Tuy ta đã quen Vũ Văn Duệ nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn dùng giọng điệu bất đắc dĩ cùng vô lực như vậy để nói chuyện. Hắn là Vũ Văn Duệ, là người vĩnh viễn khí định thần nhàn, dường như ngay cả Thái Sơn đổ ngay trước mắt hắn hắn cũng không kích động - Vũ Văn Duệ.
Nhưng Vũ Văn Duệ này, bây giờ vậy mà nói với ta: “An Kha Lam, rốt cuộc khi nào thì nàng mới không bỏ ta lại một mình mà đi trước.”
Vì thế ta sửng sốt, hoành tráng sửng sốt, ngay cả trả lời cũng quên luôn.
Ngón tay thon dài của Vũ Văn Duệ xoa cổ của ta, đầu ngón tay lạnh lẽo tinh tế vuốt phẳng và dao động. Hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười cười một chút, rũ mắt thản nhiên nói: “Lúc trước nên giết nàng.”
Hắn nói xong liền không hề nhìn ta, trên gương mặt thanh tuyển chỉ còn lại vẻ tao nhã cùng lạnh nhạt thường lui tới. Khi hắn xoay người, vạt áo màu xanh nhạt cong thành một độ cong xinh đẹp, bóng dáng cao to trong đêm đen chậm rãi biến mất.
Ta vẫn đứng tại chỗ, không mở miệng kêu hắn cũng không có tiến lên đuổi theo hắn.
Ta ngốc ngốc nhìn hắn rời khỏi tầm mắt của ta, hai tay dưới áo nắm chặt, cuối cùng lại buông lỏng đặt trước ngực mình. Ta có thể cảm giác được trái tim trong lồng ngực đang nhảy lên bất quy tắc, có một cảm giác kỳ quái chậm rãi nảy sinh, thần kinh của ta khẽ động.
Ta còn chưa quên ánh mắt lạnh như băng cùng lời nói âm ngoan của hắn năm ấy, cái loại run sợ này vẫn như trước tồn tại trong trí nhớ của ta. Nhưng không biết từ khi nào thì ta đã bắt đầu có thói quen với loại run sợ này, không phải rét lạnh thấu xương giống như từng nghĩ đến nó? Trong đầu dường như xuất hiện rất nhiều thứ, vẻ mặt hắn cười nhạt, ánh mắt không gợn sóng sợ hãi, cùng với khóe môi cười như không cười. Hắn rõ ràng tiếc nuối năm đó chính mình không giết ta, nhưng vì sao ta không hề cảm thấy sợ hãi chút nào?
Ta cắn môi dưới, ảo não nghĩ, chuyện này không biết từ khi nào đã xảy ra.
Trò đùa, tóm lại vẫn trốn không được bốn chữ “Vô tri vô giác”.
Ta bi thống lắc đầu, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, vừa định nhấc làn váy đuổi theo hắn thì lại phát hiện nhấc váy không được. Ta cúi đầu, chỉ thấy con chó nhỏ màu trắng đang cố chấp đứng bên chân ta cắn gấu váy của ta. Khóe mắt co giật, Tiểu Bạch, ngươi muốn làm gì, hay là vào thất tịch này ngươi thực không khéo lại sinh ra cảm tình không nên có với con người?
Cái gì mà lễ tình nhân, hại người thì thôi, sao lại hại luôn cả chó thế này.
Ta lạnh lạnh nhìn nó nói: “Lẩu thịt chó.”
Thân hình Tiểu Bạch rõ ràng rụt một chút, nhưng giây sau đó trong ánh mắt lại xuất hiện vẻ anh dũng hy sinh, kiên định cắn gấu váy của ta túm về phía trước.
Ta thiếu chút nữa cười ra tiếng, thế nào, nó tưởng mình là dũng sĩ đánh giặc Nhật Bản chắc?
Đầu năm nay, động vật sao cũng Côca như vậy. Ta nheo mắt, “Sao ngươi lại chuồn đến đây, tiểu thư nhà ngươi đâu.”
Tiểu Bạch đột nhiên trở nên điên cuồng, nhả váy ra nhìn ta rống lớn kêu lên, một tiếng so với một tiếng càng hung. Nó gầm rú xong lại cắn váy của ta tha về phía trước, một chút cũng không ngại thân mình nho nhỏ của mình không lay động được ta dù chỉ nửa phần.
Ta ngồi xổm mình nó, ánh mắt nó ngập nước mang theo chút cầu xin. Ta bất đắc dĩ xoa xoa đầu nó, cùng nó đi xem chuyện gì xảy ra.
Tiểu Bạch phát hiện ta phối hợp đi theo thì dị thường kích động, vươn bốn chân nhỏ bỏ chạy vui vẻ, chạy vài bước lại quay đầu nhìn ta, ý bảo ta theo sau. Ta suy nghĩ, có phải là tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, cho nên vị Tiểu Bạch đệ đệ này mới chạy tới xin ta giúp đỡ.
Không bao lâu sau thì đáp án được công bố. Trong ngõ nhỏ mờ tối, ba gã thanh niên quần áo lụa đắt tiền đang vây quanh cô gái vừa rồi, thân mình mấy người đó chắn đường cô gái không cho ra ngoài.
Nam tử áo trắng mở miệng trước, giọng nói có chút đáng khinh, “Không ngờ hôm nay có thể gặp gỡ Bạch nhị tiểu thư ở nơi này, thật là hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Bên cạnh, nam tử áo vàng ra vẻ tiêu sái mở cây quạt, tiếp lời: “Dịp này gặp được Bạch nhị tiểu thư, đây phải chăng là duyên phận?”
“Đúng vậy đúng vậy, một khi đã như vậy, Bạch nhị tiểu thư nên cùng vài người chúng ta chơi đùa chơi đùa một chút, được chứ?” Cuối cùng, một gã béo đáng khinh cười nói, thịt mỡ trên mặt rung rung lên.
Cô gái ôn nhã cười, “Đa tạ ý tốt của ba vị công tử, chẳng qua là nhà ta còn có chuyện, phải đi về, lần sau ta nhất định sẽ chiêu đãi các vị thật tốt.”
“Lần sau?” Nam tử áo vàng nhíu mày rậm, mắt lộ ra hung quang, “Bạch nhị tiểu thư nói đùa, ai biết nàng có phải lại báo cho huynh trưởng của nàng tới thu thập chúng ta hay không?”
“Hừ.” Gã béo hừ lạnh một tiếng, vẻ đáng khinh trên mặt chuyển thành âm ngoan, “Chúng ta vất vả lắm mới chờ được lúc nàng đi một mình, cơ hội tốt như vậy, Bạch nhị tiểu thư há có thể không cho chúng ta mặt mũi?”
“Lần trước gia huynh đắc tội, mong rằng các vị công tử đại nhân đại lượng.” Ngữ điệu cô gái vẫn vững vàng, thân mình lui lại phía sau một chút, “Ngày khác ta nhất định sẽ để huynh trưởng chuẩn bị tiệc rượu, xin lỗi các vị.”
“Tiệc rượu?” Nam tử áo trắng đề cao giọng, châm chọc nói: “A, Bạch nhị tiểu thư thật đúng là suy nghĩ chu đáo, chúng ta làm sao đảm đương nổi!”
“Làm sao đảm đương nổi!” Gã mập cố ý phụ họa, “Cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng được dự qua tiệc rượu nhà họ Bạch!”
Cô gái tươi cười có chút cứng ngắc, “Công tử......”
“Bạch Vi! Ta nói trắng ra với nàng, Bạch gia của nàng là nhà có của, nhưng vài người chúng ta cũng không phải nhà nghèo, lần trước ca ca nàng chỉnh chúng ta như vậy, nàng nghĩ bây giờ chúng ta sẽ bỏ qua cho nàng sao?” Nam tử áo vàng tà tà nói: “Vẫn nên ngoan ngoãn theo chúng ta, chúng ta sẽ cố gắng thương hương tiếc ngọc một chút!”
“Công tử.” Tay Bạch Vi không tự giác vặn vẹo tay áo, trên mặt vẫn cố giữ vững vẻ trấn định, “Huynh trưởng của ta đang ở ngay bên ngoài chờ ta, các vị công tử xác định không chịu thả ta đi?”
Nam tử áo trắng " Phi " một tiếng, cười ha hả nói: “Bạch nhị tiểu thư không cần chờ huynh trưởng của nàng đâu, hắn đang ôm mỹ nhân trong lòng mất hồn lạc phách rồi, làm sao còn có thể lo lắng cho nàng!”
Gã mập chà chà tay, “Nói nhiều với nàng ta như vậy làm gì, cứ trực tiếp tiến lên, còn sợ nàng ta không theo sao!”
Đôi mắt bọn họ đạt thành chung ý kiến, lờ mờ muốn đi lên chiếm tiệm nghi của tiểu thư Bạch gia. Ta vốn nghĩ, đùa giỡn khắp nơi đều có, hơn nữa cũng chẳng kém nơi này, nhưng nếu Tiểu Bạch đã kéo váy ta tới nơi đây nhìn thấy cảnh này, ta làm sao có thể táng tận lương tâm để chuyện này xảy ra ngay trước mặt ta?
Thấy việc nghĩa hăng hái ra tay cứu giúp là chuyện ta không ưa làm, nhưng nếu có thể nhìn thấy vẻ khó chịu cùng sức mạnh của Vũ Văn Duệ, kia vẫn không sai.
Ta còn chưa kịp nhìn thì Tiểu Bạch đã dạng chân chó ăn ý hướng ba người kia hung ác rống lên, cho đến khi tầm mắt ba người kia đều chuyển về phía chúng ta nó vẫn chưa ngừng lại. Theo lệ thường mà nói, vào ban đêm đầu ngõ có tiếng chó sủa ầm ĩ hung ác sẽ khiến cho người ta hoảng sợ, nhưng có lẽ là bọn họ không ngại nó là chó con, vì thế sự hung ác kia rất đơn bạc không có tính đe dọa.
Nhìn xem, tuổi trẻ có đôi khi chính là cái tội, bởi vì ngươi không thể làm cho họ tin vào những điều kiêng kị, mà đó hoàn toàn là do thời gian chồng chất mà thành.
“A a, lão tam, vận khí của chúng ta hôm nay thật không sai a.” Nam tử áo vàng nhìn ta không chuyển mắt, “Bộ dáng nha đầu kia rất thanh tú.”
“Ta đã nói, vừa rồi không biết vì sao nàng ta lại thả con súc sinh kia ra ngoài, thì ra là muốn đi tìm viện binh.” Gã mập liếc Bạch Vi sau đó phá lên cười, “Chẳng qua là, không ngờ viện binh không tìm được, lại tặng cho chúng ta một con nhóc xinh đẹp!” Hắn vừa lắc lắc tay Bạch Vi vừa rút từ trong tay áo ra một cái khăn nhét chặt vào miệng nàng. Bạch Vi chỉ có thể cau mày nhìn ta, trong mắt muốn nhắn cho ta tin tức mau đi đi.
“Khụ khụ, hai người các ngươi kiềm chế một chút, đừng dọa vị cô nương này.” Nam tử áo trắng làm bộ quát lớn, nhìn ta giả nhã nhặn nói: “Cô nương, cô nương quen biết tiểu thư Bạch gia sao?”
Ta lắc lắc đầu, chỉ gặp qua một lần, làm sao có thể nói là quen biết.
Nam tử áo trắng tươi cười có chút cứng ngắc, lại nói: “Vậy vì sao cô nương lại tới cứu tiểu thư Bạch gia?”
“Nếu không quen, vì sao lại nói tới chuyện cứu hay không cứu?” Vẻ mặt ta vô cùng mờ mịt nói.
“Ách......” Nam tử áo trắng thật sự sửng sốt.
Ta khoát tay áo, tùy ý nói: “Các người cứ tiếp tục, các cứ người tiếp tục, ta đi trước một bước!”
Ta nói xong liền xoay người rời đi, gã mập phía sau reo lên: “Lão đại, đây không phải là lúc để nhã nhặn a, huynh nhìn cô nương kia xem, nàng đã đi rồi!”
“Tiểu cô nương sợ là đã bị dọa choáng váng, lúc này không phải nàng nói muốn đi là đi!” Giọng nói này là của nam tử áo vàng.
Ta quay đầu vừa vặn nhìn thấy nam tử áo vàng kia đi tới phía ta. Vừa đến trước mặt ta thì liền giơ tay muốn kéo ta, nhưng lại bị người hung hăng đá một cước bay đập vào bờ tường, phun ra một mồm máu tươi.
Nam tử áo vàng đương nhiên không có cách nào mở miệng, nam tử áo trắng bên kia quá sợ hãi nói: “Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi là ai?”
Cho dù đánh người nhưng Vũ Văn đại gia vẫn như trước nhã nhặn tuấn nhã, ngay cả liếc cũng không thèm liếc nam tử áo trắng, lại càng không trả lời câu hỏi của hắn. Hắn củng cố mục đích rồi đi đến trước mặt nam tử áo vàng, từ trên cao liếc xuống tao nhã hỏi: “Vừa rồi ngươi muốn dùng tay nào chạm vào nàng?”
Cánh môi nam tử áo vàng bị máu tươi nhiễm đỏ, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Không nói sao?” Mắt hồ ly dài nhỏ của Vũ Văn Duệ vẫn ôn hòa như cũ, “Ta đây đoán vậy?”
“Tay trái?” Hắn thản nhiên chà qua tay trái không thể nhúc nhích của nam tử, mặt giày trắng đen “Nhẹ nhàng” “Phủ” lên, “Ngươi muốn dùng tay trái chạm vào nàng?”
Đồng tử của nam tử áo vàng trong phút chốc dãn lớn, kêu to một tiếng, “A!”
Ta nhíu nhíu mày, trời, nam nhân này kêu thật là chói tai. Ta lại nhìn ba người đầu kia, bọn họ sớm đã bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức ngây người, thân mình không tự giác lui về phía sau.
“Có lẽ không phải tay trái.” Vũ Văn Duệ cười nhẹ một tiếng, đáy mắt ôn nhuận hiện lên tia âm ngoan, “Là tay phải.”
Nam tử áo vàng rưng rưng sợ hãi nhìn Vũ Văn Duệ, trong mắt lóe lên tia cầu xin cùng sợ hãi.
Vũ Văn Duệ cúi người xuống cầm tay phải nam tử đặt lên ngực, ta chỉ nhìn thấy hắn nhẹ nhàng vặn vặn, sau đó có tiếng vỡ nát vang lên. Về sau, hô hấp của nam tử áo vàng kia liền cứng lại rồi ngất đi.
Vũ Văn Duệ rút tay về, lấy một cái khăn từ trong tay áo ra xoa xoa tay, thản nhiên nói: “Ta rất không thích có người chạm vào nàng, cho dù nghĩ cũng không được.”
Nam tử áo trắng cùng gã mập bên kia hai chân đã phát run, nghe vậy liền không đợi Vũ Văn Duệ nói thêm cái gì nữa liền buông Bạch Vi ra, giống như bay chạy ra đầu ngõ, vừa chạy vừa quay đầu quan sát xem Vũ Văn Duệ có đuổi theo bọn họ hay không.
Nhưng rõ ràng bọn họ lo lắng dư thừa, Vũ Văn Duệ mới không có tâm tư đi quản bọn họ. Hắn chỉ cẩn thận quan sát vết máu trên tay mình, sau đó đem cái khăn kia tùy ý ném xuống đất.
Hắn ghé mắt liếc ta một cái, trong mắt hồ ly dài nhỏ nhìn không ra vui hay giận.
Không thể không nói, ta thực vui mừng vì sự thất thường này của hắn, cho dù vẻ mặt lạnh lùng biểu cảm vô tình, nhưng chỉ cần ta gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ xuất hiện ngay.
Ta phát hiện, ta rất vừa lòng với loại tự tin này của mình.
“Cô nương, công tử, đa tạ cứu giúp.” Bạch Vi dường như đối với Vũ Văn Duệ có chút sợ hãi, giọng nói có chút phát run, “Vừa rồi đều nhờ hai người, bằng không......”
“Tiểu Vi! Hai khốn khiếp này lại làm chuyện gì xấu đúng không!” Đầu hẻm xuất hiện một nam tử anh tuấn, hai tay hắn lôi hai nam tử đang lạnh run -- không phải là nam tử áo trắng và gả mập đã chạy vừa rồi sao.
“Ca ca......” Bạch Vi ôm Tiểu Bạch yếu ớt cười cười, “Không có việc gì, vị công tử cùng tiểu thư này đã cứu muội.”
Nam tử anh tuấn đập mạnh hai cánh tay vào làm hai nam tử kia hôn mê rồi ném xuống đất, sau đó chạy đến trước mặt Vũ Văn Duệ vỗ thật mạnh bả vai hắn......
Ánh mắt lạnh như băng của Vũ Văn Duệ hơi chuyển, môi mỏng gợi lên nhìn nam tử.
Nam tử mở miệng cười to, “Dục Văn, đây là lần thứ hai huynh cứu muội muội nhà ta!”