Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 9

Lời nói của thiếu gia mang theo mờ ám khiến ai nghe thấy cũng đều không nhịn được đỏ mặt tía tai, nhưng ban đầu ta đã nói thế nào? Ta nói tính tình của ta rất đạm, không thích so đo với người khác.

…… Cũng không phải giống vậy.

Động tác của ta vẫn nhẹ nhàng giúp thiếu gia cài lại nút thắt trên cổ áo, không nhìn vẻ mặt tươi cười tuấn mỹ mang theo trêu chọc của hắn, chậm rãi nói:“Thiếu gia.”

Thiếu gia hơi hơi nhíu mày,“Hả?”

Ta tiếp tục chậm chạp,“A Lam là nha hoàn của thiếu gia.”

Thiếu gia thấy thú vị,“Ừ.”

Ta dại ra nói rõ,“A Lam không phải heo.”

“A?” ngón tay thon dài của thiếu gia sờ sờ cằm,“Nhưng mà…… Thiếu gia ta vẫn cảm thấy ngươi là heo.”

…… Ngươi mới là heo, ngươi là con heo đa tài đa nghệ trong câu “Lời nam nhân mà tin được, heo nái cũng biết trèo cây”  kia á.

“Thiếu gia.”

“Hả?”

“A Lam là nha hoàn của thiếu gia.”

“Ừ.”

“A Lam không phải heo.”

Thiếu gia,“……”

Ta không xoắn không sợ vòng vèo, ta cái gì cũng thiếu, nhưng kiên nhẫn thì không.

Trong phòng, ta cùng thiếu gia mắt ngốc mắt nhìn mắt phượng, cánh cửa không yên kia lại vang lên.“Thiếu gia, đã tỉnh rồi?”

Chậc chậc, giọng nói thanh thúy dễ nghe như vậy, không phải đồng chí Tam Nhi thì là ai.

Thiếu gia rất đại gia ngồi xuống bàn bên cạnh, ta rất nô tỳ đi vắt cho hắn một cái khăn ướt.

“Vào đi.” Hắn nhã nhặn rửa mặt lau tay, động tác tao nhã mê người.

Ta thật muốn học theo Garfield* duỗi móng vuốt cào tường, mẹ hắn, thiếu gia ngay cả rửa mặt cũng đi theo con đường thần tượng!

*Con mèo hoạt hình trong phim Garfield gets a life.

Tam Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tầm mắt dừng lại trên người ta vài giây ngay lập tức dời đi, hai tay nàng cầm một cái khay tiến đến gần thiếu gia, lộ ra vẻ đáng yêu nói:“Thiếu gia, buổi sáng tốt lành.”

Mặt ta không chút thay đổi, bây giờ rõ ràng phải là buổi trưa tốt lành mới đúng.

Thiếu gia ngược lại rất hưởng thụ, đôi mắt phượng hiện lên ý cười,“Tam Nhi sáng sớm lại đây có chuyện gì?”

Ta cảm thấy dạ dày mình co rút. Sáng sớm, hắn nói sáng sớm.

Tam Nhi mỉm cười ngọt ngào, mang cái khay cầm trong tay để lên bàn,“Sáng nay tiểu thư cố ý làm bánh phù dung mà thiếu gia thích ăn, nô tỳ thừa dịp còn nóng đưa tới.”

Thiếu gia cong lên đôi môi mỏng,“Rất đúng lúc, sáng nay ta còn chưa dùng bữa.”

Tam Nhi cười khẽ chớp chớp mắt to nói:“Thiếu gia nếm thử xem hương vị thế nào.”

Ta nhìn nhìn bánh phù dung trên bàn lại nhìn nhìn hai người bọn họ, trong lòng nghĩ, buổi tối hai người các ngươi cứ làm chút đồ ngọt mang lại đây, cùng với sự ngọt ngào phát ngấy của hai người liền như vậy liền đi ra toàn bộ.

Thiếu gia súc súc miệng, vừa chuẩn bị cầm khối điểm tâm lên thì bị người khác chen vào.

“Thiếu gia.” Cạnh cửa xuất hiện một cô gái áo tím nhẹ nhàng kêu lên.

Thiếu gia lập tức quên ngay động tác ban đầu, nhìn nàng cười,“Tử Lăng? Không phải trong người nàng không thoải mái sao, sao bây giờ lại đến đây?.”

Ta đánh giá Tử Lăng yếu đuối đứng ở chỗ kia, cũng không bỏ qua ánh mắt chợt lóe tinh quang của nàng khi nhìn thấy Tam Nhi.

Tử Lăng chân thành đi tới, làn váy tím hơi hơi lay động,“Làm thiếu gia lo lắng, chính là sáng nay thức dậy đầu óc có chút choáng váng thôi. Nô tỳ biết buổi sáng thiếu gia có thói quen ăn bánh trúc diệp do nô tỳ làm, nên vội vàng đứng lên làm.”

Nàng liếc mắt nhìn bánh phù dung còn nguyên trên bàn, nhẹ nhàng cười nói nói:“Hy vọng còn kịp.”

Mặt Tam Nhi từ lúc Tử Lăng tiến vào đến giờ lạnh đi không ít, nghe nói thế mày liễu khẽ nhíu, rõ ràng là không vui.

Ta ngửi thấy mùi ngon. Nha đầu Tam Nhi kia được đó, biết lộ ra vẻ buồn bực để tranh thủ đồng tình của người khác. Nét mặt Tử Lăng rõ ràng là đắc ý, quá mức trắng trợn, Tam Nhi bây giờ là khách, nàng nên nhường nhịn, nhưng nàng chỉ lo ra oai phủ đầu.

Ta lại nhìn nhìn thiếu gia, khóe miệng hắn vẫn cười cười dáng vẻ nhàn nhã thong dong, ta nghĩ nam nhân này thật sự là một chủ nhân lắm tai tiếng thị phi a.

Kia hai cái, một đôi mắt đẹp dịu dàng xấu hổ, một đôi con ngươi đen láy chờ mong, mà thiếu gia đang bị nhìn chằm chằm lại đột nhiên nghiêng khuôn mặt tuấn tú dịu dàng dị thường hỏi ta,“A Lam, sáng nay ngươi muốn ăn của người nào?”

Bốn ánh mắt lạnh lùng lập tức liền quét qua mặt ta. Ta đã là nha hoàn còn phải làm bia đỡ đạn, thật chẳng dễ dàng chút nào.

Ta vừa định mở miệng thì giọng nói của Oánh Lộ liền vang lên, thân ảnh cũng lập tức xuất hiện ở trong phòng. Nàng kích động cầm lấy tay ta kéo chạy ra ngoài,“Ca ca! Cho muội mượn A Lam một chút!”

Thiếu gia trầm thấp cười,“Vậy muội nhớ trả lại cho ta a.”

“Được!” Oánh Lộ vui vẻ trả lời.

Ách, chẳng lẽ đây chính là “Có vay có trả, mượn lại không khó” mà người ta vẫn thường nói?

Oánh Lộ kích động kéo ta đến phòng Tiểu Hắc. Tiểu Hắc vốn đang nằm vùi trong đệm chăn hương vị ngọt ngào ngủ say. Vậy mà Oánh Lộ cũng không thèm để ý tay ngọc liền vươn ra đem nó ném vào trong lòng ta. Nàng nhìn ta nhe răng cười,“A Lam, đi!” Nói xong không đợi ta trả lời liền xoay người tao nhã rời đi.

Tay ta nhéo nhéo cái mũi của Tiểu Hắc Trư,“Đi đâu hả? Để làm gì?”

Tiểu Hắc chớp chớp đôi mắt đen mông lung, có chút tủi thân, giống như đang nói: Đi đâu? Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được a!

Ta vui vẻ nhéo lỗ tai nó sung sướng đi về phía trước, mặc kệ nàng muốn đi đâu, lời nói của chủ tử là thánh chỉ, ta phải phục tùng tuyệt đối vô điều kiện.

Đại khái một khắc chung, tương đương khoảng 15 phút nếu tính theo thời gian ở hiện đại, ta ôm Tiểu Hắc ngồi trên ghế đá nhỏ, một giây đầu nhìn hoa cỏ quý giá không xa đằng trước, giây sau đó nhìn cái chậu gỗ nhỏ dưới chân, sửng sốt.

Ta xem xét không biết nên nói thế nào mới thật ngốc, vì thế thật mê mang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Oánh Lộ,“Ách…… Tiểu thư?”

Oánh Lộ xăn xăn vạt áo để lộ ra cánh tay trắng nõn, thái độ không hề khó chịu,“Hả? sao vậy.”

“Cái kia, tiểu thư đây là muốn làm gì?” Ta thật sự rất mê mang rất mê mang nói.

Oánh Lộ trả lời như đúng rồi,“Tắm rửa.”

“…… Ai tắm rửa?”

“Đương nhiên là nó.” Oánh Lộ chỉ chỉ Tiểu Hắc trong lòng ta,“Không phải nó chẳng lẽ là ngươi.”

Ta u buồn nhìn nàng,“Tiểu thư làm ta sợ muốn chết, ta tưởng người……”

Oánh Lộ nghe vậy nuốt nước miếng, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, quát lớn,“Nha đầu hỗn láo, còn không mau đem Tiểu Hắc bỏ xuống.”

Ta chậm chạp vuốt vuốt Tiểu Hắc một cái lại cẩn thận giơ nó lên nhìn nhìn, nghiêng đầu thật nghiêm túc nói:“Tiểu thư.”

“Hả?” Oánh Lộ đang pha nước.

“Ta có thể hỏi một vấn đề được không?” Ta nói thật.

Oánh Lộ phất phất tay tạo ra bong bóng,“Vấn đề gì?”

“Ách,” Ta suy nghĩ,“Đem heo tắm rửa trong vườn hoa xinh đẹp như vậy sẽ làm cho heo trở nên đẹp hơn sao?”

Oánh Lộ giật giật khóe miệng vài cái.

“Hay là……” Ta lại đưa ra suy đoán,“Sẽ làm cho nó tươi cười xinh đẹp giống như hoa?”

Vẻ mặt Oánh đang rạng rỡ liền cứng ngắc, bất đắc dĩ lấy tay che mặt,“Trời ơi ta tạo nghiệt hay sao lại quen biết một kẻ dở hơi như ngươi chứ.”

Ta bóp cổ Tiểu Hắc, khí thế đem nó ấn vào trong nước làm nó không phản kháng kịp, không thèm nhìn nó đang kịch liệt giãy dụa không thích hợp với bốn chân ngắn ngủn của nó tí nào, kết hợp với tiếng heo kêu thảm thiết, “A?”

“Không có gì, ta rất vui vẻ khi làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt.” Oánh Lộ nhanh chóng thay đổi vẻ mặt tươi cười, hưng phấn bừng bừng tắm cho Tiểu Hắc.

Ta trừng mắt nhìn Tiểu Hắc một cái, nhận thấy được nó giãy dụa yếu đi rất nhiều.

Hắc tử, nàng nói ngươi giữa ban ngày ban mặt cởi truồng tắm lõa thể. Ngươi đừng nói, ngươi cái gì cũng đừng nói, ngươi thật sự không có lựa chọn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo thôi. Thở dài, ai bảo nàng là chủ nhân, ta là hạ nhân, vậy thì sao, đừng có vẫy chân, thật sự là mất mặt muốn chết.

Cuối cùng Tiểu Hắc vẫn phối hợp tắm rửa xong, nó bốn chân đứng thẳng, đầu heo ngẩng cao, dùng sức vẫy đi mấy giọt nước còn đọng lại trên người, dưới ánh nắng vàng có một vẻ đẹp khác lạ. Trong lòng ta phát nhạc, Tiểu Hắc này rõ ràng là nhái sói hoang a, động tác của nó ngây thơ đáng yêu, còn sói hoang thì phóng khoáng oai vệ. Tóm lại một câu, hàng nhái thật sự là không đâu không có.

“A Lam.” Oánh Lộ đột nhiên kêu ta.

Ta nhìn nàng, nàng đang cầm một cái khăn sạch sẽ bao lấy Tiểu Hắc, động tác nhẹ nhàng chà lau. Ta chớp chớp mắt,“Tiểu thư?”

Bộ dạng Oánh Lộ muốn nói lại thôi, sau đó một tay chỉ vào bồn hoa xinh đẹp bên cạnh hỏi ta,“Cái đó, cái đó có đẹp không?”

Ta nhìn nhìn mấy bông hoa không biết tên kia, ngơ ngác nói:“A? Không phải đều như nhau sao?”

Ánh mắt Oánh Lộ lập tức sáng bừng lên, “Ý ngươi là mấy bông hoa này thật bình thường? Không có gì khác lạ? Cùng mấy bông hoa đuôi chó ven đường kia giống nhau phải không?”

Ta mặc, ta ngầm hiểu mấy câu nàng nói kia ý là “Mấy bông hoa đó không đẹp chút nào”. Ta phủi phủi bọt nước dính trên tay, vô tình lướt qua mấy bông hoa xinh đẹp kia, chỉ vào một gốc cây cỏ bình thường nói:“Tiểu thư, ta thích cái này.”

Cỏ rất tốt a, cỏ dại càng tốt, gió xuân thổi không sinh, lửa thiêu không hết, sức sống rất dồi dào ngoan cường, giẫm cũng giẫm không chết.

Ta nhức đầu, ách, vân vân, hình như có chút không thích hợp, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, ta nghĩ, ta còn muốn, ta tiếp tục nghĩ!

“A Lam,” Oánh Lộ không thể chờ được, ánh mắt xanh thẫm, rất dọa người nói. Nàng cầm chặt cổ tay ta nói:“A Lam, A Lam tốt, ta biết ngươi mới thật sự là người biết thưởng thức, ta biết ta biết mà!”

Ta lập tức mơ màng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao ta lại trở thành người biết thường thức?

Chỉ thấy Oánh Lộ vung tay ném Tiểu Hắc vào trong lòng ta, giống như gió chạy đến bên cạnh chậu cỏ dại ta vừa mới chỉ kia, ôm nó rồi quay trở lại. Ánh mắt nàng tỏa sáng,“A Lam, ta nói cho ngươi một bí mật, thật ra cái này là là ta trồng.”

Ta nhìn nhìn gốc cỏ dại thiếu dinh dưỡng kia, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra ta trong lúc vô tình đã vuốt trúng cái mông yêu kiều của nàng……

“Nhưng mà A Lam, ta vẫn có chút không hiểu.” Oánh Lộ nuốt nuốt nước miếng,“Cái cây này của ta vốn cùng giống với chậu hoa màu tím kia, nhưng vì sao ta càng chăm sóc, nó lại càng thành như vậy?”

Ta nhìn chậu hoa màu tím mà nàng nói kia rồi nhìn lại chậu cỏ dại nàng cầm trong tay, đột nhiên sâu sắc cảm nhận được “Ta cùng hoàng tỷ” “Bản cover thực vật”. Tốt囧, thật sự tốt囧……(Bản cover: phiên bản)

Ta vươn tay ngắt một cành lá ố vàng,“Tiểu thư, bao lâu thì người tưới nước cho nó một lần?”

Oánh Lộ “A” một tiếng, tùy tay cầm lấy nước ấm bên cạnh tưới xuống.

=.= Ta xoa xoa tay…… Cái cây này vẫn sống được đến bây giờ thật sự là kỳ tích. Ta cố gắng khắc chế khóe miệng giật giật nãy giờ của mình, cố dùng ngữ điệu bình thản nói:“Tiểu thư.”

“A?” Oánh Lộ thật vô tội.

“Bình thường người cũng dùng nước nóng tưới cho nó?”

“Không, bình thường đều là nước lạnh, hôm nay cũng không phải nước nóng, chỉ âm ấm thôi mà.”

Ta X, cây cỏ này không phải Tiểu Hắc, nó không cần dùng nước ấm tắm rửa! Ta thật ôn hòa nói: “Tiểu thư, ta có thể nói cho người lí do vì sao nó không ra hoa được.”

Bộ dạng Oánh Lộ chăm chú học hỏi nhìn ta chằm chằm.

“Đầu tiên, nó thiếu nước.” Ta ngắt lấy một phiến lá khô héo vì thiếu nước của nó nói: “Tiểu thư không chăm sóc nó lúc nó cần người.”

Oánh Lộ ánh mắt đảo loạn,“Khụ khụ, ngươi có biết, bổn tiểu thư bề bộn nhiều việc a, đúng, cực kì bận.”

Ta không để ý tới nàng, tiếp tục nói:“Thứ hai, tiểu thư, nó quá dư nước.”

“A? Có nghĩa là sao?” Oánh Lộ trừng đôi mắt đẹp.

Ta chỉ chỉ cành lá bị xối ngập nước kia,“Tiểu thư cũng biết, người tưới một lúc nhiều quá, nó ngược lại không hấp thu được. Giống như hôm nay ta ăn cơm, ăn vừa đủ ta cảm thấy thực thỏa mãn, nhiều quá bụng sẽ căng trướng, muốn nôn.”

Oánh Lộ bắt đầu suy nghĩ, mặt mày nhăn lại,“Ừm, nghe cũng đúng.”

“Thứ ba……” Ta chỉ vào nước ấm nói:“Người không biết nó muốn gì lại cho loạn lên, lại cho rất nhiều, người đây là bắt buộc nó, nó không hấp thụ được, chỉ có thể chào thua.”

Oánh Lộ lúc này áy náy không thôi, hốc mắt hơi hơi đỏ,“A Lam, chậu hoa này là tiểu thúc tặng cho ta, ta cũng muốn chăm sóc thật tốt. Ngươi xem, chậu của Liễu Như Nhứ chăm sóc nở đẹp như vậy, của ta lại thành cỏ dại. Ta không dám nói cho người khác đây là hoa ta trồng, đành phải để qua một bên, chỉ chậu khác nói là của ta. A Lam, ta thích nó, ta thực thích nó, nhưng vì sao nó không thích ta, nó chỉ thích Liễu Như Nhứ, cũng giống như bọn họ.”

Ta nhìn nàng ngốc ngốc cười cười, ý vị thâm trường nói:“Tiểu thư, người làm sao biết nó không thích người? Theo như tha nghĩ, nó rất thích người, thích người nhiều hơn so với thích bất kì ai.”

Hàng lông mi ướt nhẹp nước mắt của Oánh Lộ run rẩy,“Vì sao lại nói như vậy?”

Ta chậm rì rì mở miệng:“Bởi vì…… Nó bị người tra tấn đến tận bây giờ cũng chưa chết, đó chính là chứng cớ.”

Oánh Lộ sửng sốt một chút, lập tức nín khóc mà cười,“Đồ ngốc nhà ngươi, nha đầu hỗn láo, dám chọc ta, xem ta chỉnh ngươi như thế nào!”

Ta cười khờ, chưa kịp mở miệng đã bị người chen vào.

“Tiểu thư cũng ở đây, thực khéo.” Thân ảnh Tam Nhi xuất hiện trong tầm mắt chúng ta, bên cạnh còn có Liễu Như Nhứ lãnh diễm mê người.

Sắc mặt Oánh Lộ trầm xuống,“Như thế nào, ta ở đâu còn cần ngươi quản?”

Bộ dạng Tam Nhi phục tùng cười,“Tiểu thư sao lại nói vậy, nô tỳ chỉ là chào hỏi một chút mà thôi. A, trong tay tiểu thư là cái gì? Cỏ dại? Sao lại xấu xí như vậy?”

Ta nghĩ a, nghe ngươi nói còn tưởng ngươi từng thấy qua loại cỏ dại mọc giống như hoa  như ngọc vậy. Sắc mặt Oánh Lộ thoáng chốc lạnh xuống, nhưng nhìn Liễu Như Nhứ thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh Tam Nhi biểu tình vô tội lại không thể mở miệng, hai tai từ từ đỏ lên.

Trong lòng ta cười nhạo một tiếng, không khách khí chỉ chậu hoa tím lại chỉ vào Liễu Như Nhứ hỏi:“Cái kia, màu tím, là ngươi trồng?”

Mắt hạnh của Liễu Như Nhứ híp lại, vẻ mặt nhìn không ra là vui hay là giận, mà Tam Nhi đứng bên mắt trừng to nổi giận nói:“Ngươi lấy thân phận gì mà dám nói chuyện như vậy với tiểu thư nhà ta?”

Ta dại ra nhìn các nàng, tay lại chỉ chỉ chính mình,“Ta? Ta là nha hoàn của tiểu thư.”

“Một nha hoàn mà cũng dám chỉ tay vào tiểu thư của người khác, thật vô lễ! Ngày thường không có ai dạy ngươi cấp bậc lễ nghĩa sao!” Tam Nhi lên giọng lớn tiếng dạy bảo.

Ta thản nhiên liếc Liễu Như Nhứ một cái, làm như vô tình hỏi:“Vậy Tam Nhi tỷ tỷ là thân phận gì?”

“Ta đương nhiên là nha hoàn của tiểu thư nhà ta ” Tam Nhi lớn tiếng khẳng định.

Ta nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiểu Hắc, cố ý chậm rãi kéo dài nói:“A, thì ra Tam Nhi tỷ tỷ cũng chỉ là một…… Nha, hoàn.”

Chỉ là một nha hoàn của biểu tiểu thư mà cũng dám khua tay múa chân lên tiếng châm chọc Oánh Lộ?!
Bình Luận (0)
Comment