LIÊN THÀNH cứ quỳ đó, ôm lấy thân người to lớn của NGÔ THIỄN vào trong người mình. Cậu không khóc nữa, chỉ ngồi im đó, gương mặt như người mất hồn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gọi hai tiếng NGÔ THIỄN.
NGÔ LÃNG, NGÔ DIỆN như điên tiết, nhìn đại huynh của mình bị HẠO KHIÊM một nhát xuyên người. Phải như thế nào mà chứng kiến hình ảnh người thân của mình chết trước mặt mình. Trong khi mình chỉ vô lực, chỉ biết đứng đó mà nhìn, kiếm trong tay họ càng này siết còn chặt, lòng họ lại nổi cơn lôi đình hơn.
NGÔ LÃNG hét lên trong tuyệt vọng, lao vào điên cuồng hướng TỪ HINH mà chém. Khóe mắt họ đã ửng đỏ hết rồi, chỉ thiếu điều họ không thể khóc được như LIÊN THÀNH mà thôi. Vì sau họ bây giờ là cả mấy chục vạn binh lính, họ phải mạnh mẽ thì binh mới an lòng được.
HÀN PHONG, GIA MINH cũng chạy đến bên cạnh LIÊN THÀNH, nhìn thấy cảnh đó tim họ cũng như ai bóp ngặn, huống hồ gì đó lại là LIÊN THÀNH. Cậu đã chứng kiến hết tất cả mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt của mình cơ mà.....
Họ cũng điên cuồng chém hết mấy tên mon mem lại gần. A DOANH, A BÂN cùng một số người nữa cũng chạy lại. Họ quay xung quanh hai người một lớn một nhỏ, họ thà chết để bảo vệ hai con người đó.
Bỗng LIÊN THÀNH đặt NGÔ THIỄN nằm ngay ngắn trêи nền đất ướt, mưa rơi trêи khuôn mặt anh tuấn của anh. Cậu lau chúng đi, ra lệnh cho HÀN PHONG, GIA MINH cho người canh anh. Không để cho nước mưa rơi vào mặt khí soái của anh.
Cậu mỉm cười đặt lên môi anh một nụ hôn, sau đó từ từ đứng dậy. Một tay cậu cầm hắc kiếm của mình, một tay cậu cầm lấy hắc long kiếm của anh.
Song kiếm đã ở trong tay, đám người họ ránh sang hai bên, nhường đường cho cậu. Gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ, mắt đầy tơ máu nhưng nó lại vô hồn đến bất cần, nhìn vào chỉ khiến người ta lạnh sống lưng.
LIÊN THÀNH bước từng bước nặng nề, hai tay cầm song kiếm buông lỏng đi lại chỗ HẠO KHIÊM. Cậu nhìn HẠO KHIÊM không nói gì, rồi lại bậc cười như điên như dại.
- HẠO KHIÊM, tại sao ngươi lại năm lần bảy lượt hết hại người này đến giết người khác bên cạnh ta hay chứ. Vì sao ?
- Ta......
LIÊN THÀNH không để HẠO KHIÊM nói hết câu đã giơ kiếm xông vào ra sức chém xuống. Kỹ thuộc dùng song kiếm của cậu càng khiến HẠO KHIÊM không khỏi bất ngờ.
Lúc này mỗi đòn kiếm cậu vung ra đều rất mạnh, mạnh đến nổi hắn phải dùng cả hai tay mới đỡ được đòn đánh đó.
Cậu cứ lạnh lùng mà ra đòn dứt khoác, HẠO KHIÊM càng lúc càng yếu thế lui lần về phía sau. Mưa càng ngày càng nặng hạt, nó làm giảm đi tầm nhìn của tất cả. Nhưng họ không quan tâm, thứ họ quan tâm bây giờ chính là hai thanh hắc song kiếm của cậu và bạch hoàng kiếm của hắn ở kia.
- NGÔ THIỄN đã chết rồi, ngươi càng vì y mà ra tay với ta ?
- Vì ai mà huynh ấy phải chết, nếu huynh ấy chết thật vậy ta sẽ đem ngươi bồi tán theo, ta sẽ đem cả phương bắc bồi tán theo huynh ấy.
Cậu điên cuồng lao vào thanh hắc kiếm trong tay vung lên một cái, động tác rất nhanh. Nó nhanh đến nỗi chính hắn cũng không nhận ra, không kịp đỡ.
""Tách"" Một dòng máu đỏ chảy trêи gương mặt nhanh chóng nhỏ xuống đất hòa lẫn vào trong nước mưa.
HẠO KHIÊM hét lên ôm lấy một bên mặt mình, chính xác là một bên mắt của hắn. LIÊN THÀNH lúc nãy ra tay quá nhanh nên hắn không đỡ kịp, nên cậu nhát chém đó đã chém vào mặt hắn.
Nghe tiếng hét của hắn, hai ngưòi TỪ HINH, TỐNG LAM nhanh chóng chạy lại. Lúc chạy lại máu đã loang hết nửa khuôn mặt hắn rồi. Hai người đưa tay đỡ hắn đứng vững lên.
- Hoàng thượng, người không sao chứ ?
- Mắt của ta.... mắt của ta....
- Mắt ?
Hắn đau đớn ôm lấy một bên mắt không người rêи rỉ kêu la, LIÊN THÀNH nhìn thấy màng đó lại cười lớn.
- HẠO KHIÊM ơi là HẠO KHIÊM ngươi cũng có ngày hôm nay.
Dứt lời cậu cầm lấy thanh hắc kiếm của mình rạch lên lòng bàn tay một đường. Tưới máu trong tay lên trêи lưỡi kiếm, miệng đọc đọc gì đó. Nhanh chóng máu rơi trêи đó liền chảy xuống dưới một màu đỏ hòa lẫn vào nhau trong lòng đất
LIÊN THÀNH cắm lưỡi kiếm xuống đất, chỉ tay về phía HẠO KHIÊM.
- HẠO KHIÊM, ta nguyền rủa ngươi đời này kiếp này sống trong dằn vặt hối hận. Sống trong đau khổ tột cùng, sống trong cô độc đến chết. Ngươi phải sống để trả giá của chính cái mà ngươi đã gây ra, gieo nhân nào ắc gặp họa đó. Ngươi mãi mãi, mãi mãi về sao cô độc cho đến chết.
Lời nói LIÊN THÀNH phát ra khiến tất cả phải ngừng lại, ai ai cũng quay đầu nhìn cậu. Đôi mắt đỏ đến lạ, hành động rạch tay của cậu để lập lời thề đây là lần đầu họ thấy ở nơi chiến trường này.
""Đùng...Đùng...Đùng"" câu nói của cậu vừa dứt tiếng sấm bỗng vang lên ba tiếng liên hồi rung cả trời đất, còn khiến họ sợ hãi hơn, sống lưng cũng lạnh đi không ít.
Đám người TỪ HINH, TỐNG LAM vẫn đứng đó thất thần nhìn cậu. Hành động lúc nãy của cậu chỉ có các bậc cao nhân thông hiểu về đạo mới có thể làm được. Nhưng cậu chỉ cần một lần đã nghe được ba tiếng sấm kia rốt cuộc cậu thật sự là ai.
- Các ngươi không cần nhìn ta ánh mắt đó, mạng của hắn ta sẽ không lấy. Ta muốn hắn sống không bằng chết.
- Vì sao ngươi biết thuật nguyền huyết âm lôi ?
- Đơn giản là ta tình cờ đọc nó trong một sách cổ, nên đã luyện theo. Cũng may là nó linh nghiệm. Đem lời nguyền của ta ứng lên người của ngươi.
HẠO KHIÊM bây giờ mới cả kinh nhìn cậu, nguyền huyết âm lôi là một lời nguyền cổ xưa. Nó đáng lẽ đã bị thất truyền từ lâu rồi mới đúng, nó là một pháp thuật lấy máu tế thiên địa, lấy kiếm trêи chiến trường làm hương tế trời đất. Tập trung toàn bộ lực lên trêи đan điền, hướng về người mà mình cần nguyền rủa, trực tiếp đọc lời nguyền tên người đó và phán ra lời nguyền. Nếu sau khi kết thúc ba tiếng sấm vang rung cả trời đất thì lúc đó lời nguyền mới thực sự là linh ứng. Cái này chỉ có tướng sĩ trước lúc chết mang nỗi hận tột cùng mới đem nó ra lấy thân hiến tế mới dùng thôi.
LIÊN THÀNH đứng đó nhìn HẠO KHIÊM, thật ra là cậu không thể xuống tay với hắn nên mới tìm biện pháp này. Cậu nhếch môi cười khẩy một cái, đến cuối cùng người không thể xuống tay lại là cậu. Cậu nói với hắn một câu cuối cùng rồi cũng nhanh chóng quay lưng đi.
- Giết ngươi chỉ làm bẩn thêm tay của ta. HẠO KHIÊM ngươi đã thua rồi, ngươi thua từ khi bắt đầu và đến bây giờ kết thúc ngươi vẫn là người thua. NGÔ THIỄN mới là người thắng thật sự, không phải ngươi.
LIÊN THÀNH bỏ đi lại chỗ NGÔ THIỄN, đưa tay vuốt lấy gương mặt đã nhợt nhạt vì bị ngấm nước mưa lâu của anh.
Cậu tháo đi chiếc đai lưng trêи bộ hỉ phục mình, xốc người anh lên cõng lên lương mình. Mọi người định ngăn cậu lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe như muốn giết người của cậu thì không ai dám.
Cậu cõng anh trêи lưng, lấy đai lưng choàng qua người anh rồi cột lại trước ngực mình. Một tên lính gần đó thấy hành động cậu như vậy liền thuận tay rút luôn lá cờ Nam Quốc đưa cho cậu.
- Ngụy công tử dùng cái này buộc thêm vào cho hoàng thượng đi.
- Cảm ơn ngươi, HÀN PHONG huynh giúp ta một chút có được không.
- Được.... cứ để cho ta..
Khóe mắt mọi người không tự chủ mà đã trào ra những giọt nước mắt mặn chát ấy luôn rồi. Có người còn đưa tay lau vội nó đi như sợ cậu nhìn thấy.
Cậu chậm rãi đứng dậy, loạng choạng như chuẩn bị té. May mà có hai người NGÔ LÃNG, NGÔ DIỆN ở hau bên đỡ lại kịp thời. Vì thân người của anh vốn cao hơn cậu một cái đầu nên việc cõng anh khiến cậu khó khăn khi di chuyển nhiều hơn.
LIÊN THÀNH nặng nề cõng anh trêи người mình đi lại một con hắc mã gần đó, cố hết sức leo lên. Nhờ sự giúp đỡ của mọi người cuối cùng cậu cũng đã hoàn chỉnh để anh ngồi sau mình trêи cùng một yên ngựa.
Cậu liếc nhìn HẠO KHIÊM một cái rồi cũng lạnh lùng cho người thu toàn bộ quân sĩ rút về, họ sẽ tiến thẳng về kinh thành còn việc nơi đây giao cho tướng nơi đây giải quyết.
- NGÔ THIỄN, chúng ta cùng nhau về nhà thôi. Mọi chuyện đã kết thúc rồi.
""
*Một duyên tiền định tại kiếp trời*
*Hai là chữ phận ta chưa tới*
*Ba nợ cách nhau một khoảng trời*
*Giờ đây đoạn đường chia đôi ngã*
*Có duyên không phận đành xa cách*
Người biết hay không hỡi người ơi
Âm dương cách biệt hai thái cực
Đoạn hoàn tuyền bỉ ngạn hoa nở đỏ
Cầu nại hà ta chờ người trăm năm.
""