Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 24

Không cần suy nghĩ nhiều, giọng nói “Xinh đẹp êm tai” này chắc chắn là của Mạnh Thiểu Giác Mạnh thiếu gia. Ta cảm giác được khóe mắt mình rất rất nhỏ co giật một chút, bạn học Mạnh Thiểu Giác, vì sao ta lại cảm thấy ngươi luôn xuất hiện rất đúng lúc vậy?

Ngoài đình, Mạnh Thiểu Giác quần áo màu bạc tác phong nhẹ nhàng, cây quạt ngọc trong tay dưới ánh mặt trời phản chiếu một loại ánh sáng dịu nhẹ, hắn không nhìn, bồi thêm cho Oánh Lộ đang trợn mắt há hốc mồm một câu nữa, “Oánh Lộ, không nghe ta nói gì sao?”

“Ca….ca ca.” Oánh Lộ lắp bắp nói,“Huynh nói ngũ công chúa…công chúa…hành lễ với công chúa?”

Mạnh Thiểu Giác chậm rãi đi vào đình, con ngươi hẹp dài mang theo ý cười nhè nhẹ nhìn ta nói: “Ừ.”

“Nhưng mà…nhưng mà.” Oánh Lộ vô cùng rối rắm nhíu mày, “Nơi này không có công chúa…huynh, ta, A Lam, chỉ có ba người chúng ta thôi mà. Hay là...... Ca ca, huynh trở thành ngũ công chúa khi nào vậy?”

Mạnh Thiểu Giác nghe vậy vẻ mặt dở khóc dở cười, cầm quạt ngọc trong tay gõ nhẹ lên trán nàng nói: “Còn dám nói đùa nữa à, đang ở trong cung, đứng đắn một chút cho ta.”

Oánh Lộ ôm cái trán trừng mắt liếc hắn một cái, bĩu môi nói: “Rõ ràng là huynh đang làm trò, ngũ công chúa ngũ công chúa, A Lam làm sao có thể là ngũ công chúa?”

Môi mỏng của Mạnh Thiểu Giác nhướng lên, ý có điều chỉ liếc ta, “Cái này...... Muội phải hỏi nàng.”

Ta nghĩ, đúng vậy không phải sao, hai người các ngươi thảo luận đến thảo luận đi, sao không hỏi thẳng đương sự là ta đây?

Oánh Lộ trầm mặc một lát, sau đó quay đầu đè bả vai ta, vô cùng nghiêm túc nhìn ta hỏi: “Ngươi, là A Lam sao?”

Ta không biết tại sao nàng lại hỏi thế, cảm thấy có chút buồn cười nhưng vẻ mặt vẫn bất động thanh sắc, “Ừ.”

Ta nghĩ Oánh Lộ sẽ tiếp tục hỏi tới hoặc là làm gì đó, không ngờ nàng nghe xong câu trả lời kia liền giống như trút được gánh nặng, khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn, nhún nhún vai nhìn Mạnh Thiểu Giác nghiêm túc nói: “Ca ca, huynh xem, A Lam nói nàng là A Lam, vậy thì không còn chuyện gì nữa rồi. Ôi chao, sắc trời không còn sớm, A Lam, chúng ta về phủ đi.” Nói xong kéo tay ta muốn đi.

Vẻ mặt của Mạnh Thiểu Giác đen thui, lại cầm cây quạt gõ nàng một cái, thực bất đắc dĩ nói: “Mạnh Oánh Lộ, muội còn có thể điên hơn một chút nữa không.”

“Ca ca.” giọng nói Oánh Lộ vang dội mà đúng lý hợp tình, đôi mắt đẹp sáng ngời chớp chớp, “A Lam nói nàng là A Lam, như vậy còn chưa đủ sao?”

Lời Oánh Lộ nói làm cho ta cùng Mạnh Thiểu Giác đều ngây ngẩn cả người, ta cảm thấy đáy lòng nảy sinh một ít, rất nhỏ cảm giác ấm áp dào dạt. Oánh Lộ nói, chỉ cần ta là A Lam, vậy là đủ. Khóe môi từ từ nhướng lên, Oánh Lộ, thì ra có đôi lúc, mọi chuyện lại đơn giản như vậy.

Cũng giống như việc tính toán chọn con đường ngắn nhất để đi, đường ngươi đi là một con đường thẳng tắp, trực tiếp lại rất nhanh. Mà chúng ta lại luôn bảy lượn tám lách, lo lắng suy tính quá nhiều, cuối cùng bỏ lỡ con đường tắt chính xác nhất, ngắn nhất.

Ngươi so với chúng ta, rất thuần túy.

Oánh Lộ không nhìn hai người chúng ta đang trầm mặc, tay nắm bả vai ta cười hì hì nói: “Đồ ngốc cuối cùng vẫn là đồ ngốc, ngươi nhìn ánh mắt này này, vẫn ngốc như vậy, cùng Tiểu Hắc không có nửa điểm khác nhau a. Đúng rồi, ca ca, Tiểu Hắc đâu?”

Vốn Mạnh Thiểu Giác còn đang nheo nheo mắt phượng, biểu tình có chút vui mừng cùng bừng tỉnh, nhưng khi hắn nghe Oánh Lộ hỏi câu này xong liền trở nên có chút quái dị, khóe miệng hơi hơi nhếch lên rất khả nghi, “Ừ, Tiểu Hắc à, nó đang ở cùng Vũ Văn công tử.” Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có một chút tươi cười thật sâu, “Ta tới tìm hai người đúng là vì chuyện của Vũ Văn công tử.”

Ta có chút nghi ngờ, nhìn vẻ tươi cười này của hắn rõ ràng là buồn cười lại liều mạng nhịn xuống, Tiểu Hắc cùng Vũ Văn Duệ? Chẳng lẽ bọn họ, ách, bắn “pháo hoa”?

Oánh Lộ cũng có chút nghi hoặc, “Ca ca, vẻ mặt này của huynh là sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Mạnh Thiểu Giác chỉ cười thần bí bảo chúng ta nhanh chóng đi theo hắn. Oánh Lộ nắm tay ta, nhìn nhau một cái rồi sau đó chúng ta im lặng đi theo.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa nhìn chúng ta liền sáng tỏ.

Sau đó, khi ta cùng Oánh Lộ đối diện với cặp đôi kì cục kia, hai chúng ta đều trầm mặc. Trầm mặc qua đi Oánh Lộ liền “Xì” một tiếng bật cười, bả vai kịch liệt run run. Mà ta cũng nhịn không được miệng cong lên một độ cong thật lớn, không nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt kia của Vũ Văn Duệ.

Chỉ thấy bên trong phòng, Vũ Văn Duệ mặt mũi trong trẻo sắc sảo đang ngồi trên ghế tư thái tao nhã cầm chén trà lên thưởng thức, trong đôi mắt hồ ly dài nhỏ không có chút gợn sóng sợ hãi nào, một mảnh trầm ổn. Mà trước ngực hắn lại có một con heo đang yên vị, một con heo màu đen, dường như còn có thể thấy cái miệng của hắc trư kia đang gắt gao cắn chặt.

Ta nhịn không được nheo mắt lại, đáy lòng cười đến sắp thở không nổi. Trời, ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không. Vì sao Tiểu Hắc lại giống như sợi dây chuyền treo lủng lẳng trước ngực Vũ Văn Duệ vậy?

Oánh Lộ cười hết hơi, túm lấy tay áo Mạnh Thiểu Giác lắc lắc, “Ca ca, huynh nói cho muội biết đó là ảo giác, đó là ảo giác đúng không. Tiểu Hắc làm sao có thể không có lễ phép treo trên người Vũ Văn công tử như vậy, phụt ha ha, sẽ không, đây tuyệt đối là ảo giác.”

Mạnh Thiểu Giác giống như thực nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mắt phượng ẩn ẩn lóe tia đùa dai, hắn mỉm cười nói: “Thật ra, ta cũng cho rằng đây là chúng ta nhìn nhầm.”

Ta yên lặng nghĩ, nếu bọn họ đều nói là nhìn nhầm, như vậy có lẽ, đây là ảo giác.

Chẳng qua là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vũ Văn Duệ rất nhanh liền đánh vỡ trạng thái đang tự thôi miên của chúng ta, con ngươi dài nhỏ của hắn hiện lên ý cười thản nhiên nói: “Cười đủ chưa?”

Oánh Lộ lập tức nghiêm mặt, rất thật thà trả lời:“Cười đủ.”

Ta lại một lần nữa nghĩ: Oánh Lộ quả nhiên vô cùng đáng yêu.

“Nếu cười đủ......” Vũ Văn Duệ chớp chớp mắt, lời nói bình tĩnh dường như có chút nghiến răng nghiến lợi, “Mấy người các ngươi trao đổi một chút nghĩ xem làm cách nào đem thứ này bỏ xuống.”

“Ách,” Oánh Lộ dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Mạnh Thiểu Giác nói: “Ca ca, huynh nhanh đi giúp Vũ Văn công tử đi. Như vậy rất thất lễ, thật sự là quá thất lễ.”

Mạnh Thiểu Giác nhướng nhướng mày tuấn, “Nếu ta có cách, ta còn tìm hai người sao?”

Oánh Lộ thực quyết đoán lắc đầu,“Sẽ không.”

Hai người bên này bàn tán, heo con trước ngực Vũ Văn Duệ đầu kia rầm rì rầm rì hai tiếng, miệng vẫn như trước cắn chặt không chịu nhả ra. Vũ Văn Duệ cúi đầu liếc nó một cái, khi ngẩng đầu liền nở nụ cười ôn nhu, “Các người trao đổi xong chưa?” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, bộ dáng dường như đang nhắc nhở “Nếu không nghĩ ra cách thì cứ nói, để ta tự mình ra tay”.

Oánh Lộ thấy thế nuốt nuốt nước miếng,“Vậy, ta đến thử xem.”

Nàng đến bên cạnh Vũ Văn Duệ hướng Tiểu Hắc vươn hai tay nói: “Tiểu Hắc, ngoan, xuống đây.”

Tiểu Hắc mớ to hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn bộ quần áo xanh nhạt của Vũ Văn Duệ, một chút động tĩnh cũng không có.

Oánh Lộ nhếch miệng, giọng mềm mại dụ giỗ nói: “Tiểu Hắc, ta vừa mới thử một loại bánh ngọt ở trong cung, xốp giòn mềm ngọt, rất ngon. Ta còn dặn dò mấy cung nữ kia để lại mấy cái cho ngươi. Đến, ta mang ngươi đi nếm thử, nếu để lạnh sẽ không ngon nữa.”

Tiểu Hắc gia vẫn như trước bất động, không thèm quan tâm đến dáng vẻ ôn nhu động lòng người của Oánh Lộ. Ta cảm thán nghĩ, mấy ngày không thấy, trư gia thế nhưng có tiến bộ, ngay cả ăn cũng không dụ dỗ được nó!

Cái này, cái này mà cũng cần tiến bộ sao.

Oánh Lộ có chút mất kiên nhẫn nhìn Tiểu Hắc, uy hiếp nói,“Ta nói Tiểu Hắc, ngươi không nhả ra? Ngươi thật sự không nhả ra? Ngươi nhất định không nhả ra?”

Tiểu Hắc gia đối mặt với uy hiếp của nàng vẫn không chút động tĩnh, cố chấp cắn chặt quần áo trước ngực Vũ Văn Duệ.

“Xem ra ngươi nhất định không chịu xuống.” Oánh Lộ sờ sờ cằm của mình nhìn Tiểu Hắc vô cùng nặng nề thốt ra một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Duệ thực vô tội cười cười,“Vũ Văn công tử, huynh xem, Tiểu Hắc nó thật sự không thèm nhìn ta, ta cũng không có cách nào. Nếu không, huynh cùng nó thử sống chung xem sao? Thật ra nó rất đáng yêu. Thật sự.”

Xem xem, Oánh Lộ, ngươi xác định ngươi không phải là đang trả thù chuyện Vũ Văn Duệ cứu Liễu Như Nhứ đó chứ?

Tay cầm chén trà của Vũ Văn Duệ dừng một chút, mắt hồ ly dài nhỏ xẹt qua một tia sáng lạnh, “Sống chung? Ý của Mạnh tiểu thư là để nó dán trên người ta như vậy cùng ta sống chung? Ừ, như thế rất thân mật.”

Oánh Lộ lập tức buồn cười cười ra tiếng, chạy lại bên người Mạnh Thiểu Giác, “Ca ca, ha ha, muội thực không có ý này.”

Mạnh Thiểu Giác cười như không cười nói:“Hay là, công chúa, người thử một chút xem sao?”

Oánh Lộ vỗ hai tay, “Đúng a, A Lam, Tiểu Hắc rất nghe lời ngươi, ngươi thử xem sao, không chừng nó liền nhả ra. Nhanh đi nhanh đi.”

Vũ Văn Duệ thản nhiên nhìn ta,“A Lam, lại đây.”

Ta ngoan ngoãn tiến lên đứng bên cạnh hắn, “Biểu ca.”

Hắn vươn ngón tay thon dài đem vài sợi tóc rớt trước gò má ta vén ra sau tai, nửa rũ mí mắt thấp giọng nói: “Nó nghe lời muội, hả?”

Ta lắc đầu, “A Lam không phải heo.” Ta không phải heo, heo không phải người, cho nên heo làm sao có thể hiểu được lời ta nói.

Gương mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Duệ đột nhiên tràn ngập ý cười, hắn mở to mắt nhìn ta, con ngươi màu rám nắng sâu không thấy đáy, “Nghe không hiểu tiếng người...... Sao?” Tay hắn nhéo nhéo mũi ta, thay đổi đề tài hỏi, “Buổi sáng thức dậy đã dùng bữa chưa?”

Ta không hiểu ý hắn cho nên đem tình hình thực tế ra trả lời: “Chưa.”

“Vậy......” Hắn nhẹ nhàng nói: “Chút nữa muốn ăn cái gì?”

Ta rất quen thuộc tiếp lời, “Thịt.”

“Thịt gì?.”

“Thịt heo.”

...... Ách, gì, thịt heo?

Ta nghĩ ta đã hiểu được ý của Vũ Văn Duệ.

Không ngoài dự đoán, Tiểu Hắc gia lúc nghe thấy chúng ta “Vô cùng bình thường” thảo luận bữa cơm nên ăn cái gì, nó liền nhả miệng, tứ chi ngắn ngủn nhanh chóng từ đùi Vũ Văn Duệ lui đến gần ta, rướn cổ cố gắng với tới tay ta cọ cọ, ánh mắt tối đen vô thần nhìn ta, sau đó phát ra âm thanh rầm rì vô cùng uất ức.

Khuôn mặt trong trẻo của Vũ Văn Duệ vẫn như trước tao nhã tươi cười, dường như đối với chuyện hắc gia nhả ra không có gì phản ứng. Nhưng khi ta nhìn hắn, con ngươi sắc bén của hắn có chút tia tà cười xoẹt qua.

Ta ở trong lòng thở dài một hơi, quả nhiên, người thường không bằng người độc ác.

Tay ta ôm lấy thân hình ấm áp của Tiểu Hắc, túm túm lỗ tai nó nói:“Đã lâu không gặp.”

Tiểu Hắc đạp đạp chân sau, ở trong vòng tay ta thoải mái nhắm hai mắt lại. Ta sờ sờ bộ lông màu đen của nó, trong lòng cảm thấy biểu tình của nó lúc hiền lành, sợ hãi, hung giữ, ngoan ngoãn nghe lời cùng lười biếng, tất cả thực sự rất đáng yêu.

“Nói xong rồi?” Vũ Văn Duệ nhìn ta cùng Oánh Lộ vài lần, chậm rì rì hỏi.

Oánh Lộ tiến lên kéo cánh tay ta thuận tay sờ soạng Tiểu Hắc một hồi, có chút không vui nói: “Nói gì cơ chứ? Căn bản là không có gì để nói. A Lam, sau này ngươi không thể cùng ta hồi phủ rồi, thực không thú vị.”

Vũ Văn Duệ nghe vậy có lễ nói: “Mạnh tiểu thư là bạn tốt của A Lam, đương nhiên có thể thường xuyên vào cung tìm nàng.”

Oánh Lộ dùng đầu huých đầu ta,“A Lam, như vậy được không?”

Ta gật đầu,“Được.”

Oánh Lộ không lộ ra tươi cười vui vẻ ngược lại có chút không thú vị nói: “Nhưng trong cung chơi chẳng vui chút nào, bên ngoài chơi vui hơn.”

Ta hiểu, ý nàng là, bọn họ phải để cho chúng ta ra ngoài chơi. Tốt lắm, ta thích.

“Vừa hay,” quạt ngọc trong tay Mạnh Thiểu Giác nhẹ nhàng lay động, thật đúng là một công tử tuấn mỹ lỗi lạc, “Mấy ngày nữa là hội thuyền rồng, không biết Vũ Văn công tử cùng công chúa có thể nể mặt cùng chúng ta dạo chơi không?”

Vũ Văn Duệ hơi hơi vuốt cằm, “Ta cũng đang có ý này, cứ quyết định như vậy đi.”

Mạnh Thiểu Giác cười nói:“Một lời đã định.”

Ta nhìn hai nam nhân xinh đẹp có lễ kia đột nhiên thật sâu cảm thán.

Người, quả nhiên không thể nhìn bề ngoài.

Mấy ngày sau đó cứ lặp lại một cách nhàm chán, ta cùng hoàng tỷ đi vấn an phụ hoàng vừa bình phục như cũ. Lúc chúng ta tới cũng đúng lúc gặp đại hoàng tỷ cùng tam hoàng tỷ đang ân cần chu đáo hỏi han phụ hoàng. Phụ hoàng đối với hoàng tỷ tỏ vẻ rất nhiệt tình niềm nở, nhưng đối với ta rõ ràng là lạnh nhạt hơn rất nhiều. Hoàng tỷ cố gắng làm bầu không khí giữa chúng ta tốt hơn một chút, nhưng mà ta thật sự là người ngoại tộc, ta im lặng đứng yên ở vị trí của chính mình nhìn bọn họ phụ từ nữ hiếu, giống như đang xem hí kịch.

Đây là nơi của bọn họ, không phải của ta.

Nơi của ta chỉ có tiểu cung điện trong trẻo nhưng lạnh lùng kia. Ta thích trời mùa đông rét lạnh được vùi vào trong đệm chăn sưởi ấm, thích trời mùa hè nóng bức được trải chiếu nằm hóng mát, cuộc sống của ta đơn giản hơn nữa không thú vị, nhưng rất hợp với ta.

Đó là nơi của ta, cũng không phải là nơi của bọn họ.

Đêm nay, ta vốn đang chìm trong hương vị ngọt ngào ngủ say, lúc mơ mơ màng màng nhìn lướt qua cửa sổ rộng rãi thoáng mát của mình thì thấy cái bàn cạnh cửa sổ có người đang ngồi. Ta xoa xoa mắt, đối tình huống này đã không còn ngạc nhiên nữa.

Hôm nay là ngày ba tháng bảy, là ngày giỗ của mẹ Vũ Văn Duệ.
Bình Luận (0)
Comment