Nam Sủng Của Tiểu Thư

Chương 1.3

“Hỗn đản! Ngu ngốc! Vương bát đản! Lăng Vi Phong chết tiệt! Nam nhân xấu xa! Ngoan cố! Không hiểu phong tình! Quả thực là…… Mụ nội nó hỗn đản tới cực điểm!”

Đỗ Tiểu Nguyệt không ngừng đi qua đi lại, vừa đi vừa chửi ầm lên, càng mắng liền càng tức, càng tức liền càng không cam lòng, càng không cam lòng liền càng cảm thấy chính mình thật đáng thương, hảo ủy khuất……

“Cái gì kêu làm ta không phải thê tử lí tưởng của hắn? Bằng không hắn muốn thê tử như thế nào? Đỗ Tiểu Nguyệt ta làm sao không tốt? Làm cho hắn không thích như vậy?”

Nàng lớn tiếng ồn ào, hốc mắt không chịu thua kém đỏ lên.

Nàng tuy rằng luôn một bộ dáng tự tin ngạo nghễ, nhưng là đuổi theo mười năm, thật là xú nam nhân lại tuyệt không đối nàng tâm động, bảo nàng như thế nào có thể không nổi giận, không buồn bực?

Ngẫu nhiên, nàng lại nghĩ bản thân mình có phải hay không rất nhất sương tình nguyện*? Hết thảy có phải hay không đều là nàng tự mình đa tình, Lăng Vi Phong căn bản không hề thích nàng, càng không thể lấy nàng, như vậy nàng cứ truy đuổi như thế có tác dụng sao?

*Nhất sương tình nguyện: Chỉ làm theo ý mình, làm theo ý kiến chủ quan mà không để ý đến người khác.

Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng liền bàng hoàng, nàng cũng không phải thực sự kiên cường như vậy, nàng cũng có thời điểm sợ hãi, chính là tính tình quật cường chống đỡ, khiến cho nàng không dễ dàng chịu yếu thế trước mặt người khác.

Hơn nữa…… Nàng thực sự thực sự rất thích hắn, thích đến không thể tự kềm chế, nàng đuổi theo hắn mười năm, mười năm nay, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy hắn.

Trừ bỏ Lăng Vi Phong, nàng ai cũng không cần, nàng chỉ cần hắn!

Nhưng là hắn lại không muốn nàng, luôn cự tuyệt nàng. Mỗi một lần bị cự tuyệt, lòng của nàng liền đau một lần, chính là nàng nhẫn nhịn, không cho hắn nhìn thấy chính mình yếu ớt, ở trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn đều là Đỗ Tiểu Nguyệt tự tin lại cả gan làm loạn.

Yếu ớt cùng nước mắt của nàng luôn một mình nuốt vào, không cho người khác nhìn thấy, nhưng là nàng thực sự muốn nói cho hắn, không cần luôn tàn nhẫn cự tuyệt nàng như vậy, hắn…… Có thể hay không thử thích nàng?

Nhưng lời nói đến bên miệng, nàng lại nuốt xuống, tính tình quật cường làm cho nàng không mở miệng được, cho nên quan hệ của nàng cùng Lăng Vi Phong luôn là nàng truy hắn trốn, không có một tia tiến triển.

“Vì sao chàng lại không thể thích ta?” Đỗ Tiểu Nguyệt dừng lại cước bộ, tịch mịch tự hỏi.

“Bởi vì đại ca thân ái của yêu thích cô nương nhu nhược hiền thuận, hiểu được tam tòng tứ đức, hiểu được lấy phu vì thiên, sở trường là cầm kỳ thư họa, mà không phải múa đao nghịch thương.”

Vẫn ngồi ở một bên Lăng Xảo Xảo khí định thần nhàn uống ngụm Long Tỉnh tốt nhất, ôn nhu trả lời vấn đề của Đỗ Tiểu Nguyệt.

Đỗ Tiểu Nguyệt trừng hướng Lăng Xảo Xảo, mím môi không cam lòng la hét: “Cái loại cô nương nhàm chán này có cái gì hảo? Đầy đường đều có nha! Căn bản là không có đặc biệt như Đỗ Tiểu Nguyệt ta!”

“Đúng vậy! Đặc biệt đến nỗi mỗi ngày đều đến kỹ viện! Ta nói Đỗ tiểu thư, ngươi cho dù buổi tối đến đã đành, làm sao ban ngày ban mặt cũng đến? Thật sự là nhiễu nhân thanh mộng*!” Còn chưa ngủ no đã bị lay tỉnh, Lăng Xảo Xảo cô nương chính là lão đại vô cùng khó chịu.

*Nhiễu nhân thanh mộng: Quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.

“Ta là do bất quá thôi! Cách Phong Nguyệt Lâu gần nhất chính là Bách hoa các của ngươi, ta không tìm ngươi thì tìm ai?” Đỗ Tiểu Nguyệt trả lời đúng lý hợp tình.

Lăng Xảo Xảo đưa Đỗ Tiểu Nguyệt một cái xem thường, có thể thấy được Đỗ Tiểu Nguyệt hốc mắt hồng hồng, bỏ qua chính là muốn khóc lại cậy mạnh, nước mắt chính là không chịu rơi xuống, làm cho nàng nhịn không được thở dài.

“Đuổi theo đã mười năm, ngươi không phiền lụy sao?” Thực không hiểu đại ca lạnh như băng kia của nàng có cái gì hảo, làm cho nàng ấy thích như vậy, tuy rằng khuôn mặt kia thật là xinh đẹp không giống ai, nhưng là kia cá tính lạnh như băng, thật sự không thế nào để cho người ta thưởng thức!

“Đương nhiên mệt, như thế nào không phiền lụy?” Đỗ Tiểu Nguyệt xả ra một chút tươi cười chua xót. “Nhưng là không có biện pháp dừng lại nha! Không thấy hắn sẽ rất nhớ hắn, muốn thử không thích hắn nữa, nhưng là hảo khó hảo khó, bóng dáng của hắn tựa như ở trong lòng ta bén rễ, nhổ như thế nào cũng không được.”

“Nhưng là…… Ngươi đã truy đến mười năm, kết quả vẫn là giống nhau, đại ca của ta sẽ không thú ngươi.” Lăng Xảo Xảo ăn ngay nói thật.

“Vì sao?” Đỗ Tiểu Nguyệt vẻ mặt không phục. “Ta có gì không tốt?”

Nàng tự nhận không có chỗ nào thua người ta nha! Học thức dung mạo không thua ai, tuy rằng cá tính là có chút làm bậy, nhưng đây là nàng nha!

“Ngươi không có chỗ nào không tốt, chính là……”

“Như thế nào?”

“Thú ngươi quá mệt mỏi, nếu ta là nam nhân bình thường, ta cũng không muốn kết hôn với ngươi.”

Có cô nương đứng đắn nào mỗi ngày đều đến kĩ viện? Lại chưa nói thanh danh của Đỗ Tiểu Nguyệt nàng ở Bắc thành không ai không biết, không ai không hiểu ── kém!

“Vì sao? Ngươi cho ta một lý do!” Đỗ Tiểu Nguyệt bất mãn trừng mắt Lăng Xảo Xảo, bỏ qua lý do tốt không nói ra, nàng sẽ làm cho Xảo Xảo đẹp mặt!

Nhìn nàng trừng mắt, Lăng Xảo Xảo nhẹ nhàng một hạ mi. “Ta hỏi ngươi, trước khi ngươi còn không chưa có quen biết đại ca của ta, tiểu cô nương mà ngươi thường thích trêu chọc, có phải hay không mỗi người đều mềm mại thẹn thùng lại khả nhân?”

Đỗ Tiểu Nguyệt bị hỏi sửng sốt, còn không có mở miệng, Lăng Xảo Xảo lại tiếp tục nói.

“Lại nữa, có phải hay không tiểu cô nương này xấu hổ đáng yêu lại mê người hơn? Chỉ cần bị trêu chọc mặt liền đỏ, sau đó hay dùng cái loại ánh mắt hảo xấu hổ lại rất thích nhìn ngươi, làm cho ngươi có cảm giác có thành tựu?”

Đỗ Tiểu Nguyệt bắt đầu hồi tưởng, càng nghĩ càng từ buồn, hoàn toàn không thể phản bác.

“Cuối cùng, ta hỏi ngươi, nếu ngươi là nam nhân, ngươi sẽ muốn thú loại cô nương nổi danh ác bá giống ngươi, hay là cái loại cô nương nhu thuận lại ôn nhu này?”

“Ta…… Ta……” Đỗ Tiểu Nguyệt há mồm, nhưng lại ấp úng nói không ra lời.

“Xem đi! Đáp án ngay tại này.” Lăng Xảo Xảo nhún nhún vai, mắt nhìn về phía Đỗ Tiểu Nguyệt.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Đỗ Tiểu Nguyệt thực buồn rầu cau mày. “Được rồi! Ta nghĩ ta hiểu ý tứ của ngươi. Lăng Vi Phong cũng là nam nhân bình thường, cho nên hắn muốn kết hôn là thê tử hảo nghe lời. Cho dù không thích cũng không sao?”

“Bình thường mà nói, không có nam nhân nào là không thích thê tử hảo nghe lời đi?” (Lấy nha hoàn đê, nghe lới lắm đấy)

Bất quá nàng thực hoài nghi đại ca như khối băng kia của nàng sẽ thích cái loại nữ nhân nhàm chán này, nàng cảm thấy Đỗ Tiểu Nguyệt thú vị hơn, xứng với đại ca lạnh lùng kia của nàng mới tốt.

“Tùy tiện!” Đỗ Tiểu Nguyệt theo tay vung lên, không nghĩ tiếp. “Mặc kệ như thế nào, ta chính là nhất định gả cho Lăng Vi Phong!”

“Hắn không cưới ngươi, ngươi muốn gả cũng không gả được.” Lăng Xảo Xảo lạnh lùng dội gáo nước lã.

Đỗ Tiểu Nguyệt mị mắt, một cái ý tưởng hiện lên trong óc. “Cho nên ta tức giận, ta sẽ dùng bất cứ giá nào!” Hừ! Con hổ không phát uy, coi Đỗ Tiểu Nguyệt nàng là con mèo sao!

“Ngươi muốn như thế nào?” thấy Đỗ Tiểu Nguyệt biểu tình âm âm, Lăng Xảo Xảo nhất thời có dự cảm bất hảo.

Đỗ Tiểu Nguyệt giơ lên một chút thực tươi cười âm thực ngoan. “Xảo Xảo, ta muốn ngươi giúp ta.”

“Giúp ngươi cái gì?” Đỗ Tiểu Nguyệt cười làm cho Lăng Xảo Xảo trong lòng hảo run.

“Hắc hắc……”

——— —————— —————— —————— ———————-

Ban đêm, yên tĩnh phố hoa náo nhiệt hẳn lên.

Nhất là Bách hoa các, khách nhân nối liền không dứt, phong vận do Hoa ma ma mặc hơi lộ ra màu đỏ bạc thường, cười duyên chiêu đãi khách nhân.

Tiếng trêu đùa trộn lẫn hương rượu cùng hương son, rớt ra ồn ào dâm mĩ một đêm.

Bất đồng với đại sảnh náo nhiệt, Xảo Linh Các ở trên lầu đêm nay lại yên tĩnh cực kỳ, bởi vì ngày từ đầu, hoa khôi danh vang Bắc thành Lăng Xảo Xảo liền phân phó xuống, nàng hôm nay có việc, không tiếp khách.

Phân phó này, những khách nhân vị mộ danh (hâm mộ danh tiếng) mà đến tự nhiên thất vọng cực kỳ, nhưng lại không ai dám làm loạn, dù sao sau lưng Bách Hoa các là thế lực Lăng gia không ai dám trêu chọc.

“Ngươi tìm ta đến có chuyện gì?” Lăng Vi Phong đạm thanh hỏi tiểu muội, khuôn mặt tuấn mỹ thập phần trầm tĩnh, trong ánh mắt gian lại chứa một chút ủ dột.

Từ ngày đó từ biệt ở tửu lâu, hắn đã muốn nửa tháng không gặp Đỗ Tiểu Nguyệt, điều này không khỏi làm hắn kinh ngạc, bình thường ba ngày đã thấy đến bóng dáng của nàng, nhưng nay cũng đã nửa tháng không thấy nàng xuất hiện.

Tình hình này không chỉ khiến hắn kinh ngạc, liền ngay cả người bên cạnh hắn cũng thấy được kỳ quái, cảm giác giống như thiếu Đỗ Tiểu Nguyệt, như ít đi cái gì……

Chung quanh trở nên tĩnh hơn, tĩnh làm cho người ta cảm thấy hảo quái, có điểm hư không, cũng có chút hoảng, làm cho hắn nhất thời không biết theo ai.

Nàng có phải hay không nghĩ thông suốt, không hề triền hắn?

Nghĩ đến đây, hắn nên thở nhẹ nhõm, nhưng là không biết vì sao, hắn lại một chút cao hứng cũng không có, thậm chí có điểm tức giận. Từng ngày trôi qua, tâm tình của hắn càng ngày càng buồn hơn. Đây là có chuyện gì?

“Có một số việc muốn tìm huynh nói chuyện.” Lăng Xảo Xảo ngọt ngào cười, vươn tay giúp huynh trưởng rót ly rượu. “Ca, đây là rượu muội tự tay nấu, huynh uống thử xem.”

“Muội tìm ta đến vì cái này?” Lăng Vi Phong nhíu mày nhìn tiểu muội, đưa tay cầm lấy ly rượu, một ngụm đem rượu uống cạn, hương hoa quế nồng đậm ở miệng lan tràn, mồm miệng lưu hương.

“Đương nhiên không phải.” Lăng Xảo Xảo chớp đôi mắt, lại giúp huynh trưởng đem cái chén rót đầy. “Huynh làm sao vậy? Tâm tình giống như không tốt lắm?”

“Không có gì.” Lăng Vi Phong cầm lấy cái chén, lại một ngụm đem uống rượu sạch, chần chờ bỏ xuống, mới ra vẻ lơ đãng hỏi: “Đỗ Tiểu Nguyệt gần đây không xuất hiện sao?”

“Huynh nói Tiểu Nguyệt sao?” Lăng Xảo Xảo rũ mắt xuống, một bên rót rượu một bên nói: “Nàng đã lâu không xuất hiện, cũng không biết bận việc gì, muội cũng đã lâu không được thấy nàng.”

“Phải không?” Nghe được tiểu muội trả lời, Lăng Vi Phong cảm thấy tâm tình của mình càng kém, nhịn không được một ngụm lại một ngụm uống rượu.

“Làm sao vậy? Huynh làm sao có thể đột nhiên hỏi nàng?” Lăng Xảo Xảo tò mò hỏi.

“Không có gì.” Lăng Vi Phong thuận miệng nói có lệ, cũng không tự chủ nhớ tới mắt nàng ngày đó có chút khổ sở. Nếu hắn không nhìn lầm, như vậy…… Hắn là không phải thực sự tổn thương nàng?

Khi hắn nghĩ đến nàng vĩnh viễn đều là vẻ mặt tươi cười, vĩnh viễn đều là nhanh mồm nhanh miệng, miệng không buông tha ai, cá tính cả gan làm loạn lại không có người khống chế được. Nàng không giống một cô nương, nếu so với nam nhân còn giống nam nhân hơn.

Nhưng là hắn lại đã quên, nàng rốt cuộc không phải nam nhân chân chính, nàng cũng sẽ có thời điểm yếu ớt, chính là hắn chưa bao giờ thấy qua, là nàng che giấu rất tốt? Hay là hắn chưa bao giờ chân chính chú ý qua nàng?

Có phải hay không mỗi khi hắn cự tuyệt nàng, nàng liền sau lưng vụng trộm khổ sở? Chính là đối mặt với hắn không hiển hiện ra, vẻ mặt luôn có ý cười.

Là như thế này sao? Mà hắn lại chưa từng phát hiện sao?

“Bất quá nàng nửa tháng trước có đến một lần, tâm tình rất kém.” Dò xét biểu tình huynh trưởng, Lăng Xảo Xảo nhẹ giọng nói xong.

Nửa tháng trước? Lăng Vi Phong sửng sốt, nhanh chóng truy vấn: “Nàng khóc sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng bộ dáng Đỗ Tiểu Nguyệt khóc.

“Nàng làm sao có thể khóc đây!” Lăng Xảo Xảo phốc xích một tiếng nở nụ cười, cảm thấy huynh trưởng rất quái lạ, bộ dáng giống như thực quan tâm Đỗ Tiểu Nguyệt.

“Nói được cũng phải.” Lăng Vi Phong xả ra một chút cười, Đỗ Tiểu Nguyệt làm sao có thể khóc đây?

“Bất quá tuy rằng không khóc, hốc mắt nhưng thật ra đỏ.” Lăng Xảo Xảo lại tiếp một câu, lời nói thấm thía nhìn huynh trưởng. “Tiểu Nguyệt cá tính thực quật, không có khả năng trước mặt người khác bày ra yếu ớt của mình. Cho dù khóc, nàng cũng sẽ chỉ một mình vụng trộm khóc, nàng không có khả năng trước mặt mọi người rơi lệ.”

Lời nói của Lăng Xảo Xảo làm cho Lăng Vi Phong trầm mặc, lần đầu tiên phát hiện nguyên lai hắn một chút cũng không hiểu Đỗ Tiểu Nguyệt, hắn nhìn đến chính là mặt ngoài của nàng. Chân chính nàng, hắn tuyệt không hiểu biết.

Như vậy cũng tốt, hắn căn bản không tính cùng nàng có khúc mắc gì, có lẽ nàng sẽ không bao giờ triền hắn nữa, như vậy không phải tốt lắm sao?

Nhưng là…… Hắn lại cảm thấy chết tiệt không tốt! Hắn muốn đi tìm nàng!

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Lăng Vi Phong lập tức đứng dậy, nhưng mới vừa đứng đứng lên, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn bộ khí lực đều xói mòn.

Này…… Hắn sửng sốt, nhìn về phía tiểu muội.

“Xảo Xảo, muội……” Kê đơn?!

“Thực xin lỗi! Muội không thể từ chối.” Lăng Xảo Xảo vẻ mặt vô tội, sợ huynh trưởng đem nàng xé rách, nhanh chân cách hắn rất xa.

“Chết tiệt muội……” Hạ cái dược gì?

Lời nói vừa đến miệng, Lăng Vi Phong trước mắt một màu đen, ngay sau đó đổ xuống.
Bình Luận (0)
Comment