Gần đây danh tiếng của người nào đó ở đại đội đặc chủng quân khu X lên nhanh như diều gặp gió.
Từ Thiếu tá được tấn thăng lên làm Trung tá, rốt cuộc Hứa Úy cũng thăng chức thuận lợi, trở thành một trong số ít những trung tá trẻ tuổi của quân khu X, thậm chí là trong các quân khu lớn khác.
Khỏi cần nói đến bóng dáng cao ngất đó có bao nhiêu bản lĩnh mới có thể gánh vác tầng hào quang chói lọi kia, càng khiến cho đám lính đặc chủng kia khó chịu đấy là báo cáo kết hôn của người anh em này cùng lúc cũng được phê chuẩn xuống.
Vợ nhà anh vừa dịu dàng lại xinh đẹp như hoa, mà bọn họ ngay cả tay người khác phái cũng chưa từng được sờ qua, Hứa Úy kiêu ngạo chờ mau mau đến ngày có thể cưới cô vợ về nhà, khiến cho đám đàn ông cô đơn nơi đây tức đến đỏ mắt.
“Đãi khách, đãi khách, đãi......nhất định phải đãi!” Cuồng Phong kéo mở cổ họng hét lên, kéo theo các binh lính phía sau lấy âm lượng ngang như nã pháo, khí thế bừng bừng đại náo Lão đại nhà mình.
“Phê chuẩn.” Môi mỏng khẽ giương lên, khóe miệng Hứa Úy kéo lên một đường cong đẹp mắt, loại âm điệu nghe qua dường như nhẹ nhàng bâng quơ nhưng thực tế lại thầm toát ra một loại khí thế làm người ta không khỏi bị đả kích.
“Một đám nhãi ranh......” Lý Viêm nhìn thấy một màn này thì cười mắng.
“Thời gian trước bọn họ cũng chịu kìm nén nhiều rồi, khó có khi có dịp tốt như vậy, chỉ cần không quá trớn, cứ để mặc bọn họ đi.” Trương Thân đứng bên vừa cười nói.
Vì thế, đêm hôm đó, đám người phàm ăn tục uống liền xúm lại với nhau quyết làm cho Hứa Úy đang tận hứng phải 'Đại xuất huyết' một trận.
Cơm no rượu say, tuy rằng bị hết người này đến người khác thay nhau mời rượu nhưng Hứa Úy vẫn duy trì được tỉnh táo, không như đám 'lão gia' uống say nghiêng ngả ngã nằm dưới đất kia.
Bản thân xuất thân từ bộ đội đặc chủng, câu nói 'ăn một bữa cơm cũng có thể chỉnh đến 'cùng sống mái' với nhau' --- thực cũng không phải chỉ nói cho có.
“Phục vụ....” Cuồng Phong uống đến say mèm, ánh mắt mê man quơ quơ cánh tay, mà tiếng 'Phục vụ' này còn hô được rất to, rõ ràng.
Hứa Úy cười khẽ một tiếng, vừa định xoay người đithì lại nghe thấy tiếng Lão Bỉnh bị Cuồng Phong nằm đè lên, mắt nhắm mắt mở gào lớn: “Gào đến thủng cả tai rồi! Mau gọi phục vụ xuống đi....”
Cừ thật..... Còn hung hang gào được như thế, xem ra là say không nhẹ.
Cùng vài người có tửu lượng phi phàm uống xong vẫn còn giữ được thanh tỉnh dọn dẹp tàn cuộc, xong xuôi đâu đó anh liền trở về ký túc xá của mình.
Đêm khuya, những con đường trải rộngnơi đây cũng trở nên yên tĩnh khác thường.
Một luồng gió mát chậm rãi xẹt qua hai gò má, khiến cho đầu óc Hứa Úy không khỏi cảm thấy có chút mê muội.
Đã bao lâu không được ầm ĩ một trận như vậy.... Hứa Úy cười khẽ, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương hơi hơi đau.
Lại ngẩng đầu, đôi mắt sáng sâu thẳm nhìn chằm chằm những ánh sao trên trời cao đêm nay.
Những đốm sao nhỏ li ti vụt sáng, giờ khắc này, trong đầu Hứa Úy chỉ hiện lên một gương mặt quá đỗi quen thuộc.
Đó gương mặt xinh đẹp diễm lệ, vô cùng chói mắt.
Trên thế giới này, phụ nữ đẹp khiến người ta không dám đến gần có hàng nghìn hàng vạn, nhưng trong lòng Hứa Úy anh, người con gái vừa xinh đẹp lại thanh thuầnnhư vậy chỉ có duy nhất một mình An Hòa cô.
Bản tính thẳng thắn tự nhiên không đổi, gương mặt cô khi chưa phấn son càng trong sáng thuần khiết động lòng người hơn.
Nghĩ đến đây, Hứa Úy không kiềm được mà cong môi cười, sâu dưới đáy mắt hiện lên một cỗ nhớ nhung nồng đậm.
Hít một hơi thật sâu, Hứa Úy dời tầm mắt khỏi bầu trời cao kia, không biết làm sao mơ hồ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cách đó không xa, tầm mắt vốn nên thu hồi cũng không chịu nghe theo sự điều khiển của lí trí.
--- ------ ------ ------Đường phân cách che mặt bỏ chạy---- -------
Đôi mắt anh tuấn khẽ thu lại, áp chế sự ngạc nhiên cùng vui mừng trong nháy mắt trào dâng trong lòng, chân dài không chút do dự đi nhanh về phía An Hòa.
“Chờ lâu rồi sao?” Vô cùng tự nhiên cầm lấy tay cô dắt đi, Hứa Úy mang cô trở về ký túc xá của mình, nhìn có vẻ rất bình tĩnh hỏi.
“Gì chứ.....Một chút tâm ý tương thông cũng không có sao?” An Hòa suy sụp rũ vai, khuôn mặt xinh đẹp vì bất mãn mà nhăn nhó thành một đoàn.
Hứa Úy chỉ cười mà không nói, cước bộ dưới chân không tự giác mà bước nhanh hơn.
“Này....” Bị người ta nửa bắt buộc nửa dùng sức kéo đi, An Hòa bất mãn hét lên: “Người ta hỏi thì anh phải nói chứ?”
“Vào nhà rồi nói.” Hứa Úy nhanh như chớp in xuống trán An Hòa một nụ hôn, tốc độ dưới chân có thể nói là sinh ra gió rồi.
“Két---” Hứa Úy kéo cửa phòng ký túc của mình ra, cùng lúc âm thanh mở cửa cũng vang lên.
Thân hình cao lớn hơi nghiêng sang một bên, nhường lối cho An Hòa đi vào.
“Chỗ này cũng không tệ nha... Xem ra chất lượng cuộc sống sinh hoạt của ai đó cũng rất....” Lời nói kế tiếp của An Hòa không thể phát ra được nữa, bởi vì toàn bộ chúng đều đã bị Hứa Úy nuốt hết vào bụng.
“Ưm...” Liên tục giãy dụa tìm đường sống nhưng đều thất bại, An Hòa lập tức bị Hứa Úy đẩy đến vách tường trong phòng.
Đấy là nụ hôn giam cầm trong truyền thuyết.
So với nói chuyện phiếm, giờ phút này Hứa Úy càng có tâm tình dùng phương thức này để biểu đạt toàn bộ những nhớ nhung tha thiết trong lòng anh mấy ngày qua.
Răng môi cận kề, trằn trọc lưu luyến khiến cho An Hòa cảm thấy ngoại trừ nhiệt độ nóng bỏng của Hứa Úy đang dán chặt lên cánh môi cô còn phảng phất mùi rượu trong hơi thở.
Nụ hôn vừa mạnh mẽ lại quyết liệt giống như muốn ăn cô luôn vào bụng khiến cho An Hòa trở tay không kịp, suy nghĩ trong nháy mắt bỗng rối thành một đoàn, trước mắt An Hòa chỉ có thể dựa theo động tác của Hứa Úy mới miễn cưỡng duy trì được hô hấp đã sớm rối loạn của cô.
Liếm láp ngậm mút, giống như muốn đem độ ấm trên cánh môi mình vĩnh viễn khắc trên làn môi An Hòa, Hứa Úy hung hăng gặm cắn, cái lưỡi linh hoạt luồn vào trong, lấy khí thế ngút trời không cho phép An Hòa cự tuyệt, công thành chiếm đất xâm nhập vào trong.
Tiết tấu hô hấp đã không phải của mình, Hứa Úy hôn rất quyết liệt, đến nỗi An Hòa muốn mở to miệng để hô hấp thông thuận một chút giờ phút này cũng trở thành hi vọng xa vời.
“Hứa....” An Hòa đã bị hôn đến choáng váng đầu óc, ngay cả âm thanh cũng trở nên vụn vặt.
“Ừm...” Hứa Úy chỉ đáp lại bằng một tiếng âm mũi, trong con ngươi đen nhánh chưa từng có mê ly cùng hoảng loạn, bỗng dưng hiện lên một ngọn lửa sáng rực.
“Nếu anh không buông em ra....” An Hòa gian nan hít thở một hơi: “Em sẽ ngạt chết.....”
Vừa nói, An Hòa liền vươn tay muốn kéo cánh tay đang gắt gao kiềm chặt eo cô ra.
Có lẽ là nhận thấy An Hòa bị mình hôn đến choáng váng, cho nên, Hứa Úy như trấn an dụ dỗ ở trên môi cô nhẹ nhàng in xuống từng nụ hôn vụn vặt, lập tức áp chế hô hấp có chút cuồng loạn của bản thân xuống, hơi kéo An Hòa trong ngực ra một chút.
Giống như nhận được đặc xá, An Hòa hung hăng hít vào một hơi không khí vẫn còn tràn ngập ái muội cùng tình cảm mãnh liệt trong phòng, chờ một lúc lâu thần trí mới dần khôi phục lại được.
Thế nhưng còn chưa đợi cô nhìn cần thẩn gương mặt đẹp trai nhớ nhung bao ngày nay, cánh tay dài của Hứa Úy lại chụp tới, lần nữa ôm cô vào lòng.
Tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, xung quang bốn phía đếu tràn ngập hơi thở tươi mát cùng ấm áp thuộc về anh.
Hai người cứ lẳng lặng như vậy một lát, đến khi nhận thấy lồng ngực cô đang dựa vào không còn phập phồng kịch liệt như vậy nữa, An Hòa nhẹ nhàng sờ mu bàn tay Hứa Úy, khép mi mở miệng hỏi: “Sao anh không hỏi xem tại sao em lại đến đây?”
“Cái này cũng cần phải hỏi sao?” Cảm giác cái ót trong ngực khẽ động, âm thanh dễ nghe vô cùng xác định vang lên.
“Đương nhiên cần!” An Hòa làm bộ như muốn đứng dậy: “Anh hỏi mau!” Nói xong khẽ quay mặt đi, đôi mắt xinh đẹp liền liếc xéo sau lưng người nọ.
“Được được....Anh hỏi.... Em cũng đừng động, đàng hoàng để anh ôm một chút.” Hứa Úy kiềm cái người không an phận trong lòng lại, khẽ đặt cằm mình lên trên đỉnh đầu An Hòa. “Sao em lại đến đây?”
“Đương nhiên là vì muốn đến thăm Lâm Tử rồi! Cái này mà cũng không biết, đồ con heo!” Tâm tình An Hòa có vẻ rất tốt liền cất tiếng nói.
“Chậc...” Hứa Úy nhìn người trong lòng, nói: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó a.” An Hòa chớp mắt vô tội.
“Xin phép rồi sao?” Hứa Úy khẽ cười một tiếng.
“Chưa xin phép thì có thể nhờ người khác giúp đỡkhông?” An Hòa giả bộ nghiêm trang nhìn Hứa Úy.
“Không thể.” Hứa Úy đáp gọn gẽ: “Nhưng em có thể xin anh giúp đỡ.” Nói xong, Hứa Úy vô cùng quyết đoán mà đem An Hòa trong lòng lật xuống, tiện thể áp đảo cô ở trên giường.
“Anh có thể giúp em xin phép.”
Ngay sau đó, làn môi ấm áp lại lần nữa phủ lên.
Người nào đó quơ quơ móng vuốt muốn phản kháng một chút, nhưng mà thân thủ hai bên chênh lệch không phải nhỏ, chẳng thà dứt khoát buông tha chống cự, tước vũ khí đầu hàng.
Kỳ thực, đối với An Hòa mà nói, loại chuyện hôn môi cùng Hứa Úy này, cô thực lòng vẫn rất hưởng thụ.
Cô thích cái loại xúc cảm hôn môi này, lúc hôn xuống hai phiến môi mỏng giao nhau, lực đạo mạnh yếu vừa đủ dụ dỗ An Hòa cọ sát lẫn nhau đi xuống.
Còn nữa, chính là khoang miệng của Hứa Úy lúc nào cũng tràn ngập hơi thở tươi mát. Nhiệt độ ấm áp bên trong dẫn dắt người ra mê đắm, làm cho cả người An Hòa run rẩy, ngay cả vành tai cũng không tránh khỏi mà nhuộm thành một màu hồng nhạt.
Cho nên, thẹn thùng thì thẹn thùng, tình nồng đến cuối cùng cũng không thể kiềm chế, lúc An Hòa lấy lại được chút thần trí, phát hiện cánh tay mình không biết từ khi nào đã vòng lên cổ Hứa Úy, mà toàn thân cô lúc này cũng bị vây bởi một loại trạng thái buông lỏng, đón ý hùa theo từng động tác của anh.
Bên tai cô vẫn đang vang lên tiếng hít thở rõ ràng khác với ngày thường của Hứa Úy, chỉ trong nháy mắt, An Hòa đã nhận ra sự biến hóa trên thân thể của người phía trên cô.
Nói không khẩn trương là giả, An Hòa hơi gian nan mở miệng hô hấp, lại dẫn đến cái hôn như muốn đoạt đi sinh mạng người ta của Hứa Úy.
Bàn tay to mang theo vết chai từ từ hướng về phía trước, dọc theo từng đường cong lồi lõm trên người An Hòa chậm rãi dao động.
Thân thể An Hòa chợt co rụt lại, không một dấu hiệu báo trước, trong nháy mắt Hứa Úy vừa khẽ cắn lên vành tai cô, một tiếng ngâm nhẹ như có như không cứ như vậy mà bật ra khỏi sự khống chế giữa răng và môi.