh ngày 15 tháng 8 ---- vừa may rồi.”

An Hòa hơi giương mắt, vẻ mặt không hiểu gì.

“Lúc này chính là giờ bọn Cuồng Phong và đám người kia tập trung ở bãi bắn bia...” Hứa Úy nhìn An Hòa nói: “Đại đội trưởng cũng đã đến đó rồi, ngày trước còn nói muốn được xem em bắn súng, lúc này em mà đến đó cùng ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ đáp ứng đấy!”

“Cái đó......” Lời tiếp theo bị ngưng lại: “Không tốt đâu.... Súng ống đạn được của nhà nước....”

“Mới có chút đó thôi mà em đã học được tư tưởng 'Hồng quân không lấy của dân chúng một cây kim sợi chỉ' rồi.” Hứa Úy cười khẽ: “Cái tính tình này của em anh còn chưa rõ sao? Vừa nhìn thấy súng là mắt đã sáng lên như cái gì rồi. diendanlequy don.com@June_duahau. Lúc nãy đến phòng đại đội trưởng báo cáo, anh và ông ấy có nói chuyện qua, lúc này chắc đám người kia đang chờ An quân y em đến trường bắn tự mình làm mẫu đấy.”

Cô nhóc nhà họ An từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa bắn súng, đối với An Hòa giả thục nữ mê súng mà nói, nghiện súng đến mức trêu chọc người, chỉ nhìn thấy thôicũng nhất định phải đến bãi bắn bia làm mấy phát mới có thể hít thở bình thường, vì vậy, Hứa Úy vừa nói xong, An Hòa cũng chẳng thấy xấu hổ gì, dứt khoát đồng ý theo anh đi về phía đang phát ra tiếng nổ súng vang dội kia.

“Hắc. Chị dâu, Lão Nhân Gia ngài có thể xem như làm thống thoái thân chinh rồi.” Cuồng Phong hướng về phía An Hòa cười toe toét, lớn giọng gào lên: “ Các anh em đã sớm chờ ở đây để xem kỹ thuật bắn súng của Tiểu Bá Vương ngài rồi, sao đến trăng đi cũng không biết đợi qua bao nhiêu lượt rồi, ngài cũng nên vì thế mà biểu diễn chút móng vuốt của mình đi a.”

“Chiến sĩ cách mạng phải biết cách làm người khiêm tốn.” An Hòa vừa cười, vừa giơ tay ra hiệu chớ có lên tiếng, vừa cầm súng lên sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Ôi, chưa cần nói cái khác, chỉ nhìn chút biểu cảm nhỏ này của cô ấy cũng biết không phải dân nghiệp dư a....” Tống Nham đứng một bên nhướng mày nói.

Ở đây đều là những gương mặt quen thuộc, nhìn thấy một màn trước mắt này, tất cả đều hứng trí bừng bừng tập trung tinh thần theo dõi một màn này.

“Tôi có ý kiến...” Một gương mặt tròn quen thuộc đứng trước mặt các 'chư vị' bốn phía, Lão Bỉnh liếc mắt nhìn Lão Đại đứng một bên nhà mình, lại nhìn An Hòa cười nói: “Chị dâu, chị nói xem để chị chơi một mình thì không vui lắm đúng không, thừa dịp tất cả mọi người đều đang ở đây, chi bằng để đội trưởng bồi chị cùng nhau luyện tập, hai người cùng đấu, đám người chúng tôi vừa hay đứng ngoài làm nhân chứng cho chị, tránh cho đội trưởng chơi xấu.”

“Anh nói vậy có khác gì đào hố cho tôi nhảy vào chứ?” An Hòa méo miệng nói: “Ai chẳng biết đội trưởng nhà các anh là thần súng, tôi bắn bia với anh ấy còn có đường sống sao?”

“Nếu không chúng ta làm thế này đi....” Trương Thân đứng ngoài vẫn một bộ sống chết mặc bay, đột nhiên mở miệng cười nói: “Bác sĩ An, cô tự mình chọn lấy một nội dung bắn, để Hứa Úy cùng so tài với cô, cự li ngắm bắn do chúng tôi định, điều kiện bắn do cô mở đầu, cô thấy sao?”

Phó đại đội trưởng đã mở lời, An Hòa sao có thể từ chối, dù sao quyền chủ động cũng nằm trong tay mình, hơn nữa cô nhìn thấy Hứa Úy cũng không có ý kiến gì.

“Được!” Mỗ cô nương nào đấy đáp một tiếng gọn gàng linh hoạt.

--- ------ ------ -----Đường phân cách so tài bắn súng---- ---------

“Súng bắn tỉa 100 mét xạ kích, bắn!”

“Súng bắn tỉa 200 mét xạ kích, bắn!”

“Đoàng đoàng---” hai tiếng súng vang lên, tầm mắt mọi người không hẹn mà gặp cùng tập trung về phía An Hòa.

“Cháu gái bảo bối của An lão gia tử có khác, quả thực không phải tự nhiên mà thổi phồng a....” Lý Viêm vừa cảm thán cùng Trương Thân nhìn nhau.

“Súng bắn tỉa 600 mét, nửa thân bia, bắn”

“Súng bắn tỉa 800 mét, nửa thân bia, bắn!”

Phát hiệu vừa dứt, Hứa Úy bên này dứt khoát bắn ra hai phát súng.

An Hòa cắn cắn môi dưới, nhướng mày nhìn Hứa Úy khiêu khích: “Đầu bia?”

“Theo đến cùng.” Hứa Úy nhìn gương mặt tươi sáng xinh đẹp trước mặt, khóe miệng hơi giơ lên.

“Súng bắn tỉa 80 mét, đầu bia, bắn!”

Hiệu lệnh vừa phát ra, An Hòa nghiêm túc liễm mi, dứt khoát bóp cò.

“Này, đó là bia của Hứa Úy....”

Lời Trương Thân còn chưa nói xong, đầu bia bên kia đã lên tiếng trả lời, ngã chổng xuống đất.

Mọi người đều cả kinh.

80 mét, chính là cự ly bắn đầu bia mà bộ đội đặc chủng sử dụng ở bên ngoài. Mà nữ quân y bé nhỏ trước mắt này thế nhưng có thể bắn trúng biên đầu bia còn quật ngã nó, đây thật sự là khiến cho người ta sợ hãi không thôi.

Đám người bên ngoài tự nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

“Bắn trúng đường biên.... chỉ là ăn may thôi.” An Hòa có chút xấu hổ, gãi gãi cái ót, ngay sau đó ánh mắt lại chuyển đến trên người Hứa Úy cách đó không xa.

“200 mét.” Hứa Úy nhàn nhạt nói.

“Cài này....” Trương Thân quay đầu nhìn Đại đội trưởng bên cạnh.

“Kệ cậu ta đi.” Lý Viêm trầm ngâm đáp một tiếng, tầm mắt một lần nữa dời về bãi bắn bia.

“Súng bắn tỉa 200 mét đầu bia, bắn!”

Cách cự ly huấn luyện bắn đầu biagấp 2.5 lần, 200 mét có dư, một cái bia hình đầu chậm rãi được đựng lên.

Từ chỗ này nhìn qua, cái đầu bia kia còn chưa bằng một móng tay cái của người.

Cho nên nói, bắn xuyên qua cự ly như vậy, gọi là cái gì?

Tiếng súng quanh quẩn vang lên trên bãi bắn bia.

“Nghiệm bia---” Lý Viêm hô lớn một tiếng.

Không bao lâu sau, mọi người đều nhìn thấy rõ đầu bia được đưa tới --- chính giữa mi tâm bị phát súng vừa rồi của Hứa Úy bắn thủng.

“Con mẹ nó....” Lý Viêm cười một cái, chửi một tiếng: “Làm được lắm.”

Thế nhưng Hứa Úy chỉ lẳng lặng dời tầm mắt về phía An Hòa.

“Tiếp tục?”

Tính hiếu thắng hoàn toàn bị kích phát, An Hòa cất cao giọng nói: “Đương nhiên!”

“Một lượt 20 phát 200 điểm.” Cuồng Phong đang tạm thời sắm vai khách mời bỗng chuyển sang làm bình luận viên: “Chị dâu....Quân y An trước!”

Lời vừa dứt, bãi bắn bia đã truyền đến một hồi tiếng súng vang dền.

“180 điểm!” Nghiệm bia viên* cao giọng báo cáo. (*Người kiểm tra kết quả bắn trên bia)

“Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?” Trương Thân kinh ngạc nói: “Quân y An tuy còn trẻ tuổi nhưng có đủ tài năng giống như bậc cha chú....”

“Chẳng lẽ đây chính là nữ kiệt trong truyền thuyết?” Tống Nham vuốt cằm nói.

“Có vợ 'dũng mãnh' như vậy..... Cũng chỉ có mình Lão đại mới tiêu thụ nổi.” Cuồng Phong đứng một bên nhỏ giọng cảm thán.

“Đoàng đoàng đoàng----” Mọi người lại được một trận hoa mắt nữa, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Hứa Úy lấy tốc độ cực nhanh bắn xình xịch ra một chuỗi dài.

“Cừ thật” Đám người Tiếu Nghị trợn tròn mắt: “Hệt như hạt đậu nhảy....Cót ca cót két.”

An Hòa khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, chờ đợi nghiệm bia viên báo thành tích của Hứa Úy.

Dựa theo năng lực của anh, 200 điểm đạt được cũng không phải là khó đi....

“Cái này, cái này....” Nghiệm bia viên đứng lên, miệng cà lăm...

“Sao vậy?” Lý Viêm nhăn mày rậm.

Hứa Úy cấp cho người kia một ánh mắt ám chỉ muốn cậu ta im lặng, lập tức xoay người nhìn về phía đám người đứng xem, nói: “Chơi cũng chơi rồi, diễn cũng diễn rồi, bây giờ giải tán, nên làm gì thì làm đi.” Nói xong cũng không giải thích gì kéo tay An Hòa đi: “Theo anh.”

Ngay lúc thời khắc mấu chốt, đám người kia đời nào giải tán cho, cũng không quản lời Hứa Úy, vội vàng đi theo hai người chạy về phía cái bia mới bắn kia.

“Đây.....!”

Khoảnh khắc nhìn thấy tầm bia kia, An Hòa không khỏi kinh ngạc cùng sửng sốt.

Bên trên mặt bia kia, bị người ta không chút do dự dùng súng bắn thành một hình trái tim.

Từng phát đạn nối liền nhau, dày đặc mà sinh động, thoạt nhìn cứ như một dạng từ khuôn đúc ra.

“Anh....” Lông mi run rẩy, An Hòa khẽ giương mi mắt lên.

Ngay sau đó vang lên tiếng sột soạt quân trang ma sát với mặt đất, Hứa Úy thế nhưng ở ngay trước mặt mọi người quỳ gối chân sau trước mặt An Hòa.

“An Hòa, đấy cũng là trái tim anh.” Đôi mắt đen anh tuần ngay tại lúc này càng trở nên sâu thẳm, mày kiếm khẽ nhếch lên, vẻ mặt Hứa Úy nghiêm túc mà thâm trầm chăm chú nhìn An Hòa nói: “Cho dù là 5 năm trước hay 5 năm sau, trái tim anh vẫn chưa từng thay đổi.”

Bọc tay cứng rắn không biết từ lúc nào đã có thêm một món đồ lóe lên tia sáng chói mắt, thu hết mọi vẻ kinh ngạc cùng không biết làm sao của cô vào mắt, Hứa Úy kiên định mà rõ ràng nói: “An Hòa, lấy anh nhé!”

Trong lúc nhất thời, bốn phía vô cùng tĩnh lặng.

Lực chú ý của mọi người tại giờ phút này đều tập trung hết trên người An Hòa đang trố mắt nhìn trân trân kia.

Cảnh tượng này và anh giống như một giấc mơ, như thật như ảo.

Nhưng mà lời anh nói ra đích thực là chân thật.

Trong phút chốc đập vào mắt, là tầng tầng hơi nước nóng bỏng mà mãnh liệt dâng lên.

Người trước mặt cô là Hứa Úy, là người cô đã yêu lâu như vậy, là người cô đã ngóng trông lâu như vậy.

Đúng thế, anh muốn ở bên cô, cô cũng không muốn cùng anh chia lìa.

Vì thế, tất cả lời nói tại thời khắc này đều là dư thừa, khóe môi khẽ nhếch lên, An Hòa cong cong nở nụ cười, hai tròng mắt khẽ nheo lại, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ giơ ra trước mặt Hứa Úy muốn tự anh đeo nhẫn vào cho cô.

Vì thế, một loạt những tiếng vỗ tay tán thưởng cùng trầm trồ khen ngợi vang lên trên sân bắn của đại đội đặc chủng, giống như một loại tiếng vang của trời, như hơi thở của núi cùng tiếng rít gào của biển.

Thật lâu không thôi.
Bình Luận (0)
Comment