Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 39

LIÊN THÀNH vừa đến được cổng thành thì cửa thành cũng vừa đóng lại, mở miệng chửi thề một câu xong nhìn quanh. Cậu chợt nhìn lên phía tường thành, nhíu mày chạy lên trêи.

Cậu mất một chút thời gian mới lên được trêи tường thành, vì bị đám lính canh cản đường. Cậu định chạy lại sát mép tường thì phát hiện có vật gì đó đang lao tới. Nghiêng người dùng kiếm đỡ thứ đó thì cậu biết nó là mũi tên, chỉ chút nữa thôi cậu lại lần nữa bị cái này đoạt mạng rồi.

- LIÊN THÀNH, ngươi hết đường chạy rồi, mau ngoan ngoãn chịu thua đi.

- Là người sao hoàng thượng? Người nhanh hơn ta nghĩ nhiều đó.

- Nhiều lời.

Hắn quăng cây cung trêи tay xuống, rút kiếm của tên lính bên cạnh lao nhanh về phía cậu. Hai người giao đánh được một lúc thì có vẻ như cậu bị yếu thế. Hắn thấy cậu sơ hở thì một chưởng đánh thẳng vào bã vai cậu. Cậu không tránh né ngược lại dừng mọi động tác mỉm cười nhìn hắn nhắm mắt rồi buông kiếm.

Hắn thấy hành động kỳ lạ của cậu thì ngạc nhiên nhưng hắn không kịp trở tay nữa rồi. Một chưởng đó lực rất mạnh đánh thẳng vào cậu, cậu lui ra sau vài bước đưa tay lên ôm ngực, máu từ khóe miệng cũng bắt đầu chảy ra.

- Sao ngươi không tránh?

- "hộc" mạnh hơn ta tưởng.

- Ta hỏi ngươi sao lại không tránh, ngươi biết một chưởng đó của ta có thể giết ngươi không?

- Ta biết, ta muốn thử cảm giác bị người mình thích một chưởng đánh chết sẽ như thế nào.

- LIÊN THÀNH, ngươi điên rồi. Ngươi làm sao lại thích ta được.

- Lạ lắm sao? Ngạc nhiên lắm sao? Ta cũng vậy, ta ngạc nhiên khi nhận ra ta thích ngươi, ngươi biết khi nào không?

LIÊN THÀNH nhìn HẠO KHIÊM đầy chua xót lùi từng bước ra phía sau. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cậu nhìn thấy hắn, buồn cười thật không ngờ thứ tình cảm cậu muốn lại phải đau thế này. Nhìn hắn không lên tiếng cậu cười rồi tiếp tục nói với hắn.

- Là sau cái đêm ở con suối đó, HẠO KHIÊM ngươi có bao giờ nghĩ tới ta dù chỉ một chút không.

- Ta.....

- Chắc là do ta quá ảo tưởng mình rồi, HẠO KHIÊM nếu như có thể ước được một điều ước ta ước sẽ không bao giờ gặp ngươi. Ta sẽ ước đời đời kiếp kiếp mãi mãi sẽ không gặp ngươi.

- LIÊN THÀNH......

- Ta cũng mong ngươi sau này sẽ tìm được một người hết lòng thương yêu ngươi chứ không phải như LỤC ÁI HÂN kia. Ngươi nghĩ chỉ vì chuyện đó mới giết chết hai người kia. Ngươi là vua nhưng ngươi có biết hai tên cẩu nam cẩu nữ đó quan hệ bất chính sau lưng ngươi không. Hai người họ còn muốn lật đổ ngươi nữa kìa.

Hắn như đứng không vững khi nghe cậu nói, từ đó giờ hắn đã trách lầm cậu sao. Cậu đã làm tất cả không ngần ngại mang tiếng xấu chỉ vì muốn bảo toàn tất cả mọi thứ cho hắn. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn cậu, bước chân run run về phía cậu.

- LIÊN THÀNH, không thể nào.........

- Ngươi đứng đó, đừng lại gần ta nữa.

- Sao ngươi không nói cho ta biết mọi chuyện, tại sao ngươi lại không nói cơ chứ.

Hắn như mất khống chế gào lên, mấy tên lính đứng gần hắn cũng không tránh khỏi giật mình.

- Nói? Ngươi sẽ tin ta sao? ha...ha...ha... Nực cười, ta bây giờ không còn chút lưu luyến gì với ngươi cả, ta nghĩ mọi chuyện nên kết thúc tại đây đi.

Nói rồi, cậu bước lên trêи nhìn hắn mỉm cười lần cuối ngã người ra sau gieo mình xuống phía dưới. Hắn như người mất hồn lao nhanh lại phía cậu toang nắm tay cậu, nhưng hắn đã chậm một bước.

《《》》》《》》》》》》

Quay lại với GIA MINH sau khi nhận được sự đồng ý của cậu thì y đã bỏ đi, phía sau là TỐNG LAM đang đuổi theo y. Chạy được một đoạn thì y dừng lại quay người nhìn về phái nam nhân phía sau.

- Ngươi muốn truy bắt ta đến cùng sao TỐNG LAM?

- GIA MINH ngươi dừng lại đi, vẫn còn kịp.

- Kịp? TỐNG LAM ngươi đang biết mình nói gì không. Ta lúc đầu cứ tưởng mình đúng khi lựa chọn tin tưởng ngươi. Nhưng không mọi chuyện không như ta nghĩ, ngươi cũng như mấy tên kia. Đều bị đàn bà làm cho mù quán.

- Ta không có.

- Ta bây giờ chỉ muốn đi khỏi nơi đây, rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

- Ngươi đừng đi, ta xin ngươi.

- Ta không đi chả lẽ ở lại đây xem thừa tướng với công chúa THANH NGUYỆT ân ân ái ái sao.

TỐNG LAM nghe GIA MINH nói xong thì ngạc nhiên, chuyện này y đã giấu GIA MINH kỹ rồi sao lại.......

- Sao ngươi biết chuyện này...

- Ngươi nghĩ sao một người mới hôm trước lại tặng tín vật cho ta, hôm sau lại chấp nhận lời của công chúa.

- Ta không có ý đó, ta không có ý làm ngươi đau.

- Đủ rồi, cái này ta trả lại cho ngươi từ nay đừng làm phiền ta nữa, bây giờ đối với ngươi ta chỉ có chán ghét mà thôi.

GIA MINH quăng miếng ngọc xuống đất, miếng ngọc này chính y đã mua và đeo nó lên thắt lưng của GIA MINH khi cả đám trèo tường ra ngoài chơi.

TỐNG LAM cuối xuống nhặt hai mảnh của ngọc bội, nắm chặt nó trong tay nhìn người nam nhân có dáng người nhỏ nhắn kia đang chạy đi xa. Y bất giác nhắm mắt xiếc mạnh nắm tay sau đó mở nó ra. Miếng ngọc đã nát vụn kèm theo chút màu đỏ tươi từ tay y, miệng thì luôn lẩm bẩm xin lỗi.

Còn bên này TỪ HINH sau khi mang lính đuổi theo HÀN PHONG được một lúc thì cũng bắt kịp. Chỉ còn cách y khoảng mười bước chân thì TỪ HINH đưa tay ra hiệu đám lính dừng lại.

HÀN PHONG đứng đó nhìn y, đưa tay phóng về phía y một một thứ. Đôi mắt y đượm buồn rồi cũng chạy đi.

Đám lính phía sau định đuổi theo y thì TỪ HINH ngăn lại bảo chúng quay về để tự mình đuổi theo. Sau khi đám lính rời đi, y mới mở thứ mà lúc nãy HÀN PHONG phóng về phía mình ra xem. Đó là một bức thư, y nhíu mày hai tay càng ngày càng nắm chặt lá thư.

" Chữ duyên chữ phận vạn chữ tình

Một chữ lưu luyến mãi không buông

Chữ đau sau mà khó viết thế

Đến khi viết được chữ tình cũng tan"

Bốn câu ngắn gọn nhưng cũng thể hiện rõ được những gì HÀM PHONG muốn nói. TỪ HINH đứng đó ngước mặt lêm trời hét lên một tiếng thật to sau đó thì khụy gối ngồi xuống ôm lá thư vào người mà khóc. Là y quá khuôn phép, dù biết những gì hắn làm là không đúng nhưng vẫn không cản. Là y sai, y đã sai thật rồi, thứ mà y muốn giữ cũng vì y mà đi rồi.

《《《《《《》》》》》》》

Trở lại hiện tại, LIÊN THÀNH hất tay hắn ra, không cho hắn được toàn ý, cứ như vậy rơi tự do giữ không trung. Lúc sắp tiếp đất thì một người mặc y phục màu xanh xẫm cưỡi ngựa thật nhanh lao tới đỡ lấy cậu. Để cậu ngồi vững sau lưng thì lập tức cũng phi ngựa đi.

Hắn đứng trêи thành chứng kiến hết tất cả tay nắm chặt kiếm ra lệnh cho người lấy ngựa lập tức đuổi theo. Dẫn đầu đoàn là hắn phía sau là thừa tướng TỐNG LAM và đại tướng TỪ HINH bọn hắn ngựa phi nhanh mong đuổi kịp được cậu.
Bình Luận (0)
Comment